10 November 2014

Trường Hợp THU TỨ

                                                                                         * Nguyễn Công Lượng

Tôi nhận được bài viết “Trường Hợp Võ Phiến” từ một email, tác giả đề tên Thu Tứ tức Đoàn Thế Phúc con của nhà văn Võ Phiến, đọc xong lòng thật bàng hoàng, bán tin bán nghi, liền gọi điện thoại cho bà Võ Phiến (vì ông Võ Phiến thì nay đã bị bệnh “quên” không còn biết gì và cũng là chỗ thân tình giữa hai gia đình nên tôi vẫn thường liên lạc thăm viếng), để kiểm chứng việc nầy hư thực như thế nào . Bên kia đầu dây bà Võ Phiến nói trong nghẹn ngào : Cháu ơi ! đó là sự thực, gia đình bác đã vô phúc nên mới xảy ra sự việc như vầy… cháu hãy nói với anh em, chuyện không tốt lành gì thì nên im lặng bỏ qua cho. Tôi nói với bác: Bác ơi, thời đại bây giờ với internet, khi cháu biết thì chuyện nầy đã có triệu người biết rồi làm sao im lặng được!

Tôi đọc lại bài viết nhiều lần, tiếp đến là những bài trên net của các ông Kiều Phong/ Lê Tất Điều, Nam Dao, Bùi Bảo Trúc, Phùng Nguyễn… tất cả đều lên án nặng nề cho một đứa con bất hiếu, một trí thức  bị u mê ám chướng ăn phải bả, quý vị đó còn nhận định đây là một cuộc “đấu tố văn học” của Hà Nội. Lòng tôi đau nhói, thấy thương cho anh Đoàn Thế Phúc tức Thu Tứ nhất là khi đọc đoạn văn phân bua của tác giả : “Tại sao chúng tôi bất đồng” để giải thích tại sao Thu Tứ bất đồng với Võ Phiến.  Thu Tứ cho biết là nhờ về Việt Nam 1991, sau đó rất nhiều lần nữa, đi “thăm dân cho biết sự tình” khắp nơi mà chủ yếu là miền Bắc; rồi nhờ đọc những tài liệu và sách báo của chế độ mà anh sáng lòng sáng mắt ra. Tìm hiểu thêm tôi mới bậc ngửa khi biết “việc thăm dân cho biết sự tình” của ĐTP đã đưa đến cho anh một thắng lợi là anh đã rinh về được một “Cô Bắc Kỳ Nho Nhỏ” làm vợ. Tôi tự hỏi sao một người có trình độ như ĐTP, con nhà nòi chống cộng, có về Việt Nam chơi thì cứ về như mọi người “xênh xang áo gấm về làng” nhưng sao lại nhào chi vô những chỗ “Đoạn Trường” mà đi như thế nầy. Nay anh bị Cộng Sản “Cấy Sinh Tử Phù” là điều hiển nhiên. Tại sao tôi lại khẳng định như vậy ? Xin trình bày với  những lý do như sau:

1.    Đối chiếu bài viết “Trường hợp Võ Phiến”  với cuốn “Điểm Mặt Những Tên Biệt Kích Văn Nghệ Miền Nam”  do nhà xuất bản Giải Phóng xuất bản sau năm 1975 ở đoạn viết về Võ Phiến thì thấy nội dung và lối lập luận để điểm mặt, công kích nhà văn Võ Phiến không khác gì nhau, chỉ thay đổi ở chỗ hình thức, thêm thắt đôi chút và lời văn thì có hơi hướng của ĐTP mà thôi.

