25 March 2013

Tâm Tình của Người Nhiếp Ảnh Yêu Thiên Nhiên


Năm nay nơi tôi ở, khí hậu khắc nghiệt hơn mấy năm trước, khi lạnh thì lạnh quá mức, nhiệt độ nhiều ngày dưới -17 hay -20 độ F (-8, -6C). Cũng may là không phải đi làm nữa, nên khí hậu không hành tôi được như xưa. Tuy nhiên phải nhốt mình trong nhà cũng khó chịu lắm, những ngày có tuyết, tôi thèm lái xe ra công viên để chụp ảnh, vì biết sẽ có cảnh đẹp. Tôi thích khung cảnh rặng cây trơ trụi, được tuyết phủ trắng cành, và tuyết trắng trên những ghế đá v..v... Nhưng nếu tôi có lái xe được đến đấy, chưa chắc đã lái xe... ra được. Bởi những nơi này tuyết cao cả nửa thước. Tôi nhớ mùa đông năm 75, ngày đầu tiên thấy tuyết rơi, những bông tuyết trắng nhẹ bay bay trong không gian...đẹp quá mức, chúng tôi đã lái xe vòng vòng các phố để xem tuyết, thế rồi lạc vào một khu công viên, và xe bị mắc kẹt nơi đó, không sao ra được, khu này vắng, không ai lái xe đến nơi này vào ngày tuyết như vậy! Ngày đó chưa có điện thoại di động. Nên không biết cầu cứu ai, nếu có bỏ xe, lội bộ để ra con đường chính, cũng khá xa, và nhất là rất lạnh khi không mặc đủ ấm cho trường hợp bất tử đó... . Chúng tôi không biết xoay xở ra sao...Sau, có lẽ một người nào đó ở xa đã nhìn thấy xe chúng tôi "cô đơn" trong biển tuyết trắng, đã đoán chúng tôi đang gặp nạn, nên gọi hãng xe kéo đến cứu người. Kinh nghiệm của ngày ấy, đã khiến chúng tôi không dám lái xe vào những nơi như vậy khi có tuyết.

Bây giờ đã bước vào tháng ba, nhưng khung cảnh chung quanh vẫn là mùa đông, ngoại trừ những loại thông còn xanh lá, các cây cối khác đều giơ bộ xương khô. Những cành trụi lá, mầu xám, trông thật ảm đạm. Chỉ còn mây trên bầu trời là giúp chúng coi được mắt một tý. Tôi mê thu hình những cành cây trụi lá, khoe xuơng trên bầu trời nhiều mây. Trông chúng tuy buồn nhưng vẫn là những hình ảnh lôi cuốn tôi nhiều hơn những cảnh vui. Thấy chúng như gần gụi với mình. Hình như có một sự cảm thông nào đó giữa người và cảnh.

Cho nên hôm nào hàn thử biểu lên được trên 36 độ (+2C), tôi cũng khăn áo cho mình thật kỹ để đi bộ, tôi vẫn thích thở hít khí trời thiên nhiên hơn là phải tập thể thao trong các phòng Gym của thành phố.


Năm nay những ngày có tuyết dầy, tôi không dám lội ra ven sông như mấy năm trước, hình như thêm tuổi, thì sức chịu lạnh lại kém hơn. Do đấy, tôi chỉ loanh quanh thu hình qua cửa kính của nhà, ham lắm thì đứng ở cửa garage nhìn ra sân để chụp vài hình ở một góc nhỏ của vườn sau.
Hoặc theo ông xã khi người lái xe ra uống cà phê Starbuck với các bạn già ở gần khu TwinLake, tôi đòi đi theo, để may ra chụp nhanh được ít khung cảnh bên đường, vì xe sẽ phải đi qua một khúc đường ngắn có những rặng thông được trồng trên khu đất trống rất rộng, gần con lộ chính.

