28 March 2024

Người Vợ Của Tù Cải Tạo VC

Tác Giả - Trần Thanh Minh

Tôi trở về nhà với một thân xác rã rời, một đầu óc rỗng không, biếng ăn, mất ngủ, chả nói năng gì, mắt mở to mà không nhìn thấy gì. Tôi đã phải ra, vào nhà thương Chợ Quán mấy lần. Rất may cho tôi và các con là lúc đó tôi có một cô em và một người bạn lo lắng và chăm sóc mẹ con tôi tận tình.

Vài tháng sau, tôi nhận được 2 thùng quà trả lại với hàng chữ “Người nhận đã chết. Trại yêu cầu hoàn.” Đến bưu điện lĩnh 2 gói quà xong, vừa ra 
đến cửa tôi lại ngất đi. Rất may có anh bạn hàng xóm đạp xe xích lô đang chờ để chở tôi về nhà. Tới bữa ăn, nhìn bốn đứa con ngồi ăn ngon lành với tóp mỡ ngào đường và nước mắm, quà của bố trả lại, nước mắt tôi lại chảy như mưa. Rồi tới gần cả năm sau, phường trưởng mới cử đại diện đến chia buồn và đưa cho tôi biên bản “phạm nhân chết”.

Nhờ mảnh giấy này mà mẹ con tôi mới được đi Mỹ theo diện HO. (Tôi vẫn còn giữ mảnh giấy này, xin gửi kèm theo đây để mọi người biết “tội ác” của chồng tôi!) Can tội: Giảng viên tâm lý chiến xã hội học Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt. "Án phạt tù: 3 năm"; nhưng khi chết đã 3 năm 7 tháng. Nếu họ giữ đúng lời nói chắc chồng tôi không thể chết trong tù.

Thế là xong, là tuyệt vọng cả đời. Lúc đó tôi sống cũng như chết rồi, nhưng vì bốn đứa con nhỏ, chúng đâu có tội tình gì. Bên nội bên ngoại ai cũng muốn nuôi dùm 1, 2 đứa nhưng tôi không thể nào chịu được nếu để một đứa con xa tôi. Tình thương con đã thắng cái “điên” của tôi để lo lắng cho chúng nhưng với phường khóm thì tôi thật là một “mụ điên dữ dằn”. Tôi không chịu đi họp tổ, họp phường gì cả. Công an khu vực tới tận nhà bắt đi họp. Tôi nói: “Người mà các anh thấy có tội là chồng tôi thì anh đã chết rồi, tôi và 4 con nhỏ không còn gì phải họp với hành nữa”.

Lúc trước mình ngu nên cứ tin là phải họp hành cho tốt thì họ xét cho chồng về sớm. Nay tôi không còn gì để sợ nữa thì họ lại để tôi được yên thân.

Tôi bắt đâu tính chuyện vượt biên, mấy mẹ con dắt díu nhau đi tìm đất hứa không biết bao nhiêu lần. Hết đi từ Nhà Bè, Vũng Tàu, Mỹ Tho đến Rạch Giá, Sóc Trăng nhưng đều không thoát, ở tù cũng mấy lần. Xuống ghe ra biển lại thấy hối hận vì thương con, chưa thấy thoát mà chỉ thấy chết tới nơi. Bị bắt tù đày thì lại càng hối hận hơn vì các con không có thức ăn, nước uống chỉ có một ca nhỏ. Trong trại chỉ có 1 cái ao tù, ăn cũng đó mà tắm giặt cùng nơi. Bẩn thỉu không thể tả cho nên trẻ con không bị đau bụng ỉa chảy thì cũng ghẻ lở ghê hồn. Tôi sợ quá đến không dám nghĩ đến đi nữa. Phải cậy nhờ xin đi dạy lại dù biết là nhà giáo chỉ húp cháo thôi. Nhưng dù sao đi nữa cũng còn có chỗ để mua “nhu yếu phẩm” và được “thầu” để bán quà cho học trò trong trường.

Thời gian này tạm ổn định, lo cho các con tới trường cũng phải chạy chọt vì “nhất thân, nhì thế” của xã hội lúc bấy giờ. Phận mình thì xong rồi, bạn bè tôi còn rất nhiều có chồng đang tù tội. Thỉnh thoảng chúng tôi họp nhau để “lá rách nát đùm lá tả tơi” đứa nào có thứ gì cho tù ăn được thì mang tới gom lại để chia cho những bạn sắp đi thăm. Trong cái tình đó tôi lại thấy được nhiều sự đau khổ mà người vợ tù phải chịu đựng nhục nhằn mà không ai có thể chia xẻ với họ. Chẳng hạn như một chuyện rất thật của một người bạn thân của tôi, chúng tôi đã chia sẻ từng bó rau muống từng chén nước mắm “muối + nước màu” cho các con ăn. Từng viên đường thẻ để mang vào tù cho chồng. Chỗ chồng bạn tôi ở lại có “nhà hạnh phúc” và các anh tù phải làm việc thật tốt thì cán bộ mới cho phép gặp vợ tại đó. Lẽ dĩ nhiên chồng bạn tôi làm khổ sai cật lực để được ân huệ đó. Chị cũng là một cô giáo, sống rất đạo dức và thành tín, thương chồng vô cùng, nhưng khi vào thăm đã thấy “nhà hạnh phúc” có mấy cái chõng tre và mấy anh cán bộ ngồi canh. Chị đã không thể “cho anh” và điều này đã khiến anh nổi giận nghĩ là chị đã có “ai khác” ngoài đời. Chị đã bị anh chửi bới tơi bời còn gì thê thảm hơn nữa không? Thời gian đã qua tôi hy vọng anh đã thông cảm với chị về cái “không thể cho anh” đó. Mặc dù giờ thì anh chị cũng đã xa nhau, thật là một điều rất đáng tiếc.

Lại thêm một cô bạn láng giềng, may mắn có ông chồng được thả về sau bảy năm tù tội. Những tháng ngày trong lao tù khiến con người cũng thay đổi nhiều lắm. Dễ nóng giận và mặc cảm đầy mình. Một hôm cô bạn tôi được nhà nước cho mua một khúc vải may quần với giá rẻ dành cho các công nhân viên nhà nước. Cô mang về khoe nói là bán đi sẽ lời được sáu ngàn đồng. Ông chồng lại muốn may để mặc vì ông ta thấy cũng cần phải có một cái quần mới. Bạn tôi ngần ngại nửa muốn cho chồng may, nửa muốn bán đi để thêm tý tiền lo cho gia đình nên nói với chồng: “Khúc vải này sáu ngàn lận đó anh.” Chưa nói dứt lời là bạn tôi bị một cái tát tai choáng váng mặt mày, sự việc xảy ra quá sức tưởng tượng của mọi người. Anh chồng rất hối hận về hành động vũ phu của mình; tuy nhiên anh vẫn đổ lỗi cho bạn tôi cái tội “coi cái quần hơn chồng”. Đó lại là một trong muôn ngàn cảnh ngộ trớ trêu của vợ tù "cải tạo".

Thắm thoát đã qua bảy năm lúc này cuộc sống mấy mẹ con tôi đã dễ thở vì chị em bạn bè ở ngoại quốc đã bắt đầu gửi tiền về cứu trợ. Tôi được mẹ chồng cho theo đi để bốc mộ Anh. Tâm trạng tôi thật rối bời và lo sợ liệu bốc lên có phải là Anh không hay lại là mồ của ai khác?!! Trên đường đi cũng không kém gian nan cực khổ như khi đi thăm nuôi tại Kà Tum.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi mới biết bốc mộ là gì và nhất là thấu hiểu được câu nói “cát bụi trở về với cát bụi”. Thịt da đã tan vào với cát, chỉ còn bộ xương trắng mà các bạn anh đã từ từ cầm lên từng cái đầu, xương vai, xương cổ ống tay ống chân, và ngay cả những đốt xương nhỏ họ cũng mò tìm cho đủ. Một sợi dây làm bằng giây thép nhỏ, cái mặt làm bằng kính máy bay có hình dáng 2 người đứng bên nhau đã được anh bạn lấy lên trao cho tôi và nói chính chồng tôi đã làm để tặng cho tôi khi nào tôi lên thăm gặp mặt. Anh đã phải cất giấu bao ngày vì nếu "cán bộ" thấy là bị tịch thu ngay. Rất may là có mẹ tôi và người cháu lo lắng lấy rượu rửa xương rồi quấn vào vải bỏ vào trong một cái bị to để chúng tôi mang về . Còn tôi ngồi chết cứng với nước mắt rơi sầu tủi. Xót thương anh!

