22 April 2011

Thơ Dương Quân

Nửa Đêm Nghe Bão

Hình như giông bão lại quay về
Gió giật từng cơn lúc nửa khuya
Tỉnh giấc bàng hoàng nghe gió hú
Bên này sao nhớ quá bên kia.

Nhớ thương khắc khoải từ lâu lắm
Thuở bão bùng xưa dậy đất trời
Những cánh chim bằng phiêu bạt gió
Dạn dày gian khổ khắp muôn nơi

Phiêu bạt về đâu, sẽ đến đâu
Mênh mông từng mảnh vỡ tinh cầu
Những vì sao rụng vào vô định
Rơi gãy gươm thiêng, rã chiến bào

Ta nhớ ngày xưa bão nổi lên
Non sông cuồng nộ tiếng vang rền
Lũ quân cầy sói tuồng hung hãn
Trận cuối thư hùng, bãi chiến chinh

Tan nát nhung y, cuối ván cờ
Gian hùng làm đảo lộn thiên cơ
Ta nghe sấm chớp gầm rung chuyển
Khơi dậy thê lương tiếng súng thù.

Ta nhớ những hầm chông, kẽm gai
Bao năm tù nhục, ách lưu đày
Lê thân nô dịch thời Trung Cổ
Giữa núi rừng xanh nuốt đắng cay.

Những bạn bè ta sức lụn tàn
Thôi đành nằm lại chốn rừng hoang
Nấm xương lưu lạc, hồn chinh khách
Vằng vặc trăng soi, ngậm tủi hờn

Từ đó những lần giông bão qua
Ta nghe quằn quại xác thân già
Tưởng chừng bão lớn xoay kim cổ
Nhật nguyệt bùng lên khúc hận ca.

Ta mong vũ bão quét tham tàn
Đem lại thanh bình cho thế gian
Trọn kiếp lưu vong hằng ước nguyện
Có ngày dân Việt hết lầm than.

Hỡi những hồn thiêng về báo bão
Muôn đời chính khí vẫn hiên ngang

Dương Quân

No comments:

Post a Comment

Yêu cũng đáng ngại thật... Ai bỏ đi trước sẽ chết!

- Bức tranh "Ai bỏ đi trước sẽ chết" "Một bức tranh với giá trị nhân văn sâu sắc, ngay cả khi cô gái nói rằng nếu chàng trai ...