2.    Cộng Sản đang muốn xóa bỏ những phần có nội dung chính trị, tức là phần chống cộng trong các tác phẩm của Võ Phiến. Và ngay cả những tác phẩm của những “Biệt Kích Văn Nghệ Miền Nam” cũng đang bị . Tại sao vậy ?   Vì ĐCS đã đánh giá lại cái thất bại trong chiến dịch gọi là “Xóa Bỏ Tàn Dư Văn Hóa Đồi Trụy của Mỹ Ngụy” của họ sau 1975, tức là đốt tất cả sách báo, tài liệu văn học của Miền Nam; nên sau đó ĐCS đổi chiến thuật gọi là “Nới Lỏng Quy Định Về Xuất Bản” tức cho xuất bản lại những tác phẩm ở Miền Nam nhưng phần nào có nội dung chính trị không có lợi cho đảng thì họ biên tập lại và loại bỏ hết. Trường hợp Võ Phiến, họ biết Thu Tứ được ủy quyền quản lý văn nghiệp của ông, nên sau khi sập được cái bẩy cấy “Sinh Tử Phù” cho Thu Tứ, họ làm thí điểm ở hai tác phẩm Quê Hương Tôi và Tạp Văn như bài viết đã tiết lộ : “ Mục đích của việc chọn và bỏ như thế là đưa những thành tựu văn học đỉnh điểm của văn nghiệp Võ Phiến đến với người đọc mà không gây hại cho nước. Chúng tôi đã tưởng mình làm thế là chu đáo với nhà với nước”. Nhưng chẳng ngờ có một tổ chức “phi chính quyền” nào đó ở trong nước lại phổ biến (chui)hai tác phẩm trên nguyên bản, làm cho đảng điên đầu nên phải có bài viết đề tên Thu Tứ để giải thích.  Mà nói cho cùng từ ngày ĐCS đàn áp Nhóm Nhân Văn Giai Phẩm thì có còn văn sĩ chân chính nào dám viết lách nữa, có chăng chỉ là những bọn bồi bút viết lách để nịnh bợ đảng ca ngợi Stalin, Lenin, HCM mà thôi, thì làm sao có những tác phẩm ra hồn. Một triều đại mà chẳng có tác phẩm nào ra hồn thì làm sao ăn nói với con cháu trong tương lai, nên ĐCS phải nghĩ cách đưa những tác phẩm của những nhà văn Miền Nam trở lại thị trường trước khi xào nấu bỏ đi phần chống cộng!

3.    Thu Tứ chẳng lẽ không đọc sách báo, nhất là những tác phẩm gần đây của những người đã từng nằm trong lòng chế độ như Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Dương Thu Hương, Nguyễn Văn Trấn, Bùi Minh Quốc, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Minh Cần , Huy Đức, Trần Đĩnh…, không đọc những bài viết trên những website nói về HCM và ĐCS hay sao ( ? )  mà vấn đề của đất nước đã nêu trong “Trường Hợp Võ Phiến” nếu ở những thập niên trước thì còn nghe được chứ bây giờ là thời đại của internet mà lại còn viết sai lệch như thế thì làm sao mà chấp nhận được ?! Điều nầy chắc chắn là văn nô của ĐCS viết chứ không thể một người có trình độ đại học ở Mỹ lại đi viết như vậy. Bởi vì :

- Thu Tứ tốt nghiệp đại học ở Mỹ, là một nhà văn, lại không biết việc sửa đổi tác phẩm của người khác rồi đem xuất bản là một việc làm phi pháp, là không thể được chấp nhận đối với bất cứ ai chứ đừng nói gì đến các tác giả của nó, hay sao ?

- Nếu nói ĐCS cố hết sức thống nhất đất nước còn ông Võ Phiến nói riêng và VNCH nói chung đặt việc chống cộng lên trên việc thống nhất đất nước, thì làm sao giải thích khi mà chính Phạm Văn Đồng, thủ tướng và Tạ Quang Bửu, thứ trưởng bộ Quốc Phòng của chính phủ HCM đã đặt bút ký kết hiệp định Genève 1954, để chia đôi đôi nước Việt Nam, trong  khi  phe quốc gia phản đối không ký vào bản Hiệp Định nầy. Vậy chỉ có người Cộng Sản Việt Nam, Bắc Hàn, Đông Đức mới cam tâm chia cắt đất nước theo kế hoạch của Đảng Cộng Sản Quốc Tế mà không nghĩ đến những hệ lụy đau buồn cho nhân dân như Việt Nam đã trải qua. Còn làm người thì chắc chắn không ai muốn đất nước chia cắt cả.

