Có một anh rất nổi tiếng về làm thơ 17 chữ, tiếng tăm của anh bay ra khắp vùng, anh tự hào lắm. Một hôm, thấy có bà lớn cùng đám tùy tùng đang đi dạo, anh buông ngay một bài thơ:
Buổi chiều gió dịu êmCó bà lớn dạo xemPhong tư nhường chị NguyệtĐâm thèm!
Thoạt nghe 3 câu đầu, phu nhân khoái lắm. Nhưng khi nghe đến 2 chữ kết, bà nổi giận, quay gót vào nội phủ, kể cho chồng là quan tri phủ, nghe...
Nghe xong, quan tri phủ cũng rất cáu nhưng để bụng, đợi gặp dịp sẽ trị thằng ranh con lếu láo. Và dịp ấy xảy ra...
Vào đợt hạn hán nặng, Quan cho lập đàn cầu đảo liên tục vẫn chẳng thấy mưa rơi. Nhà thơ của chúng ta thấy chuyện đem dán ngay vào thiết đàn bài thơ.
Tri phủ cầu mưa rơiDân chúng sướng mê tơiNửa đêm mở cửa thấyTrăng soi!
Quan cho bắt anh ta tra hỏi, anh ta nói là vua thơ 17 chữ, thấy vậy quan tri phủ nhìn quanh, thấy bức hoành phi chạm nổi 2 chữ "Tây Pha" của mình, bèn lấy đó làm đề bắt làm thơ. "Vua thơ 17 chữ" đọc liền một mạch :
Ngày xưa có Đông PhaNgày nay có Tây Pha...
Nghe qua 2 câu, quan đắc ý lắm! Thằng này ví mình với Tô Thúc, nhà thơ kiêm nhà đạo học có hiệu là Đông Pha lừng lẫy đời Tống bên Tàu đây. Chợt, quan giật bắn người khi nghe tiếp đôi câu cuối:
Hai người đem sánh lại:Khác xa !
Thế này thì quá quắt và ... hỗn láo ! Quan tri phủ giận tái mặt, lệnh cho lính nọc anh học trò ra mà quất 17 trượng quắn mông để y nhớ đời. Rồi hằn học :
- Thằng học trò láo toét ! Bị đòn xong, xem ngươi còn đủ sức thơ thẩn nữa không?
Anh học trò lồm cồm đứng dậy, vừa xoa mông, vừa hít hà, vừa xuất khẩu thành thi:
Làm thơ mười bảy chữBị đánh mười bảy hèoHuống hồ hàng vạn chữĐi teo!
Vẫn máu ngang ngạnh! Quan tri phủ bèn yêu cầu lý trưởng quê anh buộc phải tống cổ thằng học trò biệt xứ.
Trên đường đi thì gặp ông chú họ, sau khi hỏi han tình hình, hai chú cháu ôm nhau khóc sướt mướt, Chợt chú bảo:
- Cháu thấy chưa? "Có tài mà cậy chi tài? Chữ tài liền với chữ tai một vần". Khi nào cháu cũng tự xưng là vua thơ 17 chữ, phút này sao không giỏi làm thơ 17 chữ nữa đi!
Anh học trò tức thì gạt lệ, ứng tác ngay bài tống biệt:
Làm thơ, bị đuổi làngMay gặp chú giữa đàngĐôi ta cùng lệ nhỏBa hàng!
Ông chú đột nhiên quay ra tát cho thằng cháu 1 phát, hóa ra ông chú bị chột mắt!!!
(Không rõ tác giả)
NQVõ giới thiệu
NQVõ giới thiệu
No comments:
Post a Comment