Trên đường về mới gặp toán người thăm nuôi. Gặp cô bạn cũng đi với mẹ già, đang chuyển quà từng khúc một, tôi chạy lại đỡ một tay. Khi tôi dắt bà cụ qua một người tù đang cuốc đất dưới ruộng, ngẩn nhìn và khẽ gọi mẹ. Tôi quay lại giúp cô bạn còn vài giỏ đồ ăn, chúng tôi vừa đi ngang thì lại nghe anh ta gọi “em Liễu”. Cô bạn tôi nghe tên, ngoảnh mặt lại nhìn và lại bỏ đi luôn. Chạm mặt nhau rồi mà Liễu vẫn không nhận ra. Tới khi anh ta quên cả sợ "cán bộ", chồm lên đường kêu “Liễu. Anh đây”. Lúc đó bà cụ cũng đã trở lại và nhận ra con, cụ khóc oà ôm lấy anh tù, còn Liễu cũng khóc nhưng la “Không phải anh mà, không phải anh đâu”. Người chồng yêu quý vì tháng năm đói khổ phải ăn khoai mì nên mặt anh ta biến dạng vì quai hàm bạnh ra và nhựa độc của khoai mì làm cho tất cả tù nhân đều có cái mặt vuông gần giống nhau cả. Tôi cũng không cầm được nước mắt lại nghĩ rằng chắc chồng tôi còn sống thì mặt mũi cũng chỉ như vậy mà thôi.

Từ trại về chỉ có độc nhất một chiếc xe đò, mọi người ngồi chật cứng trong xe, còn có nhiều người phải đứng bám vào cửa xe rất là nguy hiểm. Mẹ con tôi về đến ga Vinh là trời đã tối, lại ôm cồng kềnh một cái bị hài cốt của chồng tôi. Ngồi sân ga đợi tàu rất là nguy hiểm vì mẹ con tôi ngơ ngác với xứ lạ quê người. Mẹ tôi phải lấy dây buộc cái bị và cuốn quanh người. Chỉ sợ lỡ mất đi thì khổ lắm. Tôi hồi hộp sợ hãi còn hơn khi đi vượt biên nữa. Tôi đánh liều vào nhà nghỉ mát của nhân viên xe lửa. Sau một lúc nói chuyện gây cảm tình và nhờ có “thủ tục đầu tiên” (xin trả tiền trước) nên mẹ con tôi được vào tạm trú qua đêm yên lành. Sáng hôm sau cũng nhờ có ông "quản lý" nhà nghỉ đó mà chúng tôi được lên tàu ở trong toa xe của các nhân viên đi nghỉ mát. Tôi phải tin tưởng là chúng tôi đã có ơn trên che chở nên đã mang thoát được bộ xương của chồng tôi về đến nơi đến chốn. Vì nếu không được ở trong xe đó chắc chắn chúng tôi không thể thoát khỏi xự khám xét trên tàu. Họ phát giác ra là có xương người là lập tức đuổi chúng tôi xuống giữa rừng hoặc quăng bỏ mớ hài cốt đó. Sau đó lại nằm xuống với nước mắt trào ra không thể ngăn nổi vì nhớ thương anh và tủi phận mình đơn độc.

Hiện tại thì chồng tôi đã được yên nghỉ tại nghĩa trang Thiên Chúa Giáo ở Bình Dương. Nhưng cũng không biết được bao lâu nữa vì họ còn tính dẹp cả nghĩa trang mặc dù đó là đất tư mà gia đình tôi đã phải mua bằng những cây vàng lúc họ dẹp nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi ngay trong thành phố Saigon.

Bốn mẹ con tôi xuống phi trường Dulles vào một buổi tối mưa tầm tã của tháng 6 năm 1994. Được gia đình cô em ra đón, tôi mừng quá nhưng vẫn chưa hết lo sợ, không biết đây là thật hay mơ. Nỗi ám ảnh bị bốc đi vùng kinh tế mới và sự không nói có, có nói không của nhà nước công sản đã khiến tôi mất hết niềm tin. Tôi chỉ còn biết cầu Đức Mẹ ban cho tôi một phép lạ.

Chúng tôi cố gắng học hỏi để hoà nhập vào cuộc sống mới ở Mỹ. Nay các con tôi đã lớn, đã thành đạt và rất hiếu thảo. Chúng hết lòng lo lắng, chăm sóc tôi. Tôi thật mãn nguyện, nhưng tôi biết tôi không thể ôm giữ chúng mãi được. Chúng phải có cuộc sống riêng, hạnh phúc riêng. Dù biết vậy, nhưng mỗi khi chúng vắng nhà, còn lại một mình tôi, tôi lại thấy sợ hãi. Những năm tháng khổ cực, hãi hùng của thời dĩ vãng lại kéo đến ám ảnh tôi. Hình ảnh chồng tôi lúc oai hùng, mạnh mẽ trong bộ quân phục, lúc rách nát, tả tơi, thoi thóp trên chõng tre lại chập chờn quanh tôi. Tôi đã thì thầm với anh: “Đợi em đi cùng!” Vâng, tôi ước mong được sớm ra đi bình yên dể được xum họp với chồng tôi. Chúng tôi chỉ mới được hưởng hạnh phúc gia đình có 4 năm 5 tháng. Tôi chắc chồng tôi cũng nuối tiếc như tôi và đang chờ tôi đi với anh. Chúng tôi phải nối tiếp lại những ngày hạnh phúc ngắn ngủi xa xưa. Tôi không thể sống mãi trong cô đơn để run sợ trước những ám ảnh của dĩ vãng và những nhung nhớ khôn nguôi người chồng mà tôi mãi mãi yêu thương như buổi đầu gặp gỡ.

Kính tặng Giáo Sư Tố Lan, người đã cho tôi can đảm để thực hiện bài viết này.

Trần Thanh Minh 02/18/2016

Tiếng Việt Thời Nay

Nguyễn Văn Tuấn
19.03.2024

Hôm nay, tôi nhận được một email của một người Sài Gòn mở đầu bằng chữ “Kính gởi …” (thay vì ‘kính gửi’). Mát dạ ghê nơi! Và, làm tôi có cảm hứng thổ lộ vài tâm tình về tiếng Việt ngày nay.

Tôi là người lớn lên với Tiếng Việt thời trước 1975, tức là Tiếng Việt trong Tự Lực Văn Đoàn của những Khái Hưng, Nhất Linh, Thạch Lam, v.v…Đó cũng là tiếng Việt của các tiền bối như Hoàng Xuân Hãn, Phạm Quỳnh, và sau này là Mai Thảo cùng nhóm tạp chí Bách Khoa lừng danh một thời. Đó cũng chính là Tiếng Việt thời 1945 và sau này được gìn giữ ở trong Nam.

Thời đó, chúng tôi nói và viết Tiếng Việt theo thứ tự tự nhiên. Chẳng hạn như chúng tôi được dạy là 'hôi thúi' (hay 'hôi thối') vì một vật thể khi bị chết đi, nó đi từ 'hôi' mới đến 'thúi.' Chúng tôi nói 'khai triển' (khai trương rồi mới phát triển). Các thầy dạy cho biết đó là cách nói của người Việt được coi là thuận với thiên nhiên.

Do đó, ngày xưa, Tiếng Việt chúng ta được cấu trúc theo công thức tự nhiên đó. Có thể tìm thấy những chữ thường ngày như: bảo đảm, đơn giản, thành hình, khai triển, ít nhiều, v.v…

Thế nhưng sau 1975, những chữ đó đột nhiên bị đảo lộn thành: đảm bảo, giản đơn, hình thành, triển khai, nhiều ít, v.v…Những chữ này có cùng nghĩa như những chữ trên, nhưng nó chỉ đảo ngược cách nói/viết.

Tại sao có sự đảo ngược này?

Câu trả lời đơn giản là do Tàu hóa. Thật vậy, rất nhiều chữ sau này được dùng theo cách dùng của người Tàu. Chẳng hạn như người Tàu hay nói ngược với chúng ta. Thay vì nói 'bảo đảm', họ nói 'đảm bảo'. Chúng ta nói 'khai triển', họ thì 'triển khai'. Vân vân.

Thật ra, những chữ như 'bảo đảm', 'khai triển', 'đơn giản', v.v… đều xuất phát từ chữ Hán. Nhưng các vị tiền bối chúng ta nói ngược với họ, có lẽ một phần là theo lẽ tự nhiên, và quan trọng hơn là không bị Tàu hóa.

Tiếng Việt ngày nay rất ư là hỗn tạp và phức tạp. Hỗn tạp là thứ lai căng (như ‘tuổi teen’), và phức tạp là làm cho tối nghĩa (ví dụ như ‘một cá thể trâu’). Mới đây còn có 'topping' nữa chứ! Loại tiếng Việt này làm đau đầu những người thuộc thế hệ tôi, và làm nhói tim những ai còn quan tâm đến sự trong sáng của tiếng Việt.

Hôm qua, cô tiếp viên sau khi tính toán tiền ăn xong rồi nói:

"Dạ, phần của mình là 56 ngàn ạ".

Tôi muốn ghẹo cô ấy, nên giả bộ hỏi "'mình' là ai vậy con?" Cô ta bẽn lẽn nói "Dạ, con quen miệng ạ". Tôi lại chọc: Người miền Nam không nói "ạ".

Rồi còn những cách dùng sai nghĩa nữa, mà tiêu biểu là 'liên hệ' và 'liên lạc'. Chẳng hiểu từ đâu mà ngày nay ở trong nước ai cũng dùng chữ 'liên hệ' theo ý nghĩa contact của tiếng Anh. "Anh cần thêm bất cứ điều gì, cứ liên hệ qua số điện thoại ...". Đáng lý ra phải là 'liên lạc'.

