ĐẤT KHÓC
Đêm đông đất khóc trời cười
Ngày hè chim hót tưởng lời nắng mưa
Trôi buồn hết chuyện đời xưa
Tép rang bí luộc rau dừa cúng cơm
Ngày xuống đêm lên chiếu hẹn giường
Trăng mờ gót gió cỏ chờ sương
Tay mây vai khói chân bèo nước
Mắt biển lòng sông hồn ruộng vườn!
Nửa nhớ nửa quên nửa ngập ngừng
Hôn cười tóc lạnh áo khoe lưng
Trắng đen còn dấu tình mưa nắng
Xanh bóng buồn mình vui đỏ thân!
Nắng cạn bến sầu nước bỏ sông
Giọt tình tội nghiệp có như không
Đò say hương rượu người say sóng
Đi ngược về xuôi mộng đục trong
Cỏ chỉ cỏ may vướng cỏ gà
Vườn sau vườn trước lạnh rơi hoa
Run lòng sa mạc đàn sông núi
Đất khóc trời cười bóng bỏ ta!
Ngửa bụng phơi kinh kệ mỏng dày
Thư lâm tình sử gửi mây bay
Nằm gai nếm mật soi hưng phế
Gò đống xương tàn lá bỏ cây!
Nằm mãi mòn lưng cỏ xanh vai
Chân đau đất hận nước lưu đày
Bóng chiều rụng tím bờ môi lạnh
Răng sữa lẻn về đòi bú tay!
Bóng khế bờ ao cá che bèo
Nước trong sóng lặng đỉa đói teo
Chân trâu không máu người không máu
Vườn cháy ruộng khô bếp mốc meo
Thả mồi bắt bóng gió đưa trăng
Khói lửa không chừa tre khóc măng
Núi xương sông máu nuôi ân oán
Ngày quan đêm giặc cướp mài răng!
Trời sập mây mù nước bồng non
Người đi đường lạ gót đau son
Ta về quen đếm râu rụng bạc
Nhớ trước quên sau hết tưởng còn...
LuânTâm
No comments:
Post a Comment