23 April 2011

Thiếu niên ôm bom giết người thuật lại

Giết người để được thiên đàng

"Vào lúc cho nổ bom tự sát em không hề nghĩ đến gia đình, em chỉ nghĩ đến những gì Taliban dậy bảo mình mà thôi." Umar Fidal
**

Umar Fidai thoát chết khi chìếc áo mang chất nổ đã không phát nổ đúng mức. Gia đình em không tiếp xúc được với em từ lúc người ta thấy em sõng soài trên đương phố.

Vào đầu tháng Tư một vụ nổ tự sát đã tàn phá một ngôi đền đang có hàng ngàn tín hữu khiến nhiều người thiệt mạng. Cả hai kẻ tấn công là những trẻ vị thành niên. Thế nhưng một em sống sót đã kể lại cho phóng viên BBC Aleem Maqbool nguyên nhân đã khiến em muốn lấy đi mạng sống của mình và của những người khác.

Umar Fidai, 14 tuồi, kể lại: "Chung qui em nghĩ rằng cần phải cho nổ mình chết và đứng gần càng nhiều người càng hay.Khi thấy đã đúng lúc, em cảm thấy niềm hạnh phúc". Em tiếp: "Em nghĩ sẽ chịu một chút đau đớn rồi sau đó sẽ được vào thiên đàng."

Umar không trót lọt vào được thiên đàng nhưng chúng tôi gặp em trong nhà giam.

Umar mất cánh tay trái. Cánh tay mặt thì cuốn băng kín. Băng cuốn cả trên vai. Nhưng Umar sớm nhận thức, lịch sự và thẳng thắn

Theo như dự định Ismail (bạn đồng sự của Umar) sẽ nổ bom trước sát ngôi đền. Còn em sẽ đợi khi xe cứu cấp tới thì sẽ nổ giết thêm. Trước đó em không dè chừng gì cả."

Thế nhưng áo chứa chất nổ của Umar đã không phát nổ đúng mức. Em cho nổ mất cánh tay mình, bụng bị rách và té xuống bất tỉnh. Khi tỉnh lại Umar thọc tay vào túi lấy ra trái lựu đạn.

"Người ta dậy chúng em rằng nếu áo thuốc nổ không nổ thì tự sát bằng trái lựu đạn. Lúc đó có ba người cảnh sát đứng gần và em nghĩ nếu như giết được họ nữa thì em cũng lên thiên đàng."

Umar đưa trái lựu đạn lên lấy răng rút chốt. Một trong ba người cảnh sát bắn vào tay Umar.

Sau này một đoạn phim quay bằng một chiếc điện thoại di động cho thấy cảnh sát loay hoay tháo ngòi nổ của phần chiếc áo tự sát còn lại.

Câu chuyện khởi đầu trước đó năm tháng tại quê của Umar, một làng thuộc bộ tộc nằm trong vùng núi phiá tây bắc Pakistan giáp ranh với Afghanistan. Ở nơi em đi học chung quanh đầy người Taliban. Có một ngày một người trong bọn ho đến biểu em trở thành một ôm bom cảm tư. Em nói rằng nếu muốn giết người thì chính anh ta phải làm sao lại biểu trẻ em. Nhưng người này vẫn cứ lui tới.

Anh ta bảo học hành làm chi. Điều quí nhất là thiên đàng và em sẽ có được thiên đàng bằng cách giết những kẻ ngoại đạo.

Những người Taliban luôn câu nguyện và đọc kinh Koran. Bởi vậy em nghĩ họ là những người tốt lành. Trái tim em thôi thúc em ra đi với họ để được huấn luyện với họ."

Umar kể rằng em bị bịt mắt và thỉnh thoảng bị còng tay khi được dẫn đến những doanh trại luyện tập để không định ra được được nơi chốn của các doanh trại này. Umar nói em được huấn luyện sử dụng vũ khí và chất nổ cùng với ba đứa trẻ khác.
....
Những người Taliban luôn nói rằng bọn em sẽ đi đến Afghanistan để giết những người ngoại đạo. Chúng em bằng lòng vì họ nới rằng mình sẽ được về thiên đàng. Nhưng khi xe bus chở chúng em đến nơi hành sự em nhận ra đó cũng vẫn còn là người Pakistan nên thắc mắc. Họ trả lời rằng cho dầu vậy đó là những người khấn vái kẻ chết nên cũng là những người hết sức ngoại đạo và chúng em tin như vậy.

Xuống xe, chúng em, Ismail và em, đi dến ngôi đền, tìm một nơi vắng, rút áo chứa chất nổ ra khỏi bọc rồi mặc vô. Chúng em chia tay và hứa cầu nguyện cho nhau. Em không thấy buồn vì nghĩ rằng mình sẽ lên thiên đàng.

Umar nói rằng chỉ khi nhìn thấy cảnh sát tháo ngòi khỏi bọc chất nổ của em và được bác sĩ chăm sóc, em mới nhận ra mình sai lầm.

Em biết ơn vì đã được cứu thoát khỏi hỏa ngục. Em đau đớn nhưng nghĩ còn nhiều người khác bị thương nặng hơn mình. Em cảm thấy ân hận về những gì Ismail và em đã làm

Chúng em đã làm những điều xấu xa, giết hại trẻ em và người già. Ôm bom tự sát giết người không phải là hành vi của Hồi Giáo. Em mong mọi người tha lỗi cho em.

(TTR trích dịch từ một tường trình đăng trên BBC online)

No comments:

Post a Comment