01 June 2017

TRÁI TIM TÔ THỊ, thơ


TRÁI TIM TÔ THỊ

Ta sẽ về ngắm rừng xanh mà ngỡ...
Rặng núi nào tay chạm đến tầng mây
Nghe hồn nước thịnh suy hồi trăn trở

Dâu bể nào sầu trăm nỗi khôn khuây

Ta sẽ về... sao biển buồn như khóc

Rặng san hô chết tức tưởi nghẹn ngào
Cá dạt về trôi theo dòng nước độc
Làng dân chài rồi sẽ sống ra sao

Mặn phèn chua hay đục ngầu mùa lũ
Ta sẽ về nếm cả một dòng sông
Bên dòng kinh vó cá chờ trăng ngủ
Đêm quê mình, hương ngát cả mênh mông


Ta sẽ về đất thơm ngày gieo mạ
Rạo rực chiều ngồi ngắm lúa trổ bông
Gió phù sa thân biếc xanh nghiêng ngả
Ngậm sữa non nuôi trăm nhánh đòng đòng

Ta sẽ về nghe ầu ơ...con ngủ
Nhịp võng đưa tiếng kẽo kẹt sau hè
Mẹ chắt chiu ru con lời chinh phụ
Ca dao buồn thăm thẳm cõi lòng se

Ta sẽ về … tiếng ê a con trẻ
Tập đánh vần lời quê mẹ nằm nôi
Nghe thánh thót như chim sâu, chim sẻ
Cha mỉm cười nhìn trầu đỏ thắm môi

Ta sẽ về nướng con cua con cá
Đốt lửa rơm ngồi nhậu với xóm giềng
Ly rượu đế xoay vòng chừng thiệt đã…
Chỉ tóc em thơm bồ kết...thật hiền

Ta sẽ về tìm trái tim Tô Thị
Trên đỉnh đồi người hóa đá nghìn thu
Trời cao thẳm thấu tấc lòng chung thủy
Đá rêu phong lặng lẽ chốn mây mù

Như Thương

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...