'Liên hệ' theo tôi hiểu là quan hệ huyết thống, máu mủ ruột thịt trong gia đình, tiếng Anh là 'relate'. Còn 'Liên lạc' có nghĩa là tiếp xúc giữa các cá nhân, tiếng Anh là 'contact'. Rõ ràng như vậy, mà chẳng hiểu sao đi đâu cũng thấy 'liên hệ'. Tôi nghi là cũng do Tàu hóa mà ra.

Lại nói đến chữ 'khả năng' cũng bị đổi nghĩa. 'Khả năng' có nghĩa là năng lực để làm một việc gì (tiếng anh là capacity). Vậy mà ngày nay người ta dùng chữ 'khả năng' theo cái nghĩa 'có thể' (probable): 'Chiều nay trời có khả năng mưa'. Trời ơi! Sao không nói "Chiều nay trời có thể mưa"? Lại một cách Tàu hóa?

Khó ưa nhứt là chữ ‘Việt Kiều’. Tôi nghĩ giới báo chí không chịu tìm hiểu nghĩa nên dùng chữ không đúng. ‘Kiều’ có nghĩa là người ngoài đến sanh sống nơi mình cư trú. Do đó, chúng ta mới có Hoa Kiều, Pháp Kiều. Tôi là người Việt về thăm quê thì mắc mớ gì mà gọi tôi là ‘Việt Kiều’? Đáng lý ra nên gọi là ‘Kiều Bào’.

Chói tai nhứt là nghe cách đánh vần ngày nay. Lúc nào cũng Bờ Cờ Sờ ... nghe thiệt khó vô. Đó là cách phát âm đánh vần thời Bình dân Học vụ (thời 1930-1940) để giúp cho người mù chữ làm quen với chữ cái trong tiếng Việt, chớ đâu phải cách đánh vần chánh thức. Đâu có ai dùng nó để chỉ A Bê Xê (ABC) đâu. Các nhà ngôn ngữ học cũng đã nói cách đánh vần Bờ Cờ Sờ là sai. Vậy mà ngày nay trên đài truyền hình, đài phát thanh oang oang Bờ Cờ Sờ!

Có lần tôi thấy sốc khi nghe một đồng nghiệp Pháp nói với tôi rằng tiếng Pháp ở Paris ngày nay là loại hỗn tạp, còn tiếng Pháp ở Québec (Canada) mới là ‘chuẩn’. Chẳng biết nhận xét đó đúng hay sai, nhưng tôi có cảm giác nó hợp với tiếng Việt ngày nay: Tiếng Việt ở hải ngoại mới chuẩn hơn tiếng Việt ở trong nước./.

25 March 2024

Cách Chữa Ác Mộng, thơ xả xú-bắp

Bác sĩ tâm thần và Người pha rượu

Một ông ngồi ở quán ‘bar’,
Mím môi, bóp trán, tỏ là băn khoăn.
Ông pha rượu thấy, hỏi rằng:
“Chuyện gì đến nỗi ông căng thế này?”
 
Nhìn lên, ông đáp lại ngay:
“Thường thì tôi ngủ rất say, ông à.
Gần đây ác mộng thường là ,
Một con quái vật hiện ra gầm giường.”

Ông ngồi bên cạnh nghe, thương:
Bệnh này dễ chưa, tôi thường gặp luôn.
Tôi là bác sĩ tâm thần
Tôi giúp ông được, ông cần gặp tôi.”

Vài lần là hết bệnh thôi.
Đây là danh thiếp của tôi, ông à.”
Rồi, vài tuần lễ trôi qua
Hai người lại đến quán ‘bar’ thả hồn.

Bác sĩ hỏi ông kia luôn:
“Những cơn ác mộng của ông sao rồi?
Ông không hề đến gặp tôi
Mong rằng quái vật đã rời giấc mơ.” 

Ông kia: "Tuyệt thật, không ngờ!
Ông pha chế rượu bầy cho thế này:
Bốn chân giường, vất đi ngay.
Tôi về cắt bỏ, ‘bái-bai’ chân giường.

Thế là quái vật biến luôn.
Hôm nay tôi đến cám ơn, ông à.”
Bác sĩ nghe vậy: “À, a....
Thế mà tôi chẳng nghĩ ra cách này.”

TNT
3/24/2024


Người Hạ Sĩ Nhứt

Nguyễn Vô Danh

Mọi chuyện dường như là có sự sắp đặt. Trong cuộc đời tui, bao nhiêu lần vào sanh ra tử, cứ tưởng là sắp đi thăm ông bà ông vải, nhưng lại chưa. Bà xã, thỉnh thoảng vẫn chọc quê, "Nghèo mà ham; anh tưởng muốn đi là đi hả? Tui chưa cho anh đi thì hổng được đi đó. Nghe chưa?" Chuyện tình duyên thì cũng rụp, rụp, rụp - ý tui muốn nói là suôn sẻ đó. Còn chuyện người anh kết nghĩa thì như trên trời rớt xuống. Đúng là người tính hổng bằng Trời tính mà. ..Tía tui hay nói như dzậy.

Kể xa kể gần hổng bằng kể thiệt. Tui là con một trong gia đình nông dân nghèo. Nghe Má kể lại thì lúc được một tuổi rưỡi, tui bị bịnh phát ban gì đó, mà hai thầy thuốc Nam trong miệt cồn Dừa (tỉnh Phong Dinh) này đều bó tay. Tía bằng lòng bán miếng ruộng duy nhất của gia đình để có tiền đưa tui lên Sài Gòn chữa bịnh, nhưng đường đi quá cực khổ, và có thể tui sẽ chết trên đường trước khi tới nhà thương, thành ra lại phải quay trở về khi đi chưa được một phần năm đường. 

Hổng lẽ ngồi khoanh tay nhìn con mình chết, Tía nghe người ta mách hái mấy lá gì đó trộn với sả nấu cho tôi uống. Uống xong, nghe Má kể lại, tôi giựt giựt mấy cái rồi nằm xụi lơ, rồi ngủ luôn 2 ngày. Khi tui thức dậy, Má khóc quá trời vì quá mừng. Qua được cơn bịnh này thì tui hơi chậm lớn và cũng hơi chậm nói - nghe Má nói như dậy. Giờ ngồi nghĩ lại thấy thương ổng bả quá trời. 

Khi được 5 hay 6 tuổi tui hay lẽo đẽo theo Tía ra đồng , coi dùm Tía mấy cái cần câu trong lúc ổng làm ruộng. Ngồi hổng có gì làm, tui thường lượm gạch đá để chọi chim, rắn hay chuột đồng. Nhiều hôm tui chọi trúng được vài con chuột hay chim đem về cho Má nướng. Còn cá trê Tía câu,  Má kho tiêu ngon lắm. Thỉnh thoảng Tía uống rượu đế với mồi cá kho tiêu, và khi uống rượu Tía nói nhiều hơn mọi ngày. Phải nói là cuộc sống khá êm đềm.

Tới 8 tuổi tui mới đi học, nhưng tui học dở lắm, chắc là tại quá ham chơi. Khi rảnh tui chặt cành có chảng 3 làm ná bắn chim (thay vì chọi đá như hồi nhỏ). Tui cũng hay chơi bắn bi với tụi nhỏ hàng xóm. Phải nói là tui dùng ná rất giỏi vì ngày nào tui cũng đem chim, vịt trời hay chuột về cho Má làm đồ ăn. Khi bắn bi cũng vậy, tụi bạn thua tui dài dài, thành ra có tiền mua bánh tráng, xôi với “cà lem” ăn. Chỉ có học là tui dở thôi. Học đó rồi quên đó. Phải học lớp Năm đến 2 hay 3 lần mới được lên lớp 6.

Có lần tan học, trên đường về, tui đi vào vườn mía đỏ bỏ hoang (thân mía màu ưng , tím đỏ hồng, mềm và ngọt khỏi chê luôn). Muốn được mía lớn tui phải đi tuốt vô trong sâu lựa cây ngon. Đang kéo chiến lợi phẩm ra, thì tui thấy đau điếng dưới chân.Nhìn xuống thì trời ơi, một con trăn bự đang cắn chặt vô cái bắp chuối. Tui cố kéo chưn ra nhưng hổng xong vì con trăn mạnh quá. Thân nó trườn tới và nhanh chóng quấn luôn chân kia. 

Biết là hổng xong nếu tiếp tục cái đà này, tui la lên cầu cứu nhưng vì ở tuốt trong sâu, hổng ai nghe. Hai chưn bị trăn cột xiết rồi, tui ngã xóng xoài - chuyện đi thăm ông bà sớm là cầm chắc trong tay. Hai chưn đã tê cứng. Chợt nghĩ tới Tía và Má, tui như bừng tỉnh và quơ đại cái cặp táp. Đang dùng cái cặp táp da đập vô đầu con trăn, cây viết văng ra. Tui dùng cây viết đâm túi bụi vào đầu vào mắt con trăn. Đâm hết mắt này rồi đâm qua mắt kia. Chắc là bị tui đâm khá sâu vào mắt, con trăn tự nhiên nhả chưn ra, lăn lộn, hổng xiết nữa, và bò đi nơi khác. 