Những mùa xuân, hạ, thu, tôi thường đi bộ ở con đường nhỏ phía sau rặng cây, nơi dành cho người đi xe đạp hay chạy bộ, phía sau rặng cây trông ra mặt lộ chính, chúng cách xa đường xe chạy cả chục mét là ít. Con đường có cầu bắc ngang dòng sông Arkasas sau nhà. Đường rất đông xe qua lại vì gần khu vực thương mại, nhưng lùi sau những cây thông là con dốc với lối đi được tráng xi măng chạy dọc theo con sông Arkansas uốn lượn trên 3 dặm ở đoạn đường này, nơi tôi thích lang thang những ngày đẹp trời, ngắm mây, ngắm sông nuớc mênh mông để thấy tâm hồn được thư giãn.

Khi thời tiết không quá khắc nghiệt, tôi thường lội bộ từ nhà, qua một con cầu, để đến cái hồ:" Twin Lake " Một địa danh nổi tiếng của thành phố tôi cư ngụ, những ai đã ở đây nhiều năm đều biết đến tên của hồ này. Nhưng có một điều tôi không hiểu tại sao lại gọi là hồ Twin Lake? Cái cù lao nhỏ ở giữa hồ, cũng đâu chia đôi cái hồ này?

Mãi đến năm 2010, khu vực bên kia đường gần đó, được một công ty mua đất để xây chợ Walmart. Khi công ty xây cất đã phá xong những tiệm nhỏ, rồi đổ nền móng cho chợ Walmart tương lai, chỉ còn dựng tường, thì một hôm thấy tôi họ dùng các máy khoan có các trục thật to để đục, khoan các hố sâu xuống nền xi măng dầy, từng núi cát được chở đến để bơm xuống lòng đất...thì ra... khi được nghe câu chuyện của một người Mỹ gần 90 tuổi trong tiệm cà phê., chúng tôi lúc đó mới hiểu vì sao cái hồ có tên là Twin Lake, ông cụ cho biết ngày ông còn học tiểu học, được bố mẹ chở đi qua khu vực này, con lộ chính đông xe qua lại bây giờ, đã chia cắt cái hồ làm hai, ngày xưa phía bên trái, nơi thị tứ đông đúc hiện giờ, và nơi chợ Walmart đang xây, đó là một nửa của hồ Twin Lake, giống nhu Hồ Trúc Bạch và hồ Tây trước 1954. Con lộ lớn hiện giờ, ngày xưa nằm giữa hồ, người đi tha hồ ngắm cảnh, hồ nuớc mênh mông...chắc là thơ mộng lắm. Dần dần người ta đổ đất, lấp kín, xây nhà cửa và các nhà hàng....từ đó một nửa hồ biến mất !!! buồn thay. Bây giờ, nền của cửa tiệm bách hoá Walmart bị lún, do đấy từng núi cát được chở đến, để bơm xuống dưới lòng xi măng--Hy vọng sẽ không bị truờng hợp hố Tử Thần trong tương lai ((=:.

Một nửa "yêu" của hồ đã mất, nhưng gần một thế kỷ nay, cư dân của thành phố lưu luyến vẫn giữ cái tên như cũ cho nửa còn lại.
Từ nhà tôi đi bộ chừng 10 phút thì tới hồ, năm phút đã ra đến bờ sông. Thành phố tôi ở có hai con sông chính chảy ngang qua, đó là hai con sông cùng mang tên: Arkansas: Big Arkansas và Small Arkansas. Con sông sau nhà là sông mẹ. Con sông chảy loanh quanh trong thành phố, rồi xuôi nam, nhưng chỉ riêng khúc sông sau nhà, dài khoảng 3 dặm, nuớc đổ ra từ mấy ống nuớc vĩ đại, chôn ngầm dưới đất, nằm dưới bao dặm dài trong thành phố, rồi lộ thiên từ xa lộ vòng đai cho đến vùng đất nơi gần nhà tôi. Và chỉ riêng đoạn đường này, đã có những năm sông bị đóng băng, mực nuớc khi đóng băng đã cao hơn bờ cả thước, coi rất đáng sợ.