- Nếu nói HCM và ĐCS có công to lớn giải phóng dân tộc, thì làm sao giải thích khi mà chính HCM là tên tay sai đắc lực của cộng sản quốc tế nhằm thực hiện chủ trương “vô sản tất cả đoàn kết lại” có nghĩa là toàn thế giới phải được áp đặt dưới chủ nghĩa cộng sản. Cho nên họ phải đi xâm chiếm tất cả các nước trên toàn thế giới mà Việt Nam là nước đầu tiên. Kế hoạch được HCM thực hiện không cần phải nói nữa mà chỉ nói đến hậu quả là năm 1975 Việt Nam đã hoàn toàn bị Cộng Sản xâm lăng.  Câu trả lời cho việc xâm lăng đó là nó đã được ngụy trang dưới một danh từ là “Chống Mỹ Cứu Nước” để lừa bịp nhân dân Việt Nam và thế giới để dành chính nghĩa, và còn tung hỏa mù với nhiều danh từ khác như “nội chiến”, “ý thức hệ”, “chiến tranh Việt-Mỹ”, nhưng thực chất là “Cuộc xâm lăng của Cộng Sản”, nên ngày nay Việt Nam đang là “Đô Hộ Phủ” của Trung Cộng, nó được điều khiển bởi một cơ chế là ĐCS từ trung ương đến địa Phương; còn nhà nước CHXHCNVN chỉ là một cơ chế giống như chính phủ Nam Triều thời nhà Nguyễn. Cứ nhìn việc Trung Cộng khai thác từ quặng bô-xít đến titan… ở Tân Rai, Nhơn Cơ, Bình Định… một cách ngang nhiên mà nhân công là những binh lính của Trung Cộng; Cứ nhìn việc Trung Cộng lập những làng người Hoa trên đất Việt ở bất cứ đâu chứ không riêng gì ở Bình Dương, Đà Nẳng, Vũng Áng…và nghe đâu bây giờ đòi tự trị;  Và cứ nhìn việc Trung Cộng ngang nhiên xây các bến cảng dài cả cây số trên các hải đảo của Hoàng Sa, Trường Sa và mới đây đặt giàn khoan dầu hỏa HD 981 mà có thấy nhà nước CHXHCNVN lên một tiếng nào trước nhân dân và quốc tế,thì đủ biết rồi.

- Lời của Lê Duẩn nói cho toàn đảng, toàn quân và toàn dân học tập: “Ta đánh Pháp đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô và Trung Quốc” mà ngày nay các đồng chí đàn em đã khắc ghi nơi lăng mộ của y ở Hà Tĩnh, thì làm sao mà chối cãi được việc làm tay sai của HCM và đảng CSVN trong nhiệm vụ đi xâm lăng để bành trướng chủ nghĩa Cộng Sản ?!

- Cho đến hôm nay mà lại có thể nói việc chọn chủ nghĩa Cộng Sản không có gì sai, và cho rằng ông Võ Phiến bảo chủ nghĩa Cộng sản là xấu, là cách nhìn lịch sử hoàn toàn bất ổn, thì không cần gì ông Võ Phiến phải trả lời, mà chính những “ông tổ của cộng sản”, và những người nằm trong chế độ Hà Nội đã trả lời thay cho ông Võ Phiến. Các lãnh tụ Liên Xô như Boris Yeltsin, Mikhail Gorbachev, Putin đã phải thú nhận : “..trên 30 tuổi mà còn theo cộng sản thì đó là những người không có trí óc…”, “ Đối với cộng sản không thể sửa chữa mà chỉ phải loại trừ”, “ Đảng CS chỉ biết tuyên truyền và dối trá” … Còn Dương Thu Hương đã trả lời trước những nhà báo quốc tế về ngày 30.04.1975 rằng “… rất tiếc kẻ thắng trận lại là những người man rợ…”. Trần Đĩnh người chuyên viết tiểu sử cho HCM trong tác phẩm “Đèn Cù” đã chê bai, chửi bới, tố cáo đồng bọn từ HCM, Trường Chinh, Lê Duẩn, Lê Đức Thọ… là những tên bịp bợm, dối trá và đểu càng v.v… Còn những người cộng sản phản tỉnh nói gì thì xin quý vị đọc trên những Website thì rõ… Đến nỗi những nhà tu hành như Đức Đạt Lai Lạt Ma cũng phải thốt lên : “CS là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc, sinh sôi nẩy nở trên rác rưởi của cuộc đời” . LM Nguyễn Văn Lý: “CS khôn ngoan trong việc ác, dốt nát trong việc lành”…

