07 May 2010

Tùy bút Tôn Thất Tuệ


sầu riêng



Hôm đứng nhìn ra thung lũng tôi chỉ vào màu xanh cây lá dưới kia
rồi nói với Sương Pha nơi đất thấp kia hẳn có nhiều cây sầu riêng.
Dạo ấy sầu riêng chưa có trái, quá lắm là có hoa.
Mà có hoa là sẽ có trái. Dĩ nhiên nơi ấy, nơi thung lũng kia
còn nhiều cây khác: xoài, mận, cam, quít...
sao tôi chỉ bảo Sương Pha cây ấy: cây sầu riêng.
Cây sầu riêng, hoa sầu riêng và trái sầu riêng.


*

Lúc tôi chỉ vào thung lũng kia, nắng phớt màu xanh gợn sóng
của vùng đất thấp. Nắng phớt ban mai âm ấm
trong cái lành lạnh của hơi sương. Sương Pha không nói gì
chỉ im lặng đưa mắt về nơi xa kia
nơi cây sầu riêng đang đâm hoa.
Một sợi khói xám còn nguyên hình chưa bị gió bạt
thư thả đi lên không, nhẹ bỗng trong màu xám,
trong màu xám chàm của núi rừng, trong màu xanh đậm
đang sáng dần theo bước chân của ánh sáng.
Ánh sáng ban mai trong sáng như ánh mắt của Sương Pha.
Mắt sáng của Sương Pha chiếu vào cây sầu riêng
đâu đó trong thung lũng ngàn xanh
và chiếu vào một hoa sầu riêng nào đó
thêm ánh nắng, thêm ấm áp cho hoa thành quả,
quả sầu riêng của thung lũng ngàn xanh
cái thung lũng trong ánh mắt của Sương Pha.


*

Từ lúc ấy đến lúc nầy là bao xa? Đo cách nào?
Lấy ánh mắt của Sương Pha để đo khoảng thời gian?
hay lấy thời gian để đo ánh mắt của Sương Pha?
Điều cần đo và cái thước đo phải đo lại cả sao?
Có ai điên gì mà đo ánh mắt và thời gian
trên cõi đời nầy. Đo làm gì! Đo làm sao!


*

Đo hay không đo, thung lũng kia, cái thung lũng có cây sầu riêng
cái thung lũng đón nhận ánh mắt của trầm lặng Sương Pha
từ lúc ấy đến lúc nầy đã nẩy sinh quả sầu riêng.
Quả sầu riêng từ nụ hoa sầu riêng nắng phớt ban mai
từ nụ hoa mà ánh mắt Sương Pha cho thêm chút ấm áp,
quả sầu riêng của thung lũng ngàn xanh
có sợi khói xám nhẹ bỗng trong màu chàm.
Âm thầm không khẻ rung một tiếng nhẹ,
thung lũng kia cùng Sương Pha đã nẩy sinh
nuôi dưỡng trái sầu riêng, trái sầu riêng gai nhọn,
cơm dày, vị ngọt. Trái sầu riêng gai nhọn mà ngọt,
ngọt êm của sầu riêng.--

Tôn Thất Tuệ

Xứ Sầu Riêng Rachachima 1982
_______________

Anh Tuệ ơi,
Đã lâu lắm rồi,
kể từ cái thời Si-Khiu trên đất Thái cách đây 28 năm,
nay lại mới được "gặp" anh.
Mong anh vẫn khỏe.
Và nhớ đừng quên lâu lâu viết cho bạn bè vài câu
qua cái trang Web có thông và có tiếng reo của thông.
Rất quý mến
NTV

No comments:

Post a Comment

Yêu cũng đáng ngại thật... Ai bỏ đi trước sẽ chết!

- Bức tranh "Ai bỏ đi trước sẽ chết" "Một bức tranh với giá trị nhân văn sâu sắc, ngay cả khi cô gái nói rằng nếu chàng trai ...