Tôi đã gặp lại con sông Big Arkansas ở vùng Royal Gorge Bridge, bên Colorado, trong chuyến đi chơi năm vừa qua, khi đến đỉnh núi, nhìn xuống vực sâu...hoá ra con sông thân thương Arkansas đã từ nơi đây len lỏi qua bao rừng núi để về đến sau nhà tôi. Đáng yêu thay! Nhưng còn ngọn sông thì bắt đầu từ đâu nhỉ? ((=:
Năm nay trận bão tuyết đã ghé KS. Tôi không thể lội bộ đi chơi được nữa, tuyết cao đến đầu gối, nên chỉ loanh quanh chụp ít ảnh qua cửa kính. Năm 2012, một trận bão lớn đã đánh bật gốc hai cây cổ thụ: mận hồng và red bud ở vuờn sau, cũng làm chết một cây anh đào hoa trắng nữa, thật là tiếc, ba cây đó đã cho tôi biết bao nhiêu là ảnh chụp.

Cũng may trong vườn tôi còn 4 cây red bud, đang độ lớn, nên sức chịu đựng của chúng dẻo dai, và sáu cây hồng đào cũng đang tuổi lớn, một cây năm 2012 đã cho tôi ngắm hoa và mấy chục trái đào đầu tiên từ mấy năm trồng. Muà đông năm nay, tuyết đã làm bửa cây liễu cổ thụ sau nhà. Cây chia hai nhánh như hai cánh tay, nay bị tuyết chặt mất một cánh! Không những thế, muời chín chậu cúc tôi mua cuối thu, bị vùi sâu trong trận bão tuyết, tuần lễ sau đó, khi có nắng, tuyết tan lớn tuyết mỏng trên mặt, tôi dùng cuốc, đập đám tuyết đã rắn lại thành nuớc đá, đập cho chúng vỡ để còn cứu các cây hoa, nhưng đến khi đập đến đất, đất cũng thành..stone luôn!!! đất đã cứng lại như nước đá.

Tôi dùng hết sức mới vỡ được đất, gốc hoa thối hết, như thế thì còn gì là hoa với lá! Hèn chi cách đây 5 năm, một mùa đông cũng tàn bạo như năm nay, đã giết chết hơn 200 củ hoa tulip tôi trồng. Hàng năm cứ cuối xuân, vuờn hoa Botanica Garden, nơi tôi vẫn hay đến để chụp ảnh, họ bán củ hoa sau mỗi mùa, để năm tới trồng hoa mới, loại mới. Năm đó tôi đã mua trên 200 củ tulip, khi sale, mua suớng tay! nhưng...khi bắt tay trồng hoa mới thấy quá dại cho cái tính tham lam vì yêu hoa. Bởi không giản dị, phải phá đất, nhổ các loại hoa khác, trộn đất mầu...quả thật rất vất vả, mình tôi làm! ông xếp tôi "phán": "Trồng hoa, nấu ăn là việc của đàn bà! "Đúng là không thích làm những việc đó, bèn 'bán đứng" việc cho phái nữ!!.

Tôi tự an ủi mình : "Vất vả một tý, nhưng xuân đến ta sẽ được ngắm ngần ấy hoa nở trong vuờn nhà hẳn đẹp lắm, thì cũng bõ công! Nhưng mùa đông tàn bạo năm đó đã phá huỷ mấy trăm củ hoa tulip mà tôi khổ công chôn dưới đất. Thương cho hoa, thương cho công khó của kẻ yêu hoa.

Năm nay, hai mươi chậu cúc , lay lứt sống được năm cây-- cộng với vài gốc cũ của những năm trước. Ngoài ra thêm hai chậu cúc Đại Đoá lớn tôi mới mua dịp tết VN, họ "chém ngọt " 40$ chưa kể thuế, may mà mua sớm vài tuần, gần ngày tết, gía lên 28$ 1 chậu. Hai ngày qua, tôi đã cho chúng hạ thổ. Chia ra được 7,8 gốc, hy vọng chúng sẽ sinh sôi nầy nở thêm cho năm tới.


