01 December 2013

Hà Nội đứng lên rồi!

Đây mới chỉ là khởi đầu, đúng như tác giả viết, và chuyện xẩy ra ngay giữa thủ đô Hà Nội.

Chuyện phản đối cái chế độ tàn ác, mục rữa, còn sót lại dăm ba trong thế giới văn minh ngày nay không còn là chuyện của những nhúm nhỏ dân chúng, đơn độc. Chuyện diễn ra qui mô, có tổ chức, và gồm những người đến từ mọi miền. Sức mạnh người dân nhắm ngay vào đầu não của chế độ mà thách thức, mà đánh. 

Sẽ lại có bắt bớ giam cầm, đầy ải khi cái đảng ma quỷ ra tay. Nhưng hiện nay biểu tình phản kháng không thuyên giảm mà càng ngày càng nhiều, càng lớn. Và rồi bạo động sẽ tới vì những phương cách đấu tranh hòa bình không có hiệu quả.
Liệu chế độ chịu đấm ăn xôi này còn kéo dài được bao lâu nữa? (TTR)


Trần Khải Thanh Thủy

Vừa bắt đầu giờ làm việc buổi sáng (28/11/2013), gần 1500 người dân oan thuộc 63 tỉnh  thành cả nước đã đồng lòng kéo nhau về khu vực  tiếp dân ( số 1 Ngô Thì Nhậm, quận  Hà Đông, thành phố Hà Nội  để biểu tình đòi quyền lợi, chế độ cũng như đất đai nhà cửa bị mất. Tất cả chia thành hai đoàn quân khổng lồ, mỗi đoàn hơn 700 người cùng quyết tâm dạy cho bè lũ tay sai của đảng cộng sản... trung quốc một bài học về lòng căm thù, sức mạnh của người dân khi bị đẩy đến đường cùng. Đó chính là ban nội chính trung ương, đứng đầu là tên Nguyễn Phú Trọng, trưởng  Ban chống  tham nhũng, Ba phó ban: Trần Đại Quang (bộ trưởng bộ công an) Nguyễn Bá Thanh, Lê  Hồng  Anh – cùng  11 ủy viên trung ương khác.

Hơn 700 người trong  nhóm, không phân biệt gái trai già trẻ, tỉnh  này, tỉnh  kia, cùng ra sức ru đẩy cửa sắt để tràn vào bên trong khu vực tiếp dân, chất vấn các cán bộ thuộc ban bệ, ngành, sở,  yêu cầu giải quyết dứt điểm hàng vạn, triệu đơn thư tồn đọng trong vài chục  năm qua.

Trong vòng một buổi sáng, họ đã hai lần la hét, ru đẩy  khiến cánh cổng sắt đang khóa , hai lần bị bật tung. Cả trăm người tràn vào nhưng bị lực lượng công an, côn đồ cùng  bảo vệ đẩy ra ngoài , khiến ông Lại Văn Sơn (Vĩnh Phú) 70 tuổi  bị trọng  thương vì  bị hai cánh cửa sắt đập vào người.

Không nản, đám người ngồi la liệt trên vỉa hè, lề đường , trong khu vực  tiếp dân để nghỉ ngơi dưỡng sức và lại tiếp tục tràn lên, la hét, đập phá, quyết tâm xô bằng  được hai cánh cửa sắt nặng nề để tràn vào... không cho chúng áp bức. Sức dân tràn lên là  chúng nó sợ run.

