12 November 2014

Nhân đọc thư thách đối thoại của Liên Thành gửi Điếu Cầy

Thưa anh Liên Thành.

Từ khi gặp anh ở đài VNA đến nay, tôi chưa có cơ hội gặp lại anh, nhưng trong lòng tôi vẫn quý mến anh vì sự chống Cộng Sản không mệt mỏi của anh. Tuy nhiên, khi đọc lá thư anh gửi cho anh Điếu Cầy, thì tôi có hơi choáng váng, vì tôi không ngờ đó lại là văn phong của anh.

Trong suốt thời gian qua, từ khi anh Điếu Cầy đến Mỹ, tôi đã giữ im lặng không lên tiếng, chỉ vì tôi luôn sợ nhất một điều: Phe ta đánh phe mình, sự đoàn kết chống Cộng tan tành, thì Cộng Sản vui mừng!

Nhưng hôm nay, với lá thư mời đối thoại của anh, tôi thấy cần phải lên tiếng ngay, vì tên tuổi của anh có một vị trí nhất định, nên dễ được sự hưởng ứng của nhiều người, mà nếu có nhiều người tin theo anh, thì đại cuộc chống Cộng - công việc chống Cộng của chính anh và của tất cả chúng ta gặp một cơ nguy không thể lường được.

Thứ nhất: Như anh đã biết, mục tiêu chống Cộng của chúng ta sẽ chỉ là những ao ước khát khao mãi mãi không bao giờ thành sự thật cho đến khi chúng ta ra đi, nếu không có sự vùng lên của quốc nội, không có những nhà tranh đấu cho Dân Chủ gào thét lên tiếng nói uất ức của họ cho thế giới nghe. Không có họ kể cho thế giới nghe về những sự đàn áp, bất công của chế độ thì sẽ không có sự yểm trợ nào của thế giới, mà nếu không có sự yểm trợ của quốc tế, thì chắc chắn là Việt Nam sẽ thành môt Tây Tạng, Mông Cổ, Tân Cương một ngày không xa. Nói thế thì anh sẽ hỏi: "Còn lực lượng và sức mạnh của chúng ta, những người Việt di tản ở đâu?" (Có thể còn có người chụp cho tôi cái mũ là "coi thường sức mạnh cộng đồng" nữa!).  Xin thưa với anh, theo nhận định cá nhân của tôi, sức mạnh của chúng ta ở chỗ làm cái loa cho người quốc nội, nói thay cho người Dân Oan, là gạch nối giữa cộng đồng Việt và thế giới, là sức đẩy, sự thúc ép các chính trị gia quốc tế để họ can thiệp vào Việt Nam, là sự nhắc nhở thế hệ kế tiếp đi nốt con đường mà chúng ta đang đi, là chứng nhân của lịch sử để bất cứ khi nào có ai hỏi đến, chúng ta sẽ trả lời ngay, và cuối cùng là những người viết sử cho con cháu. Còn sức mạnh chính của cuộc thay đổi chế độ, nếu có, vẫn là người trong nước. Lịch sử quốc tế chưa bao giờ cho thấy có môt tổ chức lưu vong nào khơi khơi trở về, chiến đấu tại quê hương cũ mà thành công! Đó là khi có sự đoàn kết rất mạnh như người Cuba, người Mông Cổ, người Tân Cương, người Tây Tạng lúc nào cũng sẵn sàng có người tự thiêu trước dư luận quốc tế, mà còn không có hy vọng có ngày giải phóng được quê hương. Còn chúng ta, chia năm xẻ bẩy, đánh nhau tàn nhẫn còn hơn đánh Cộng Sản, giành giật chức trưởng, ngay cả trong các hội Ái Hữu chỉ sinh hoạt văn nghệ mà thôi, cũng có việc chia tách, phân ly, và chiến đấu với nhau cực kỳ hung hãn.

Thế thì ta trông đợi gì ở sức mạnh cộng đồng, ngoài các nỗ lực của một số nhỏ các đoàn thể đấu tranh, các mạnh lưới chú trọng về Nhân Quyền, đặc biệt là các đoàn thể trẻ, và các cá nhân (như anh) vẫn chiến đấu với một hy vọng mong manh? Mặc dù chúng ta đã có nhiều người thành công trong lãnh vực chính trị, nhưng những người ấy, đã bị trói tay bởi quy luật chính trị, không thể cứ muốn giúp Việt Nam điều gì là thực hiện được điều ấy.

Vậy, tóm lại, sức mạnh chính, hy vọng chính của người yêu nước Việt vẫn là thuốc  nổ của quốc nội châm ngòi bằng những người can đảm dám đứng lên dõng dạc chửi thẳng vào mặt Đảng Cộng Sản bằng những hành động chống đối của họ.

Và, sau một thời gian giam giữ, vì áp lực quốc tế, vì nhu cầu phải có sự viện trợ của nước ngoài, đảng cầm quyền đã bất đắc dĩ phải thả họ ra, mà vì không muốn để những con người can đảm này ở lại để "quậy", thi đảng cầm quyền phải tống xuất họ ra nước ngoài, đổi lấy chút tiếng tăm là không hoàn toàn độc ác như thế giới nghĩ.  Và, họ đã tống xuất nhiều người ra nước ngoài như Nguyễn chí Thiện, Đoàn viết Hoạt, Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, gần đây là Điếu Cầy!