Năm nay, tuyết nặng, tôi chỉ có thể đứng ở của garage để chụp vài tấm hình, không dám lội ra bên ngoài, phần vì lạnh, phần sợ ngã, ở tuổi này mà ngã thì ... Nên chỉ chia xẻ được với người xem chút... loanh quanh tôi . Cành liễu này bị tuyết hành hạ quá, nó đã gẫy mất rồi, mùa hè sẽ thiếu những hàng liễu xanh xanh rủ xuống ghế ngồi.

Nhớ lại 15 năm trước, khi mà cây River Birch trồng ở sân trước, cây đang tuổi lớn, có thể ví nó như "con gái muời bảy bẻ gẫy sừng trâu!" cây đã cao gấp ruỡi mái nhà. Mùa đông năm đó gặp trận mưa đông đá! từng ngọn cỏ, từng sợi tơ của cỏ lau, được bọc pha lê! và cây River Birch, ngoàì cành chính, nó còn có những nhánh nhỏ như kim, đã đuợc bọc " thuỷ tinh" rất dầy, đến nỗi các cành nặng quá!

Ngọn cây đã cong xuống chạm mặt đất, cây đang tuổi lớn, thân còn mềm mại dẻo dai, nên chịu nổi sự uốn cong đó, nếu như bây giờ, nó đã cùng tuổi lão với cây liễu sau vuờn, mà bị một trận mưa biến thành nuớc đá như năm cũ, chắc chắn nó sẽ gẫy xương. Năm đó, tôi cũng trang bị cho mình như chiếc mền bông, đi ủng lội ra ngoài để chụp ảnh--dù rằng thời gian đó chưa mon men chơi bộ môn này, nhưng thấy cảnh lạ, và đẹp quá, cũng không chịu bỏ sót. Hôm đó tôi bị té hai lần vì trơn, may mà ngã trên cỏ, cỏ cũng được bọc nước đá, nên nghe tiếng vỡ ròn tan.

Nhờ qua mấy lần aó len, áo coat loại thật dầy, đã như chiếc mềm bông đỡ cho tôi khỏi bị nạn trong hai lần ngã của trưa hôm đó. Một kỷ niệm nhớ đời. Cây cối, chúng cũng như các bạn bè cùng tuổi, hay hơn tuổi, cứ bỏ ta đi dần dần! rồì một ngày nào đó cũng sẽ đến lượt mình thôi.

Con hươu này, những ngày đầu của trận bão tuyết, nó đã bị chôn sâu , chỉ còn nhú tý xíu đầu sừng. Tôi biết thêm một điều khi tuyết có nắng, tan dần lớp tuyết mỏng bên trên thôi, vì nhiệt độ vẫn là -10, hay -15 độ F. Phía dưới đã biến thành nền nước đá, rất cứng và trơn. Tuyết bị tan kiểu đó rất nguy hiểm, nếu bước lên chúng, khi đó tuyết không xốp, mịn, nhẹ, đáng yêu như lúc mới rơi, khi mà còn trinh nguyên từ trời rớt xuống. Mà nắng đã biến đổi chúng trở thành rắn mặt, đanh ác, cứng, trơn...để quật ngã không thương tiếc kẻ nào cả gan dám dẵm lên thân xác chúng.

Thiên nhiên đâu phải lúc nào cũng đáng yêu, cũng vô tư!

Bây giờ tôi xin ngừng nơi đây để chuẩn bị đón nàng Xuân về, và ..tống tiễn chàng Đông đi.

HươngKiềuLoan
(Tháng Ba-2013)

No comments:

Post a Comment

Cái Đêm Hôm Ấy . . . Đêm Gì?

TTR: Chắc chắn không ai đọc được những bài ký sự như thế này mà còn có thể hình dung ra cảnh người dân bị bóc lột tàn bạo, phi nhân hơn nữa ...