Nhóm hai đông hơn, khoảng 800 người đang  tràn ra đường như một đàn châu chấu khổng lồ chặn hết các ngả đường khiến giao thông tắc nghẽn. Cả một rừng khẩu  hiệu được căng ra , từ góc độ cá nhân như bà Đinh Thị Hòa Bắc Giang  (theo  kiện 22 năm ), Trần  Ngọc Anh (Vũng Tàu -21 năm), chị Đặng thị Thông (Thái Bình-29 năm ), Nguyễn thị Tư ( Bình Thuận- 11 năm) v.v đến các tập thể , đơn vị, làng xã...Khẩu hiệu lớn nhất đập vào mắt  mọi người là:

- “Yêu cầu đảng cộng sản Việt Nam thực hiện đúng nhân quyền của  liên hiệp quốc, đừng dùng pháp quyền Việt Nam: Các ban bệ trong phòng  tiếp dân giơ tay chỉ lên, văn phòng  chính phủ giơ tay chỉ xuống,  ủy ban  các cấp xắn tay cướp bóc của  dân”

Tiếp đến là các khẩu hiệu nhỏ hơn nhưng không kém phần quyết liệt:

- “Dân oan Việt Nam quyết tâm tiêu diệt tham nhũng. Tham nhũng là quốc nạn, là sự xỉ nhục đối với chính thể Việt Nam, là bán đứng tổ quốc cho tàu khựa .

-Đả đảo tham nhũng , đả đảo bè lũ phản động hại nước hại dân

-Đề nghị thủ tướng giải quyết dứt điểm  vụ Ecopark ở Văn Giang, Hưng Yên.

-Nông dân Đắc Nông yêu cầu đảng cộng sản Việt Nam trả lại quyền sống, quyền làm người cho dân.

Ấn tượng nhất vẫn là khẩu  hiệu của hàng trăm người dân Tây Bắc với  hình ảnh một chiếc đầu lâu với  hai hốc mắt  tối đen, sâu hoắm,  miệng mím chặt, đặt  giữa hai khúc xương xếp chéo nhau:

-Công ty Tây Bắc khai quật 840 hài cốt để lấy đất xây siêu thị. Nhân dân làm đơn khiếu kiện, chính quyền vẫn làm ngơ.

Cho dù lực lượng công an bí mật tăng cường thêm một lượng lớn côn đồ trẻ khỏe trong độ tuổi từ 20-27,  mặc thường phục, đội mũ cát két sùm sụp, đeo kính mát to bản, hoặc khẩu trang bịt mõm,  để trấn áp dân , người dân vẫn tràn lên , bất chấp, lăn xả.

Từ bên này bờ đại dương, qua điện thoại, tôi nghe rõ mồn một tiếng chửi bới, la ó của  bà con, từ giọng Nam, giọng Bắc, giọng Trung cùng tưng bừng gào thét, réo tên lãnh đạo  ra mà chửi:

-Đ. mẹ chúng mày, tưởng ăn cướp của  dân mà được à? Chúng tao đéo còn gì để mất, chỉ còn hai bàn tay trắng thôi, phá cửa, đập khóa đi bà con ơi.

-Tổ sư cha bốn thằng tứ trụ triều đình. chúng mày là một lũ ăn cướp, bóp hầu bóp họng lừa đảo dân, chúng mày lùa quân vào cưỡng chiếm Miền Nam,  bắt  gia đình tao phải bán nhà cho cán bộ chúng mày ở,  đưa chúng tao đi kinh tế mới , đổ mồ hôi sôi nước mắt mới khai phá được vài nghìn mét đất, thì chúng mày lại vào hùa với  nhau để cướp trắng... Tao vì quyền lợi, nghĩa vụ mà đi đòi thì chúng mày bỏ tù để con lìa mẹ, vợ lìa chồng... Mả mẹ chúng  mày chứ, chúng  mày làm tứ trụ triều đình mà để cho dân khổ, dân nhục thế này à? Mả mẹ chúng  mày.

Chen giữa những tiếng than khóc, la lối um xùm của bà con là tiếng nói lạc lõng của công an:

- Đề nghị bà con giải tán, nếu không bắt buộc chúng tôi phải dùng biện pháp mạnh.

- Á à, mày dám doạ chúng ông à, chúng ông không đánh cho tuốt xác ra thì thôi chứ. Nghị định 08 cấm đàn áp dân oan đi khiếu kiện của thằng bố chúng mày để đâu hả? Có giỏi thì cứ đánh đi, văn bản Việt Nam vào tổ chức nhân quyền thế giới còn trong tay tao đây này. Nào...