Hôm đó về, Má khóc nhiều lắm. Má cứ lẩm bẩm cám ơn ông bà che chở. Má nói là cái số tui chưa rụng. Tía tới vườn mía hoang và bắt được con trăn  bự bà chảng. Đem ra chợ bán thịt được gần hai chục đồng. Lúc đó 1 lượng vàng chỉ có 65 đồng. Tía nói sẽ dùng tiền này cho tui khi đi học xa, hay lúc cưới vợ. Tía cấm hổng được đi vô rừng mía đó nữa. Nói cho cùng, sau cái vụ trăn quấn thì có cho tiền tui cũng hổng dám vô.

Tui học ạch đụi tới năm 15 tuổi mới học xong lớp Nhứt. Thấy tui học chậm, Tía cho tui ở nhà phụ làm rẫy. Mùa hè năm sau nhóm trẻ tụi tui đá banh thắng nhóm bên cồn Cát 3-2. Tui đá vô “gôn” luôn 2 trái trong vài phút chót vì tui chạy lẹ lắm. Được 80 đồng phần thưởng, tui dẫn "đội banh nhà" ra chợ ăn gỏi đu đủ và uống nước mía. 

Thắm, cô bán nước mía, nhận ra tui, nhưng tui hổng nhận ra cổ. Hỏi ra mới hay là tui học cùng lớp với Thắm 6 năm trước. Cổ khác hẳn lúc còn nhỏ ốm nhom, đen thui . Thắm giờ có da có thịt, da bánh mật, nói chuyện có duyên, và biết buôn bán. 

Sau lần đó, tụi tui kết nhau. Đưa Thắm về nhà, Tía và Má mừng lắm. Má nói là Má luôn muốn tui có người anh để giúp đở bảo bọc vì tui chậm chạp và thật thà. Nay có người bạn đời giỏi như Thắm đến với tui, Má vui lắm. Tám tháng sau, tụi tui lập gia đình. Khoảng 1 năm sau khi cưới vợ thì tui phải nhập ngũ.

Chỉ sau vài tháng trong Quân Trường Quang Trung, vì được nhiều sự chú ý của các huấn luyện viên cao cấp bởi tui chạy đua rất mau (chắc vì muốn thắng đá banh để có tiền mua nước mía), và tui bắn súng hết xẩy ( là vì chọi đá bắt chuột, dùng ná bắn chim, bắn bi kiếm tiền mua đồ ăn... hồi nhỏ), tui được huấn luyện đặc biêt để trở thành xạ thủ. 

Khi mãn khóa ở Quang Trung, tui được chuyển đi Kontum với cấp bực binh nhì trong đội Biệt Kích. Nhiệm vụ của tui là trốn trên những đồi cao có nhiều cây, quan sát, truyền tin và bắn tẻ khi được lịnh. Có khi tui đi chung nhóm 3 hay 5 người, và có khi chỉ có mình ên. Thường được thả trên rặng Trường Sơn vào những đêm sương mù dầy đặc. 

Những lúc đi xa, tui nhớ Thắm, nhớ Má và Tía lắm. Cái sướng của công việc này là tui dùng sở trường của mình (chạy mau và bắn giỏi) để phục vụ đất nước. Tui cũng khoái vụ trốn trên núi cao vì hồi nhỏ thích chơi Năm Mười. Xếp tui dặn là bất cứ ai hỏi thì tui phải nói tui là lính kiểng gác kho gạo trên Đà Lạt. 

20 March 2024

Xâu chuỗi các tình tiết xung quanh trường hợp tử vong của bà Angela Chao và sự từ chức của ông Mitch McConnell

 Doanh Doanh biên dịch

H: Lãnh đạo Thiểu số Thượng viện Mitch McConnell (Cộng Hòa-Kentucky) bước vào phòng họp Thượng viện ở Hoa Thịnh Đốn hôm 28/02/2024. (Ảnh: Nathan Howard/Getty Images) 

Có phải ngẫu nhiên mà ông McConnell từ chức lãnh đạo phe thiểu số tại Thượng viện? 

" Rồi còn cả những nhận xét khó hiểu của ông McConnell về sự ra đi của em vợ khi ông tuyên bố từ chức vào ngày 28/02. 

Ông nói: “Có lẽ đó là cách Chúa nhắc nhở chúng ta về hành trình trong cuộc đời của chính mình, để sắp xếp lại ưu tiên cho tác động mà mỗi người chúng ta chắc chắn sẽ để lại trên thế giới này.” 

“Sắp xếp lại ưu tiên cho tác động mà chúng ta sẽ để lại trên thế giới này” có nghĩa là gì? Có phải ông ấy đã từ chức vì thông điệp mà Caixin muốn gửi gắm? 

Hay ông McConnell cần phải hành động trước khi các đồng sự ở Thượng viện ngày càng trở nên bất mãn với khả năng lãnh đạo gần đây của ông? Uy tín của ông đã suy giảm đáng kể sau sự thất bại của thỏa thuận biên giới siêu-bí-mật, và đây là cách để ông giữ được một chút quyền lực trong tám tháng nữa, mặc dù là nắm quyền trong tình trạng bị suy yếu rõ rệt do sắp mãn nhiệm".

Theo báo cáo của các nhân viên ứng cứu đầu tiên thuộc Sở Cứu hỏa Texas, vào hôm 12/02, bà Angela Chao, tên tiếng Hoa là Triệu An Cát, được phát hiện trong trạng thái tử vong trong chiếc Tesla của mình ở tuổi 50. Chiếc xe của bà bị chìm trong ao tại một điền trang tư nhân ở quận Blanco, Texas. Bà Chao là người con thứ sáu và là con gái út của ông trùm vận tải biển người Mỹ gốc Hoa Triệu Tích Thành (James Si-Cheng Chao), người thành lập Foremost Group (Tập đoàn Phúc Mậu) có trụ sở tại New York vào năm 1964. Bà giữ chức vụ giám đốc điều hành của công ty từ năm 2018 và là thành viên sáng lập của tổ chức Quỹ Người Mỹ Gốc Á (TAAF). 

Hôm 28/02, Lãnh đạo Thiểu số 82 tuổi của Thượng viện Mitch McConnell (Cộng Hòa-Kentucky) đã tuyên bố ý định từ chức vị trí lãnh đạo vào tháng Mười Một năm nay. 

Bà Angela Chao là em gái của vợ ông Mitch McConnell, và đã có nhiều suy đoán về hai sự kiện dường như không liên quan này. Ngoài mối quan hệ họ hàng, giữa hai người họ còn có mối liên hệ nào khác không? Chúng ta hãy thảo luận về chủ đề này. 

Bà Angela Chao

Theo một bản tin của MSN, bà Angela Chao sống ở Austin, Texas và “làm việc trong hội đồng quản trị của các tập đoàn Mỹ và Trung Quốc, gồm Cục Vận chuyển Hoa Kỳ (ABS), Ngân hàng Trung Quốc (BOC), và một công ty cổ phần của Tập đoàn Đóng tàu Nhà nước Trung Quốc (CSSC).” Mối liên hệ của bà với Trung Quốc là rất lớn, đặc biệt với vai trò là cựu chủ tịch Ủy ban Quản lý và Rủi ro Hoa Kỳ của Ngân hàng Trung Quốc tại Hoa Kỳ, giám đốc một công ty cổ phần của Tập đoàn Đóng tàu Nhà nước Trung Quốc và cựu phó chủ tịch Hội đồng Ngoại thương Trung Quốc. Tập đoàn Đóng tàu Nhà nước Trung Quốc đóng tàu cho Hải quân của Quân Giải phóng Nhân dân trong khi Hội đồng Ngoại thương Trung Quốc là một nhóm quảng bá do Bắc Kinh thành lập để xúc tiến thương mại cho Trung Quốc trên toàn thế giới. Tại sao ĐCSTQ lại tin tưởng bà Angela Chao đến vậy? 

Cha của bà Angela Chao, ông Triệu Tích Thành, duy trì mối quan hệ với các cấp cao nhất của ĐCSTQ. Như được lưu ý ở đây, ông “phát triển mối quan hệ thân thiết với ông Giang Trạch Dân, một bạn học cũ ở Thượng Hải,” người sau này trở thành tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc và là nhà lãnh đạo cộng sản thứ năm của Trung Quốc từ năm 1993 đến năm 2003. Sự nổi lên của Foremost Group phản ánh sự trỗi dậy của ông Giang trong hệ thống cấp bậc của ĐCSTQ. Không có gì là trùng hợp ngẫu nhiên cả. 

Cuối cùng, theo China Insights, gia đình Chao “được biết đến là ‘gia đình người Mỹ gốc Hoa đầu tiên’ trong giới Hoa kiều ở hải ngoại,” và ông Triệu Tích Thành được mệnh danh là “vua tàu Trung Quốc.” Đây là một danh hiệu rất xứng đáng. 