Môt âm mưu nữa của Cộng Sản là "mượn đao, giết người", nghĩa là nhờ người khác giết giùm kẻ họ thù ghét. Mà người giết giùm đó, không ai ngoài .. cộng đồng hải ngoại. Nếu Cộng Sản không giết được Nguyễn Chí Thiện, Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cầy ở trong nước, thì họ nhờ đến những người chống Cộng kịch liệt, không khoan nhượng "thà giết lầm còn hơn bỏ sót" ở hải ngoại qua môt lần bắn tiếng là "những kẻ sang Mỹ đó là làm gián điệp đó!". Thế là xong một  mạng người, vì những người chống Cộng quá cương quyết (như anh) sẽ làm nổi lên một chiến dịch đánh phá người bị tống xuất đó, làm cho những người này mất tiếng nói, nghĩa là VÔ HIỆU HÓA mọi hoạt động chống Cộng của những người Dân Oan này, ngược lại, còn biến họ thành kẻ thù của dân tộc, chỉ vì họ ngoan cường, can đảm đã dám dõng dạc chống lại đảng Cộng Sản bằng hình thức này hay hình thức nọ.

Một điều xin anh nhớ cho là những người này đều bị đưa thẳng từ hỏa lò đến phi trường, hoàn toàn không chuẩn bị trước,  còn những người khác, khi được Việt Cộng hỏi là "có muốn đi Mỹ không?" thì tất cả trả lời KHÔNG, vì họ đã biết rằng sang Mỹ họ  sẽ bị Cộng đồng Việt VÔ HIỆU HÓA CUỘC CHIẾN ĐẤU CHỐNG CỘNG của họ!

Qua những lần giao tiếp với những Dân Oan Việt Nam, cá nhân tôi đã được biết là Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế, Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Thượng Tọa Thích Thiện Minh, nhà báo Tạ Phong Tần... và nhiều người nữa, khi được công an thúc giục họ sang Mỹ, họ đều trả lời KHÔNG! Vì họ biết rằng, sang Mỹ, thì sẽ không còn cơ hội chiến đấu nữa, mà như thế thì lý tưởng họ theo đuổi sẽ bị chấm dứt.
Nguyễn Chí Thiện, Cù Huy Hà Vũ, Đoàn Viết Hoạt, Võ Đại Tôn, Trần Khải Thanh Thủy, Bùi kim Thành, và bây giờ là Điếu Cầu .. đều đã bị phỉ báng, mạ lị, nghi ngờ, và xa cách vì tất cả đều bị cái mũ là "hoạt động cho Cộng Sản!" Chiến sĩ Võ Đại Tôn còn bị chửi rủa nhục nhã, cho rằng chỉ là Trung Sĩ, là một kẻ gian xảo, lưu manh, đến nỗi bị gọi bằng "Thằng Võ Đại Tôn!" Nguyễn Chí Thiện thì biến thành "chủ động điếm Cà Mâu"...

Thưa anh Liên Thành,

Khi anh gọi Điếu Cầy là "Cán binh Cộng Sản, Sư đoàn Sao Vàng (Công Trường 5), với kinh nghiệm là một người làm tình báo, anh có thể cho biết anh lấy tài liệu ấy ở đâu ra? Và với kinh nghiệm một người làm chính trị lâu năm, anh có cho rằng, việc những Dân Oan, là những người dám hy sinh tài sản, sự giầu sang, sự nghiệp, tiện nghi, gia đình, vợ con, và ngay cả tính mạng mình để chống Cộng, lại là những người có thể muối mặt làm tên gián điệp Cộng Sản hay không? Với kinh nghiệm của người nhận xét khoa học, anh có cho rằng việc những Dân Oan bị tống xuất qua Mỹ rồi bị cộng đồng chống đối, mạ lị, phỉ báng sẽ ảnh hưởng lớn đến công cuộc chiến đấu chống Cộng ở trong nước không? Những người còn đang chống Cộng, còn đang ở tù.. sẽ nghĩ gì về Cộng Đồng hải ngoại? Và chính những người thầm lặng ở Hải ngoại sẽ nghĩ gì về việc anh gọi Điếu Cầy là "cán binh Cộng Sản Sư đoàn Sao Vàng, Công Trường 5"?

Mới đây, tôi đã đọc một câu nói khá đầy đủ: TRỐN ĐỘC TÀI ĐỎ, GẶP ĐỘC TÀI VÀNG!

Mong thư này, được anh coi như môt lá thư chia xẻ chân tình của một chiến hữu, chứ không phải một kẻ địch mới xuất hiện, cần được khai trừ. Và trên hết, là mong rằng chúng ta sẽ được gặp nhau ở Saigon môt ngày gần đây, dưới bóng cờ vàng Tổ Quốc thân yêu rực rỡ, là cờ đã thấm máu của hàng triệu chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa, lá cờ Chính Nghĩa đã tung bay trên khắp Thế Giới, lá cờ mà tất cả chúng ta đều đã quỳ xuống tuyên thệ, sẽ trung thành cho đến ngày nhắm mắt.

Chào anh và thân chúc anh mọi điều tốt đẹp.

Một chiến hữu mong được bắt tay anh để cùng chiến đấu chống Cộng (mà không chống Cộng Đồng!)

Chu Tất Tiến.

_____________

Góp ý: 
Cầy sang đây cũng chẳng làm được trò gì đâu dù là chống CS hay nằm vùng CS, ở trong nước còn không nên cơm cháo, ra hải ngoại thì làm gì? Chẳng nên tranh cãi tốn giấy mục về một người không có thực lực TĐ

No comments:

Post a Comment

Cái Đêm Hôm Ấy . . . Đêm Gì?

TTR: Chắc chắn không ai đọc được những bài ký sự như thế này mà còn có thể hình dung ra cảnh người dân bị bóc lột tàn bạo, phi nhân hơn nữa ...