- Đ. cả lò chúng mày chứ, chúng mày lớn tiếng về tự do nhân quyền  với thế giới mà  cậy khỏe, cậy  dùi cui  đàn áp dân  như thế này à? Chúng mày có giỏi cứ sai người cầm súng bắn chết hết dân đi, chúng tao thà chết một đống, còn hơn sống một người, bắn đi. Chúng tao không muốn sống nữa đâu: Nước sắp mất, còn nhà của hàng triệu triệu người dân đen chúng tao thì đã tan nát dưới bàn tay vấy máu của lũ lãnh đạo khốn nạn  chúng mày  rồi.

Chất giọng lanh lảnh uất ức, sôi máu của chị Đặng thị Thông (Thái Bình), không thể lẫn được trong đám đông:

- Ối ông Trọng ơi là ông Trọng  ơi, có cái chế độ nào thối nát như cái chế độ cộng sản nhà các ông không? 27 năm rồi gia đình tôi bị đảng các ông cướp trắng ông ơi. Ông để quân ông đối xử với một gia đình có công với cách mạng như thế này à? Ôi Bác Mùi ơi là bác Mùi ơi, bác vào sinh ra tử, ngăn mũi tên hòn đạn cho bọn chó, đến mức bị nhiễm độc hoá học, không có nổi mụn con, giờ bác nuôi cháu làm con, chúng nó cũng lừa cả di chúc của bác để lại, để phá nhà cướp đất của con cháu bác đây này. Bác sống khôn, chết thiêng, về vật chết tươi chúng nó ra đi bác ơi. Chúng nó toàn những lũ sâu mọt hại dân thôi, từ thằng Trọng, thằng Anh, thằng Sinh, thằng Hải, thằng Dũng, thằng Quang... không thằng nào thiếu tội bán nước, giết dân đâu bác ơi. Bác sống khôn chết thiêng vật chết tươi chúng nó ra đi, đừng để chúng  nó trong ban nội chính trung ương đè đầu  cưỡi cổ dân oan chúng  cháu như thế  này, ới Bác Mùi ơi là bác Mùi ơi.

Bên trong khu vực tiếp dân, tất cả các cán bộ dúi dụi nơi góc phòng, mặt tái xanh tái tử, cắt không ra một giọt máu. Còn bên ngoài, bà con Hà Đông dừng lại hai bên đường cùng  nhấm nháy động viên:

- Cố gắng lên bà con, cơ hội nghìn năm có một rồi, cứ la to nỗi khổ của mình lên, chúng tôi ủng hộ

Trong khi  đám công an, côn đồ mải đối phó với dân, thì nhóm phóng viên truyền hình của đảng cộng sản bị cả số đông bà con quây chặt, chửi rủa:

- Mả cha chúng mày chứ, chúng mày quay phim, chụp ảnh để về báo cáo cho thằng bố chúng mày nhận mặt, chỉ tên, bắt, nhốt chúng  tao hả? Nè cái mặt tao đây nè. Quay đi, quay đi mà báo cáo. Tao là Nguyễn thị Yến, tỉnh Bình Thuận, bị thằng chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh  Huỳnh Tấn Thành cướp 3000 m2 đất trong thành phố từ năm  2002 đây. Đất  của  tao có giá cả tỷ bạc, chúng mày ép phải bán với  giá 9.800 đồng một mét vuông, trị giá không bằng một bát phở bò. Tao không bán thì chúng mày ra lệnh cưỡng chế,  coi như  “giải phóng mặt bằng”. Của  đau, con xót, tao không thể trơ mặt để chúng mày “giải phóng” thì chúng mày cậy khỏe, cậy đông bắt  tao đi tù hai năm. Mả mẹ chúng  mày chứ,  chồng  tao là liệt sĩ, ba chồng tao có công với  cách  mạng  đây, chúng  mày còn giở giọng  “ưu tiên, ưu đãi” chỉ xử tao dưới khung. Chúng mày tưởng tao mù luật chắc? Ra tù tao đi kiện chúng mày từ bấy đến nay đây, xem chúng mày còn tồn tại được mà “giải phóng” nốt cho dân tao khỏi cái kiếp làm người thổ tả này không?. Mả mẹ chúng  mày...

