21 October 2016

Quelque Tard Qu'il Soit, thơ

 Dạo:
      Dù cho góc biển chân trời,
Cũng mong nghe được một lời từ ly.


**

Quelque Tard Qu'il Soit


Sans un mot, tu t'en es allée,
Me laissant seul ici sécher.
Mon âme, d'un coup morcelée,
A tout prix ira te chercher.

Qu'il pleuve, qu'il neige ou qu'il vente,
Qu'il soit nuit, jour, matin ou soir,
Quelque longue que soit l'attente,
Je voudrais ouïr ton au revoir.

Depuis, j'ai parcouru la terre,
Fouillant et battant tous les coins,
Bravant désespoir et misère.
Mais hélas, que la fin est loin!

Je monte aux cieux, craignant le pire,
Que tu sois menée en ces lieux.
Tristement, nul ne peut rien dire.
Adieu Paradis, adieu cieux!

En enfer le hazard m'amène,
Où mon coeur frémit de te voir,
La pénitente, en grande peine,
Forcer un dernier au revoir.

Décelant dans tes yeux la flamme
Qui, jadis, a chauffé mes jours,
Je connais, au fond de mon âme,
Que je suis à toi pour toujours.

           Trần Văn Lương
             Cali, 10/2016


Phỏng dịch thơ Tây Ban Nha:

  Por Tarde Que Sea

En silencio te has ido, 
Dejándome con dolor extrañarte.
Mi alma se ha decidido 
Que, lo que sea, yo vaya a buscarte.

Haga lluvia o sol, no importa,
Que el destino sea benigno o fiero,
La busca larga o corta,
Siempre y siempre un adiós de ti yo espero.

El mundo he recorrido,
Cruzando mares, montañas y ríos.
Aunque he tanto sufrido,
Quedan todos mis esfuerzos baldíos.

Varios días han huido;
Esperando verte, al cielo he montado.
De ti nada es oído,
Tristamente el paraíso he dejado.

Al infierno al fin llego.
Mis lágrimas se derraman en ríos,
Cuando detrás del fuego
Te miro intentando tu último adíos.

En tus ojos notando
La llama que ha calentado mi vida,
Me doy cuenta, llorando,
Que quedo tuyo por siempre, querida.

           Trần Văn Lương
             Cali, 10/2016

**

Phỏng dịch thơ Việt:

     Dù Muộn Thế Nào

    Em đi chẳng một câu từ biệt,
    Để mình anh thê thiết đắng cay.
       Con tim thương tích dẫy đầy,
Lao đao tìm kiếm đó đây miệt mài.

    Dù mưa sớm, nắng mai, gió tối,
    Dù bão bùng cản lối tìm nhau,
       Đợi chờ chẳng quản dài lâu,
Miễn nghe em thốt một câu giã từ.

    Đường thế trần bơ vơ dấn bước,
    Biển thương đau mấy lượt đắm chìm.
       Mặc anh mỏi mắt kiếm tìm,
Em như tăm cá bóng chim mịt mù.

    Chốn Thiên đường, anh ngu ngơ đến,
    Sợ em đà bỏ bến về đây.
       Hỏi lần chẳng có ai hay,
Bồi hồi trở bước, quắt quay về trần.

    Nẻo địa ngục cuồng chân rẽ lối,
    Quỷ đưa đường, phút cuối gặp may.
        Thương em tất tưởi bao ngày,
Câu từ biệt nắn mãi rày chửa xong.

    Nhìn đáy mắt còn nồng ánh lửa
    Ấm khung trời một thủa xa xưa,
       Lòng anh chợt thoáng ngẩn ngơ,
Biết mình vẫn của em như ngày nào.

            Trần Văn Lương
            Cali, 10/2016

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...