Ông Mitch McConnell

Lãnh đạo Đảng Cộng Hòa tại Thượng viện Mitch McConnell sẽ từ chức vào tháng Mười Một năm nay. Ông là lãnh đạo đảng tại vị lâu nhất trong lịch sử Thượng viện Hoa Kỳ. Ông được bầu vào Thượng viện Hoa Kỳ lần đầu tiên vào năm 1985 và trở thành lãnh đạo phe thiểu số của Đảng Cộng Hòa vào năm 2007 và sau đó là lãnh đạo phe đa số vào năm 2015 trước khi trở lại vị trí lãnh đạo phe thiểu số vào năm 2021. Vào tháng 02/1993, ông kết hôn với người vợ thứ hai là bà Elaine Chao (Triệu Tiểu Lan). Cùng nhau, họ trở thành một cặp đôi quyền lực chính trị quan trọng ở Hoa Thịnh Đốn, với việc bà Chao từng giữ chức Bộ trưởng Lao động [trong chính phủ Tổng thống George W. Bush] từ năm 2001 đến năm 2009, và Bộ trưởng Giao thông Vận tải [trong chính phủ Tổng thống Trump] từ năm 2017 đến năm 2021. 

Trong cuốn sách năm 2018 của mình, “Những Đế chế Bí mật: Cách Giai tầng Chính trị Mỹ Che giấu Tham nhũng và Làm giàu cho Gia đình và Bè bạn” (Secret Empires: How the American Political Class Hides Corruption and Enriches Family and Friends), ký giả điều tra Peter Schweizer đã lưu ý rằng ông McConnell từng có lập trường cứng rắn với Trung Quốc cộng sản trước khi kết hôn với bà Elaine Chao. Lập trường đó dường như đã thay đổi chỉ một năm sau cuộc hôn nhân của họ, khi vào năm 1994, dưới sự sắp xếp của cha vợ là ông Triệu Tích Thành, ông McConnell đã gặp lãnh đạo ĐCSTQ đương thời Giang Trạch Dân và Phó Thủ tướng Lý Lan Thanh (Li Lanqing) theo lời mời của Tập đoàn Đóng tàu Nhà nước Trung Quốc. Tờ New York Post đưa tin cho biết, ông Schweizer khẳng định trong cuốn sách của mình rằng ông McConnell “sẽ ngày càng tránh công khai chỉ trích Trung Quốc” khi các cuộc gặp gỡ và viếng thăm tiếp theo được tiến hành trong nhiều năm. Có lẽ sự thay đổi đó được tạo thuận lợi nhờ những “món quà” trị giá hàng triệu dollar mà ông Triệu dành cho gia đình ông McConnell vào năm 2008, khiến giá trị tài sản ròng của ông McConnell tăng lên gần gấp 10 lần. 


H: Thượng nghị sĩ Mitch McConnell (Cộng Hòa-Kentucky) tham gia một buổi luyện tập tuyên thệ khi vợ ông, Bộ trưởng Giao thông Vận tải Elaine Chao, cầm một cuốn Kinh Thánh, trong Phòng Thượng viện Cũ tại Tòa nhà Quốc hội Hoa Kỳ ở Hoa Thịnh Đốn hôm 03/01/2021. (Ảnh: Kevin Dietsch/Pool/AP) 

Theo ghi nhận của ông Schweitzer, những món quà khác của ông McConnell cho Trung Quốc trong những năm qua gồm những hành động sau đây: 

Ông biện minh cho Trung Quốc cộng sản trong các hành động chống lại Hồng Kông và Đài Loan. 

Ông tuyên bố rằng “Hoa Kỳ cần phải ‘mơ hồ’ về việc liệu chúng ta có đến bảo vệ nếu Đài Loan bị Trung Quốc tấn công hay không.” 

Khi trạng thái tối huệ quốc của Trung Quốc với Hoa Kỳ cần được gia hạn, ông đã đồng bảo trợ cho dự luật S.2277, vốn hủy bỏ yêu cầu rằng Trung Quốc phải chứng minh sự tiến bộ về nhân quyền sau vụ thảm sát Thiên An Môn năm 1989. 

Về phần mình, khi còn là Bộ trưởng Lao động, bà Elaine Chao đã phản đối một kiến nghị chống lại Trung Quốc về vấn đề quyền của người lao động theo Đạo luật Thương mại Hoa Kỳ năm 1974, đồng thời chỉ trích một báo cáo Quốc hội của lưỡng đảng cho rằng Trung Quốc đang tiến hành hoạt động gián điệp chống lại Hoa Kỳ. 

Là một thành viên Đảng Cộng Hòa ôn hòa, ông McConnell đã bất đồng với Tổng thống theo chủ nghĩa dân túy Donald Trump về nhiều vấn đề chính sách, bao gồm các mức thuế quan với Trung Quốc và việc đóng cửa biên giới, thậm chí còn đe dọa sẽ đàn hặc tổng thống nếu ông ân xá cho ông Julian Assange trong những giờ cuối cùng của nhiệm kỳ tổng thống, như ông Tucker Carlson đã đưa tin. 

Những điểm trùng hợp và nghi vấn

18 March 2024

Bạn Đời Của Huynh Trưởng Nguyễn Đắc Điền Không Còn Nữa


Đọc truyện dài “Nổi trôi cơn hồng thủy” của Dung Vũ


Đỗ Trung, tác giả bài viết chính là phu nhân của Đồng môn Huynh trưởng 
Nguyễn Đắc Điều, ĐS Khoá 6, Học viện QGHC Sài Gòn

**

Đỗ Trung

Dung Vũ theo học trường Trưng Vương từ năm đệ Thất tới đệ Nhất ban B. Lên đại học tốt nghiệp dược sĩ. Sinh ra và trưởng thành trong gia đình khoa bảng. Bên nội là cụ Chánh thông gia với cụ Tuần, bên ngoại là cụ Cử. Tôi ở hoàn cảnh trái ngược, học trường tư NBT đỗ xong Trung học Đệ Nhất Cấp mới vào học Trưng Vương  ban C. Lên đại học theo học Văn khoa và đi du học tại Genève (Thụy Sỹ). Cả hai bên nội ngoại đều theo nghề thương mại, và để lại nguyên một Viện Bào Chế dược phẩm trước khi di tản.

Khi tham dự buổi tiệc gây quỹ của Hội Cựu Nữ Sinh Trưng Vương Nam Cali, tôi được  Dung Vũ tặng cuốn truyện dài “Nổi trôi cơn hồng thủy” do Gia đình Trương Vũ xuất bản tại Nam Cal năm 2014. Cầm cuốn sách trong tay, tôi ngạc nhiên vì một người theo ngành khoa học lại viết văn mà còn có tài vẽ tranh từ hoa lan đến phong cảnh để làm phụ bản cho cuốn sách. Còn tôi, theo học khoa Nhân văn, nhưng lại suy nghĩ và hành xử theo khoa học, có lẽ tôi chỉ có khiếu về ngoại ngữ.

Về đến San Diego, tôi đã đọc cuốn “Nổi trôi cơn hồng thủy” tưởng để ru giấc ngủ, không ngờ tôi đã thức trắng đêm để đọc xong gần 300 trang sách khổ nhỏ. Vũ Dung có cái trí nhớ của một dược sĩ, có cái tâm tốt bụng nên đã kể lại những câu chuyện của thế kỷ cũ qua nhiều ngang trái, khổ đau, áp bức, bất công nhưng với một giọng văn bình dị thanh thản.

Bài viết này không phải là một bài điểm sách, lại càng không phải là một bài phê bình văn học mà chỉ là một vài cảm nghĩ của một người bạn học cùng hệ rất kính phục về tài năng của một người bạn có nhiều năng khiếu tiềm ẩn.

Cuốn “Nổi trôi cơn hồng thủy”, Dung Vũ đã kể lại những câu chuyện xẩy ra trong gia đình nội ngoại và những người gần gũi chung quanh coi như là vẽ lại cảnh xã hội Việt Nam trong một thế kỷ qua.

Vì không phải là một bài điểm sách, nên tôi chỉ xin ghi lại một vài “mảng” chính mà tôi có được nghe, nhưng chưa được chứng kiến mà qua cuốn sách Dung Vũ cho tôi những chứng liệu của bản thân hay qua lời kể lại của người thân của Dung.

Trước khi đi sâu vào những cảm nghĩ, tôi cũng xin được nói thêm Dung Vũ viết rất cẩn thận không nhận là viết hồi ký vì sợ nhớ sai ghi thiếu nên đã nấp mình trong nhân vật Ngọc và chồng trong nhân vật Hà còn bố là Trí, mẹ là Phúc. Bên nội là cụ Chánh, bên ngoại là cụ Cử Thái Bình.

Hôn nhân theo tử vi-tướng số 

14 March 2024

Hiểu Xuân Tuý Bút, thơ

 HIỂU XUÂN TÚY BÚT
                                   Gửi ACLa 

Ta còn đây, rượu nửa chai,
Thì thôi, say hộ Người ngoài chân mây.
Xuân Cali, lạnh, mưa bay,
Uống, sao sầu vẫn đong đầy lầu không.
Nhớ nhau, ly động, bềnh bồng,
Thoáng âm xưa, biển mênh mông, sóng trào.
*
Ta ngồi, bóng đổ xôn xao,
Chút  lênh đênh, của thuở nào, Người ơi…

LAN ĐÀM
2/24

**

TIẾNG HÓT ĐỨT QUÃNG

Một ngày mưa. Một chòi vắng. Một nỗi buồn mênh mông. Buồn mênh mông nhưng không bâng quơ. 