4.   Một điều đáng buồn cười khác mà tôi cho là không do Thu Tứ viết mà do văn nô Cộng Sản muốn giải thích khác đi những việc làm sai trái của ĐCS trong chín năm kháng chiến (1945-1954) tại Liên Khu 5 mà trong đó có Bình Định, vì Thu Tứ sinh năm 1955, còn Võ Phiến thì lúc đó sống trong lòng chế độ và còn bị nhốt tù tại nhà lao Phú Nhiêu, một nhà tù khét tiếng về chế độ lao tù dã man và về con số tù nhân tử vong rất cao hàng ngày. Cũng trong thời gian đó Cộng Sản đã mở một “Tòa Án Nhân Dân” mà chánh án là Phạm Phú Tiết để xử một vụ án gọi là “Vụ Án Gián Điệp Bình Định” nhằm tiêu diệt những thành phần trí phú địa hào,trong đó bị cáo gồm những thành phần trí thức từ nhân sĩ, giáo sư đến các nhà lãnh đạo tinh thần như linh mục Trịnh Hoài Ân, thượng tọa Thích Huyền Quang…cuối cùng những nhân sĩ sau đây phải lãnh án tử ra pháp trường (18.09.1951) là Nguyễn Hữu Lộc, Đoàn Đức Thoan, Võ Minh Vinh, và Đoàn Thế Khuyến. Sau nầy khi nước nhà đã chia cắt và lúc mà Cộng Sản đem quân vào xâm chiếm Miến Nam (1960) thì tai tôi đã được nghe lời những bà già ở quê Bình Định từng khuyến khích con em mình như thế nầy: “Chúng bay phải cố gắng học hành, đứa nào học không được thì phải tòng quân diệt cộng, nếu để tụi Cộng Sản vào đây thì cảnh khổ trong 9 năm sẽ xảy ra ác liệt hơn mà gia đình thì phải ly tán hết…”. Như thế thì đủ chứng minh chỉ một bà già nhà quê Bình Định cũng đã có cái nhìn rất rộng rất xa về tình hình đất nước, trên đại cục toàn thế giới, về những hậu quả phản dân hại nước của HCM và đảng Cộng Sản, chứ đợi gì đến một nhà trí thức như Võ Phiến phải lên tiếng. Nhưng Võ Phiến là một nhà văn nên ông phải viết và viết một cách trung thực những gì xảy ra trong xã hội ông đang sống trong đó ông không thể không đề cập đến những việc làm của chính quyền hiện tại. Nhưng những điều ông Võ Phiến trình bày trong những tác phẩm của ông về những việc làm hại dân hại nước lại là việc làm của ông HCM và đảng CSVN.

    Hiện nay là thế kỷ 21, kỷ nguyên của thông tin và điện toán (internet), nó đã xa rồi cái thời ở hang Bác Pó, cải cách ruộng đất, nhân văn giai phẩm, thì tại sao những bọn văn nô lại còn đi làm những chuyện như vầy. Văn chương văn học thuộc về lãnh vực văn hóa mà cái gì thuộc về văn hóa thì nó phải qua một tiến trình “gạn đục khơi trong” một cách vô hình rồi tự nhiên nó đi vào lòng người và có thể tự nhiên nó đi ra, nên dù cho bất cứ ai muốn lấy quyền lực bắt nó ra khỏi lòng người cũng không thể làm được, và cho dù ai tạo ra một thứ gọi là “văn hóa mới” rồi dồn nó vào lòng người cũng không bao giờ thành công được. Việc Cộng Sản đang làm là biên tập lại và loại bỏ những phần chính trị , nói đúng hơn là phần chống cộng trong những tác phẩm văn học của Miền Nam của nhiều tác giả, như đang bắt Thu Tứ phải làm qua bài viết “Trường Hợp Võ Phiến”, nó chỉ là những giọt nước đái chó, nó có thể làm chết những cây cỏ dại chứ làm sao chết được một cây đại thụ. Võ Phiến là một cây đại thụ trong nền văn học Việt Nam cuối thế kỷ 20. Nhưng cũng thật buồn cho anh Thu Tứ.

* Nguyễn Công Lượng 
(Tháng 11/2014)

No comments:

Post a Comment

Cái Đêm Hôm Ấy . . . Đêm Gì?

TTR: Chắc chắn không ai đọc được những bài ký sự như thế này mà còn có thể hình dung ra cảnh người dân bị bóc lột tàn bạo, phi nhân hơn nữa ...