Đẩy bà già cùng quê ra trước ống kính, chị Yến bảo:

-Đấy chúng mày giỏi thì quay đi, bà cụ 80 tuổi, có 200 mét đất  mặt đường, chúng mày trả chưa đầy 10.000 đồng một mét vuông, đầy  đọa bà lão đến thân tàn, ma dại, cơm không có mà ăn, nhà không có mà ở. Bây giờ lại dỗ ngon, dỗ ngọt : “Chúng con sẽ bán lại mấy chục mét đất cho cụ với giá ưu tiên 3 triệu 600 nghìn đồng một mét”. Hỏi bà cụ lấy đâu ra tiền? Đến 2 mét  để đặt quan tài sáu tấm cũng chẳng đủ tiền mà mua kia, mả mẹ chúng mày chứ...

Chưa khi nào khí thế của  bà con dâng cao như  lúc này, cho dù khẩu phần ăn của mỗi người chỉ là một chiếc bánh mỳ nhỏ, hớp nước  trắng (vì  các quán cơm bình  dân quanh khu vực  đã bị dẹp vãn, hơn nữa một xuất cơm 25.000 đồng qúa đắt so với  túi tiền của  người dân, cũng là  nỗi lo trĩu nặng cho các thành viên trong ban tổ chức (những người có nhiệm  vụ lo lắng  cho bà con từ giờ cho tới  ngày nhân quyền thế giới từ số tiền vừa nhận  được của  anh Trần  Hùng ở Anaheim – California)

Vừa kịp ăn xong, tất cả 1500 con người từ Văn Giang, Dương Nội, Bình Thuận, Vũng Tàu, Đắc Nông, Thái Bình, Hà Nội, Tây Bắc v.v lại tiếp tục tràn xuống lòng đường biểu tình la lối, dâng cao khẩu  hiệu, biểu ngữ. Khiến cả chặng dài từ bến xe Hà Đông, Quang Trung, Trần Phú, Nguyễn Trãi, Ngã tư Sở, tắc nghẽn ... Công an dù đã mật báo xin chỉ thị từ cấp trên, điều thêm quân, cả áo vàng, áo xám, xe tù, xe cứu thương dùi cui, còng số 8 v.v nhưng giữa đường, giữa chợ, sợ  thế giới nhìn thấy, bà con Hà Nội, Hà Đông trông vào nên chỉ lùi lũi theo đuôi, đầy  hậm hực, bực dọc, như  những con chó giái  ...

Tuy cách  xa nửa vòng trái đất, tôi vẫn nghe ùng oàng hết cả hai tai. Hễ tai này ù đặc, lại phải chuyển sang tai kia để nghe tiếp... Đầu óc, tâm trí cùng căng ra, dõi theo những bước đi căm hờn, quả cảm, mạnh mẽ của  bà con...

Đầu dây, lời bình phẩm của đám bà con Tây Bắc oang oang:

- Mẹ kiếp! Hôm nay chúng nó được ăn no đặc sản ba miền... Ác như phát xít cũng chỉ bị người dân chửi: “Trẻ không tha, già không thương”. Cái lũ cộng sản này còn ăn trên mồ mả, xác chết của  đồng loại, ác hơn cả phát xít, hít le, cả cú cáo, ác điểu , diều hâu, quạ xám...

Tiếp theo, một giọng nam trầm, đùng đục cất lên, cả âm vực lẫn âm lượng mỗi lúc một tăng theo cấp số nhân:

-   Ôi giời,  Ai sinh ra trong thời kỳ đảng lãnh đạo, đảng cầm quyền mà chẳng “nghèo ba họ, khó ba đời, tả tơi suốt kiếp làm người Việt Nam”... Cứ la lên bà con ơi, nhất định hai bên đường sẽ có người có phương tiện quay chụp,  ghi hình cho bà con mình ở bên kia bờ biển nghe thấy.

Suốt chặng đường dài 5 km, cả người và xe đạp, xe máy trải dài, dăng kín (riêng bà con thuộc khu vực ba xã Phụng Công, Xuân Quan, Cao Cửu và bà con Dương Nội đã cả nghìn chiếc xe máy). Tất cả cùng  đồng lòng, hạ quyết tâm dắt xe, đi bộ, biểu tình tuần  hành  cho chúng nó ghi nhớ lời dạy của  bậc “cố nội”chúng là Các Mác –Lê Nin: “Cách  mạng  là ngày hội của  quần chúng”.

Phía dưới đoàn người, các loại xe công an hú còi, lồng lộn, tìm mọi cách  vượt lên chặn đầu đoàn người để đàn áp, bắt bớ, giải tán,  nhưng tất cả đã kết thành một khối, mỗi người truyền năng lượng của  mình vào năng lượng của  số đông và đồng thời cũng nhận  được năng lượng của  cả đám đông tỏa ra xung quanh, tạo nên sức mạnh khổng lồ, cương quyết không cho chúng xuyên thủng, khiến chúng lồng lộn trong máy, xin chỉ thị cấp trên tăng cường lực lượng, kẻo càng để lâu càng bất lợi... Cụm từ “tự do” của  tên trung tá Vũ văn Hiền liên tiếp được lũ kiêu binh, đồng bọn kiêm  đồng chí nhắc đi nhắc lại:

-Đ.mẹ chúng mày, triển khai cái éo gì mà chậm như con c... Đợi...đợi cái con...c  tao đây này. Mấy tiếng rồi? Để cho lũ “thế lực thù địch” nhìn vào thì... đẹp mặt. Nhanh lên ... Bố mày chịu hết nổi rồi...Đ.mẹ chúng mày!

Đường dài, chân mỏi, mắt hoa, vừa mệt vừa đói, hai người khụyu chân xuống đường đầu tiên là Trần Ngọc Anh (Vũng Tàu) và chị  Đặng thị Thông (Thái Bình), chiếc khẩu hiệu cũng bất ngờ chúi xuống theo, trong khi lực lượng công an tăng cường nhiều chưa từng thấy, cả đoàn dừng lại  bảo nhau:

-Thôi hôm nay thế là thắng lợi rồi. Cả chục năm khiếu kiện, chưa bao giờ  tôi đi được đoạn đường dài như thế. Sức người có hạn, phải bảo tồn lực lượng để ngày mai trêu ngươi chọc tức bọn chó tiếp... Hẹn gặp lại  ở vườn hoa...bớ bà con.

Lập tức đoàn người tản đi, người lên xe bus về lại vườn hoa Mai Xuân Thưởng nấu nướng, nghỉ ngơi, người nổ máy phóng về  Hưng Yên, Dương Nội ... Hai bên đường, những “tình nguyện viên” bất đắc dĩ  cũng  vui vẻ tản đi, tuy nhiên bao nhiêu ấn tượng vui, mừng, hồi hộp, phấn chấn, lo âu đều  được số sinh viên, thanh niên và bà con Hà Nội ghi vào  ống kính để  lập tức phóng lên trang mạng  toàn cầu.

Cuộc cách mạng cho một Việt Nam dân chủ, tự do đã bắt đầu, theo đúng lời ông tổ cộng sản nói: “Hạnh phúc là đấu tranh”  Trong gian nan, đau khổ, mất mát, đói nghèo, tủi nhục, cay đắng, 1500 người dân oan Việt Nam đã kết thành một khối để  từ đây sinh nở cái oai hùng...

Sacramento, đêm 28/11/2013
TKTT
(Lược thuật )
* Ảnh rút từ trang mạng của  blog Nguyễn Xuân Diện

No comments:

Post a Comment

Trăng Không Già..., thơ