Bạn bè theo nhau ra đi. Nhìn quanh quẩn, gần ta chẳng còn ai. Giật mình. Hình như chưa khi nào tưởng tượng ra lại có một ngày như hôm nay. Mưa giăng tứ bề. Rượu độc ẩm, uống thay cho người còn lại, ở xa tắp tít mù khơi. Biết đâu một ngày nào đó cũng không còn để nhớ đến nữa. 

**

Chim muông bản năng sinh hoạt cơ động tuyệt vời. Đại bàng nương theo gió bão mà lên cao không cần đập cánh. Con sóc lao vun vút trên đỉnh hàng rào chưa rộng bằng vài đốt ngón tay. Thế mà đã có lần nhìn thấy con chim bước sẩy chân trên đỉnh hàng rào như thế. Đôi chân mất chính xác. Độ lanh lẹ không còn. Sức vóc đang trở về số âm. Nó hắt ra từng âm thanh đơn độc "chép. . . chép . . ." y như khi nó mới nở được vài ngày. Chắc hẳn nó không bao giờ còn hót líu lo được thành bài như xưa nữa. Chim đã già. Phận chim sắp hết. 

Không biết đã già chưa, nhưng sao ta thấy gần gũi với nó quá. Một thoáng đồng cảm. Cái âm thanh đứt quãng lâu lâu lại vang vọng. Có âm thanh nào buồn hơn thế. Thân chim nghiêng đi khi bước sẩy, cố gượng lấy lại thăng bằng, vậy mà đôi cánh không hề can thiệp, giúp sức. Bao năm tháng đã bay. Cánh mỏi, đã rã rời.

Không biết đã già chưa, nhưng ta vẫn còn đây như vạt rong lênh đênh trên biển. Những nỗi buồn như những ngọn sóng, cứ nối đuôi nhau xô dạt lên bãi vốn  đã loang lổ rong rêu. Cũng trên bãi cát này, một buổi sáng tinh sương, hai thân thể đầy sinh lực quấn vào nhau trong cái không gian mờ ảo. Bây giờ họ ở đâu, có còn quấn quít bên nhau tiếp tục cuộc hành trình còn lại? 

Đã là vô thường thì níu kéo làm chi, níu kéo sao được! 

Chim sẽ lại mọc cánh với lông mượt mà để bay cao bay xa về chốn thanh thản, đẹp vô ngần. 

Vài tiếng hót đứt quãng đáp tạ tình thâm gửi đến Người.

(A.C.La)

Lời răn đe của cụ Phan Chu Trinh

12 March 2024

Bài học đầu đời

Đào Duy Hòa

Đầu thập niên 1980, khi Ba Mẹ dời nhà về phía bên kia thành phố, tôi mất tất cả bạn bè thời thơ ấu, phải trải qua một thời gian dài thui thủi một mình và cảm thấy bất an như mọi thanh thiếu niên khác ở các thành phố lớn. Nhiều tháng trời trôi qua, tôi sống trong buồn thảm và tẻ nhạt, cho đến khi Ba tôi tìm cho tôi một việc làm tại siêu thị ở Dallas. Nhiệm vụ của tôi là xếp các gói hàng khách mua vào túi giấy. Thật tình mà nói, tôi chán ngắt với công việc này.

Thế rồi vào một ngày hè nóng như thiêu đốt, khi mang những túi hàng ra bãi đậu xe cho khách, ánh mắt của tôi bất chợt nhìn sang cửa hàng mua bán giày nằm bên kia đường. Cửa hàng toát lên sự tươi mát và sạch sẽ với dãy tủ kính đầy ắp những đôi giày mới toanh được sắp xếp thật điệu nghệ và những tấm sáo che nắng … Tôi tự nhủ làm việc trong cửa hàng có máy lạnh đó hẳn là mát mẻ và thoải mái lắm, và quyết định tìm cơ hội thử nghiệm.

Vài ngày sau, bảnh bao trong bộ đồ đẹp nhất thời ấy, tôi thu hết can đảm để đẩy cánh cửa của cửa hàng giày và bước vào. Một người đàn ông cao, ốm, mái tóc hoa râm, chào đón tôi với nụ cười tươi trên môi. Ông mang đôi mắt kính gọng màu bạc, mặc bộ y phục lịch sự xanh nước biển, chiếc cà vạt trang nhã và đôi giày bóng loáng, trông đẹp không chê vào đâu được.

Ông lên tiếng hỏi tôi: “Cháu định đến tìm việc làm đấy à?” “Thưa bác, đúng vậy ạ” tôi lễ phép đáp lại, lòng tự hỏi tại sao bác ấy lại biết ý định của tôi. Rồi bác nói tiếp: “Thấy cháu không nhìn vào tủ giầy, bác thử đọc suy nghĩ của cháu và đoán rằng cháu muốn tìm việc làm. Bác tên là John Hill, chủ kiêm quản lý cửa hàng. Hiện tại, cửa hàng đang cần tuyển một nhân viên bán hàng. Cháu có thích giao tiếp với khách hàng không?”

Câu hỏi của bác Hill khiến tôi giật mình. Tôi có thể đếm trên đầu ngón tay số bạn tôi mới quen từ khi dọn đến chỗ ở mới. Nhìn vào đôi mắt bác, tôi đáp không mấy tự tin: “Dạ … cháu nghĩ là cháu thích.” Đặt tay lên vai tôi, bác nói: “Đó chưa phải là câu trả lời thích đáng. Nghệ thuật bán hàng bao hàm 50% làm cho khách hàng cảm thấy dễ chịu, thoải mái. Nếu họ nhận thấy người bán không quan tâm đến khách hàng thì họ sẽ phản ứng bất lợi đó. Họ sẽ bỏ đi mà không mua món hàng nào. Nếu cháu tiếp đón họ mà đầu óc cháu ở tận đâu đâu, họ sẽ quay gót rời khỏi cửa hàng trước khi cháu kịp nhận ra điều đó!”

Kinh nghiệm bán hàng trên thoát ra từ miệng bác một cách tự nhiên như dòng suối róc rách chảy. Điều này khiến tôi tin rằng tôi có thể học hỏi rất nhiều từ bác, một người dường như quan tâm và thương yêu tất cả mọi người.

Tôi không rõ vì lý do gì mà bác Hill tuyển tôi vào làm ngay buổi chiều hôm đó. Ngày làm việc đầu tiên, tôi nghe bác giảng giải thật chu đáo những việc cần làm và những điều nên tránh. Đưa tay chỉ về hướng vài cửa hàng giầy khác cùng nằm trên đại lộ náo nhiệt, bác Hill nói: “Cửa hàng của bác hoạt động không giống các cửa hàng khác. Khách hàng đã cất công đến với cửa hàng, trách nhiệm của chúng ta phải “bù đắp” cho họ một thứ gì đó. Cháu có thể làm điều đó không?”

Một lần nữa tôi lại bị bất ngờ. Tôi hỏi ngược lại bác: “Và nếu chúng ta không đáp ứng điều mà khách mong muốn?” Qua nét mặt của bác, tôi có cảm giác như mình là kẻ phạm thượng khi đặt ra câu hỏi ‘phản công’. Không một chút do dự, bác đáp: “Đừng bao giờ nói với khách điều đó! Hãy tỏ rõ cho họ biết cháu có thể giới thiệu, đề xuất những gì.” “Nhưng nếu …”, tôi chưa dứt hết câu thì bác ngắt lời: “Tất nhiên chúng ta không thể luôn ban tặng cho khách. Nhưng cháu có thể đề xuất điều gì đó có lợi cho họ. Còn chấp nhận hay không là quyền của họ. Nếu đứng trước mặt họ mà mình không thể đề xuất vài lựa chọn, họ sẽ tìm nơi khác thôi.” Tôi luôn cảm nhận, trong ánh mắt của bác, có điều gì đó mẫn cảm, thôi thúc tính tò mò muốn khám phá.

Rồi bác đưa tôi đi xem một vòng cửa hàng. Bác giải thích cách thức trả tiền lương: tiền lương được trả theo giờ, cùng với tỷ lệ phần trăm trên doanh số bán giầy. Ngoài ra người bán hàng còn được hưởng hoa hồng về dịch vụ đánh bóng giày và bán phụ kiện. Tiếp đón tôi như một khách hàng mới, bác thân mật siết chặt tay tôi: “Xin chào mừng đến cửa hàng giầy của chúng tôi.”

Bác Hill đưa tôi đến bên cái ghế rồi ấn nhẹ tôi ngồi lên, và trước khi tôi kịp phản ứng, bác tháo đôi giày tôi ra, rồi bảo: “Cháu đứng lên mặt tấm gỗ này đi.” Sau đó bác đo kích thước hai chân tôi. Khi ngồi trở lại trên ghế, tôi hỏi: “Thế bác không hỏi cháu yêu cầu gì sao?”. Bác Hill đáp: “Có chứ, ngay bây giờ đây, khi bác đã có đủ số đo của cháu. Hãy nhìn xem, hiện cháu đang thoải mái ngồi trên ghế nệm êm ái, chân không mang giày. Cháu sẽ không thể ra đi với đôi chân trần. Chính lúc này đây, bác hỏi cháu thích loại giầy nào.” Tôi nói: “Tại sao bác không hỏi cỡ giày của cháu?” Bác đưa ngón tay trỏ ra dấu và đáp: “Đừng bao giờ hỏi cỡ giày của khách! Điều nhất thiết phải làm là đo kích cỡ chân của khách vì điều đó thể hiện chúng ta biết cách làm việc và khiến cho khách hàng tín nhiệm hơn.”

Lòng tin, sự tín nhiệm. Đây thật sự không phải là điểm mạnh của tôi. Nhưng hiển nhiên bác Hill đang thể hiện vai trò người bán hàng, và tôi đang học cách bác biểu lộ sự tự tin và tạo sự tín nhiệm nơi khách. Nhiều ngày trôi qua, và mỗi khi có mặt ở cửa hàng, tôi không rời bác dù chỉ một bước. Tôi nhìn và học ở bác cách làm vui lòng những vị khách cau có và khó tính nhất bằng nghệ thuật nói chuyện bông đùa thật duyên dáng.

Một ngày kia, tôi quan sát bác chăm sóc 2 phụ nữ đến mua giày. Bác Hill không chỉ mang ra những đôi giày khách yêu cầu, mà cả nhiều đôi khác nữa. Trong khi 2 vị khách nữ thử giày, bác Hill nhìn vào tấm kính to và nói: “Quý bà có thấy nó vừa vặn và đẹp như thế nào không?”

Rồi bác Hill sắp các đôi giày còn lại thành hình bán nguyệt trước mặt khách và đặt kế bên mỗi đôi một túi đựng giầy bằng giấy. Ai biết được 2 vị khách kia muốn gì khi họ bước chân vào cửa hàng? Nhưng khi họ rời cửa hàng, mỗi người cầm trong tay nhiều đôi giày trong 2 túi giấy to… với nụ cười hài lòng nở trên môi.

Quay sang tôi, Bác Hill nói: “Nếu cháu chỉ bán được cho khách món hàng họ muốn có nghĩa là cháu không bán được gì cả. Hãy mang ra cho khách những gì họ muốn, giới thiệu thêm với họ  những sản phẩm đi kèm và các mặt hàng đặc sắc khác. Điều này vừa tốt cho cửa hàng, vừa tăng thêm hoa hồng và tín nhiệm cho cháu. Bán được hàng tự khắc sẽ tạo sự tự tin nơi cháu. Và một khi đã có sự tự tin, cháu sẽ giữ và mang nó theo suốt đời. Số cơ hội cháu vận dụng sự tự tin nhiều đến độ cháu không thể tưởng tượng nổi, bởi điều mà cháu làm được trong đời một phần là từ bán hàng mà ra.”

Chẳng bao lâu sau, đến lượt tôi phục vụ khách hàng đầu tiên. Khỏi phải nói tôi đã hồi hộp như thế nào. Tuy nhiên sự hỗ trợ và tư vấn nhiệt tình của bác Hill đã giúp tôi phần nào vững tâm. Bác Hill nói: “Cháu hãy đối xử với khách theo cách mà cháu muốn người khác đối xử với cháu.”

Tôi mời bà khách và con gái của bà ngồi ghế, lấy số đo đôi chân họ và giới thiệu nhiều đôi giày da lộn. Rồi tôi đề nghị tiếp một sản phẩm không thấm nước và một bàn chải cước để bảo trì da. Thật bất ngờ là bà khách đã mua tất cả. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không biết bác Hill hay tôi là người vui sướng nhất trong lần bán hàng đầu tiên này.

Cùng với thời gian, tôi trở thành người bán hàng thành thạo mà phần lớn là nhờ học theo gương của bác Hill. Không có ngày nào mà tôi không học được một vài nghệ thuật bán hàng mới mẻ từ bác.

Nhiều tháng, rồi nhiều năm trôi qua, trong mắt tôi, bác Hill đã thật sự trở thành người bác chứ không phải là ông chủ hay người quản lý. Những lời khuyên của bác đều có liên quan đến một hình thái nào đó trong cuộc sống của tôi, trong định hướng nghề nghiệp và cả đời sống tình cảm và tinh thần của tôi. Một hôm, khi chỉ có 2 người ở cửa hàng, tôi nói với bác: “Cháu mong muốn Ba Mẹ cháu cũng giống như bác.” Bác nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi hiện ra sau đôi kính. Bác đã nhiều lần gặp Ba Mẹ tôi, những người mà bác rất quý mến. Bác hỏi: “Tại sao?” Tôi đáp: “Với bác, cháu có thể nói đủ thứ chuyện mà bác không hề phật ý hay hờn giận. Với Ba Mẹ cháu thì không thể.”

Nhìn sang nơi khác hồi lâu, bác hướng ánh mắt vào mắt tôi rồi nói: “Thật là khó để có thể cùng lúc đóng cả 2 vai trò vừa là cha mẹ, vừa là bạn bè. Cho nên cháu đừng quá nghiêm khắc với  Ba Mẹ, những người mà bác đánh giá là rất tuyệt vời.”

Bác Hill nói rất đúng. Dưới sự giám hộ của bác, tôi đã học hỏi được rất nhiều điều, nhưng ngược lại, tôi không thừa hưởng được gì nhiều từ Ba Mẹ tôi. Nếu tôi hành động như một người trưởng thành, có lẽ Ba Mẹ tôi cũng sẽ xử sự với tôi theo cách đó. Vài ngày sau, tôi tự nguyện ở nhà với em gái tôi để cho Ba Mẹ ra ngoài, và tôi sẽ không bao giờ quên vẻ hài lòng biểu hiện trên gương mặt của Ba Mẹ tôi vào lúc đó.

Tôi tiếp tục làm việc tại cửa hàng của bác Hill cho đến năm tôi vào đại học. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến rồi có ngày tôi phải từ giã cửa hàng… cho đến giây phút tôi phải nói lời từ biệt. Hôm ấy khi mọi người đã ra về, tôi đến gần bác Hill, cổ họng co thắt lại: “Bác đã dạy cháu không biết bao nhiêu điều tốt đẹp mà kể cho hết. Cháu sẽ mãi mãi nhớ đến bác và cũng không bao giờ quên ơn bác.” Gương mặt bỗng ửng đỏ và đôi mắt rưng rưng, cảm động, bác Hill đáp: “Bác có làm gì đâu. Tất cả là do cháu đã có nhiều cố gắng và phấn đấu đó chớ.” Tôi đáp lại: “Nhưng chính bác là người đã dạy dỗ cháu cơ mà.” Bác Hill khiêm tốn: “Ở vai trò của bác, bất cứ ai cũng sẽ làm như thế, như Ba Mẹ cháu, thầy cô cháu, mục sư của cháu. Đơn giản là cháu đã chịu khó lắng nghe. Sau đó mọi việc đều bắt đầu từ cháu.”

Tôi suy nghĩ hồi lâu điều mà bác vừa nói. Từ ngày tôi vào làm việc tại cửa hàng giày của bác, tôi đã tham gia đóng vở kịch của lớp cuối cấp và nhiều hoạt động của tuổi trẻ. Nhờ đó, tôi có thêm rất nhiều bạn mới.

Bạn hãy tự tin lên. Điều này sẽ là nguồn cảm hứng cho những người chung quanh tự tin theo. Đừng nói mà hãy thể hiện. Bạn hãy cư xử với mọi người theo cách bạn muốn mọi người cư xử với bạn. Hãy luôn ban tặng hơn cả những gì  mọi người mong muốn.

Từ đó, các nguyên tắc được tôi áp dụng triệt để trong mọi mặt của cuộc sống, từ việc làm, gia đình và xã hội.

Khi dạy tôi nghệ thuật bán giầy, bác Hill đã truyền đạt cho tôi một điều rất quan trọng, đó là bí quyết của cuộc sống. Chúng ta không thể luôn có thứ mà mọi người cần, nhưng chúng ta luôn có vài món dự trữ. Nếu chúng ta không có một đôi giầy khác hay một hộp xi đánh giày, thì ít ra chúng ta cũng có tấm lòng thể hiện qua sự ân cần và cách chăm sóc khách nhiệt tình.

 ĐDH
*Tranh: Thắm Nguyễn

10 March 2024

Dự ngôn mới nhất của Parker về năm 2024

Thảo Hương

Tam chiến có khác biệt với chiến tranh truyền thống không? Ngân hàng có gặp nguy hiểm không? Iran chỉ là một thùng thuốc súng… Liệu cuộc đại chiến Armageddon được tiên tri trong Kinh Thánh có kết thúc loài người không? 

Hôm nay chúng ta hãy nói về một chủ đề nóng hiện nay, Thế chiến thứ ba.

Năm mới vừa qua, một đoạn video mới của nhà tiên tri người Anh Craig Hamilton-Parker đã được lan truyền trên Internet. Parker nói trong đoạn phim rằng Thế chiến thứ ba kỳ thực đã bắt đầu. Có thực sự vậy không?

Nội dung chính

- Thế chiến đã bắt đầu như thế nào?

- Chiến tranh trong thời đại Internet

- Iran là một thùng thuốc súng

- Ai có thể ngăn chặn thế chiến thứ ba?

- Dự ngôn của Kremna

- Thế chiến thứ ba trong Kinh Thánh

- Thế chiến đã bắt đầu như thế nào?

Parker là một nhà ngoại cảm. Năm 2016, ông trở nên nổi tiếng khi dự đoán thành công việc Trump đắc cử tổng thống Mỹ và nước Anh rời khỏi Liên minh châu Âu. Sau đó, ông lại nổi tiếng nhờ dự ngôn chính xác về loại virus Corona mới của ĐCSTQ, và được xã hội phương Tây gọi là “Nostradamus mới”. Nostradamus là nhà tiên tri cổ đại nổi tiếng nhất ở phương Tây.

Trước đây chúng ta đã có một tập giới thiệu dự ngôn của Parker vào tháng 11 năm ngoái về những sự kiện trọng đại trong năm 2024. Trong đó ông nói rằng Tập Cận Bình sẽ đổ bệnh, sau đó tình hình chính trị Trung Quốc sẽ bất ổn, chính quyền sẽ sụp đổ và Trung Quốc sẽ chia rẽ thành nhiều quốc gia nhỏ như châu Âu hiện tại.

Vừa qua năm mới, đúng như dự đoán, tin tức bắt đầu lan truyền trên mạng rằng Tập Cận Bình bị bệnh nặng. Chúng ta vẫn chưa biết tin tức này có mấy phần thật mấy phần giả, nhưng bằng cách này, Parker đã trở nên nổi tiếng trong và ngoài Trung Quốc.

Mặc dù đã xảy ra chiến tranh Nga-Ukraine, xung đột Israel-Palestine và vấn đề eo biển Đài Loan trong hai năm qua, nhưng dường như không có cuộc chiến nào trong số đó cấu thành sự uy hiếp cho toàn thế giới, vậy thì tại sao Parker nói thế chiến thứ ba đã bắt đầu?

Trước tiên chúng ta hãy xem Thế chiến thứ nhất và Thế chiến thứ hai bắt đầu như thế nào. Thế chiến thứ nhất bắt đầu bằng vụ ám sát Archduke Ferdinand, thái tử của Đế quốc Áo-Hung. Thái tử bị ám sát trong chuyến thăm Serbia và chết trên đường phố. Đế quốc Áo-Hung không thể nuốt nổi nỗi khuất nhục này, đã tuyên chiến với Serbia một tháng sau đó. Tuy nhiên, dù là một nước nhỏ nhưng lại được hậu thuẫn bởi một người anh lớn, đó là nước Nga. Bằng cách này, hai cường quốc châu Âu bắt đầu giao chiến với nhau, các quốc gia khác chọn phe và gia nhập cuộc chiến, và Thế chiến thứ nhất chính thức nổ ra.

Vậy Thế chiến thứ hai đã bắt đầu như thế nào? Hiện tại người ta thường tin rằng nó đã bắt đầu với cuộc xâm lược Ba Lan của Đức vào ngày 1 tháng 9 năm 1939. Ba ngày sau, Anh và Pháp tuyên chiến với Đức. Tuy nhiên, quân Đức không thèm đếm xỉa, tiếp tục đánh chiếm các thành phố chiến lược, nhanh chóng chiếm đóng phần lớn châu Âu, đồng thời còn thu hút được hai đồng minh là Ý và Nhật. Sự tình trải qua hai năm lên men, đến năm 1941, Đức hủy hiệp ước, xâm lược Liên Xô, Nhật tấn công Trân Châu Cảng và công khai khiêu chiến với Mỹ, Thế chiến thứ hai bùng nổ toàn diện.

Vì vậy Parker nói, khi thái tử Ferdinand bị ám sát, không ai có thể tưởng tượng rằng đây sẽ là sự khởi đầu của Thế chiến thứ nhất. Khi Đức nuốt chửng Ba Lan, không ai có thể tưởng tượng được rằng điều này sẽ châm ngòi chiến hỏa toàn cầu. Vì vậy, thế chiến thứ ba sẽ không bắt đầu bằng việc mọi người đánh nhau, mà sẽ bắt đầu từ một sự kiện nhỏ. Cá nhân ông cảm thấy có thể tính từ cuộc chiến tranh Israel-Palestine ngày 23/10, hoặc có lẽ, từ khi virus corona mới bắt đầu lan rộng.

Chiến tranh trong thời đại Internet

01 March 2024

Những Ngày Cuối Cùng Của Miền Nam Việt Nam Tự Do

CHUYỆN CHƯA KỂ: 
TT THIỆU RỜI SÀI GÒN NHƯ THẾ NÀO ?

- Nguyễn Tiến Hưng

Sau khi Tổng thống Thiệu từ chức, tân Tổng thống Hương vẫn để ông lưu lại trong Dinh Độc Lập. Nhưng rồi có nhiều áp lực đòi ông Thiệu phải rời khỏi Việt Nam, nếu không thì phía Cộng sản không chịu điều đình với “một chính phủ Thiệu không Thiệu.” Nhơn dịp có tang lễ Tổng thống Tưởng Giới Thạch ở Đài Loan, Đại sứ Martin báo cáo về Washington:

  - Ông Hương nói ông ta sẽ đề cử cả hai ông Thiệu và Khiêm làm Đại sứ Lưu động và gửi hai người sang Đài Loan mệnh danh là một phái đoàn đại diện ông để phúng điếu tang lễ ông Tưởng Giới Thạch. Tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã được sắp xếp với phía Đài Loan.

Thực ra, ngoài việc ông Thiệu phải ra đi để dễ hơn cho việc đàm phán về một giải pháp chính trị, Tổng thống Hương còn lo ngại cho sự an toàn của ông. Ông Đại sứ thêm:

  - Tổng thống Hương nói với tôi là ông ta lo ngại cho sự an toàn của cựu Tổng thống Thiệu… Bởi vậy ông Hương yêu cầu chúng ta giúp cho ông Thiệu ra đi thật kín đáo và sớm nhứt có thể.

Ngoài những mưu toan nguy hiểm cho ông Thiệu từ các phe phái, Tổng thống Hương còn để ý tới một khía cạnh cá nhân: Sự bất hòa giữa hai tướng lãnh Nguyễn Văn Thiệu và Dương Văn Minh. Sự bất hòa đã có mầm mống từ lâu và mọi người đều biết. Như chúng tôi đã đề cập tới trong Chương 11, chính ông Thiệu đã cố vấn Tổng thống Hương là chớ đề cử Tướng Minh làm Thủ tướng vì sẽ rất nguy hiểm. Việc ông Minh không ưa gì ông Thiệu thì cũng đã công khai. Bởi vậy vào giờ chót, Tổng thống Hương muốn đưa ông Thiệu ra khỏi Việt Nam trước khi ông Minh lên nắm chính quyền. Ông Martin viết:

   - Tổng thống Hương nhứt quyết là ông Thiệu phải ra khỏi nước đã rồi lúc đó ông ấy mới đi tới quyết định cuối cùng là trao quyền cho ông Big Minh.

Đó là về sự cần thiết và thời điểm ra đi, nhưng còn cách ra đi thì làm sao cho được an toàn?

Chi tiết chuyến đi của hai ông Thiệu và Khiêm từ Bộ Tổng Tham Mưu ra phi trường Tân Sơn Nhứt thì nhân viên CIA là Frank Snepp đã kể lại và chúng tôi cũng có đề cập tới trong cuốn KĐMTC. Ông Snepp và một nhân viên khác là Joe đã giấu vũ khí dưới chỗ ngồi trong xe vì lo sợ tái diễn vụ sát hại như trường hợp hai anh em Tổng thống Diệm.

Mới đây, câu chuyện từ lúc Tổng thống Thiệu rời bỏ Dinh Độc Lập tới Bộ TTM và ra phi trường được Thiếu tá Nguyễn Tấn Phận kể lại rất chi tiết. Ông Phận là một trong đoàn tùy tùng tám người (cuối cùng chỉ có bảy người) của Tổng thống Thiệu và bốn người của Thủ tướng Khiêm được Tổng thống Hương cho đi tháp tùng theo như yêu cầu của ông Thiệu. Diễn biến có thể tóm tắt như sau:

  - Vào khoảng 7 giờ 30 tối, Tổng Thống Thiệu thay bộ đồ bốn túi trong phòng ngủ rồi qua phòng nhỏ bên cạnh nghiêng đầu qua cửa sổ nhìn xuống. Dưới sân, bên cạnh thềm tam cấp một xe Mercedes màu xanh đậm đã đậu sẵn. Người lái xe là Đại tá Nhan Văn Thiệt. Thấy mọi việc đã sẵn sàng, Tổng thống Thiệu vội vã rút trong hộc tủ cây Browning đã lắp đạn, ông khóa chốt an toàn rồi cho vào túi áo. Ông xuống lầu trệt bằng thang máy. Khi cánh cửa mở ra thì Đại tá Trần Thanh Điền đã túc trực tại đó. Ông vừa bước xuống bậc tam cấp thì lại cũng vào lúc có hai binh sĩ (tên là Sanh và Khình) xuất hiện làm ông dựt mình. Thực ra là họ chỉ đến để đổi gác. Ông Thiệu và ông Điền lanh lẹ bước vào xe. Đại tá Điền ngồi bên phải của Tổng thống Thiệu ở băng sau. Như vậy là ông Điền đã ngồi vào chỗ chánh thức của Tổng thống và chịu làm Lê Lai cứu Chúa! 

Vừa ngồi vào xe, ông Thiệu hỏi: