09 November 2012

Thơ Mùa Thu

THU SẦU  
Trời se lạnh bỗng giật mình chợt nhớ
Thu đã về từ hơn một tuần qua
Bấm đốt ngón tay, tính ra gần đủ
Hai mươi năm lòng chạnh nhớ quê nhà. 
Cả khoảng đời sáu mươi chin mùa thu
Nhưng trong tôi, riêng nhớ một thu sầu
Vì trong mùa ấy, ba tôi đã mất
Giữa lúc thân đang trong chốn ngục tù. 
Quá đau đớn, đành gục đầu trong đêm tối
Cố nén niềm riêng biết tỏ cùng ai
Bạn tù chung trai, bùi ngùi chia xẻ
Ba ơi ba, thế là hết, ba . .ơi ! 
Mùa thu ấy, mịt mù trời Việt Bắc
Mưa giăng giăng, làn gió quặn từng cơn
“Con lạnh quá, ba ơi, con lạnh quá!”
Xác thân gầy cuộn trong chéo mền đơn. 
. . Nơi quê người, nay có khác gì đâu
Mưa vẫn rơi, từng chiếc lá đổi màu
Thu năm nay, và còn bao thu nữa
Quê hương đâu rồi, lòng mãi quặn đau.

Hoài Việt
**

THU NHỚ NHUNG

Thu đến mang theo niềm nhớ nhung
Ngày xưa lối nhỏ đi về chung
Có người theo đuổi em hơi thẹn
Âm thầm anh bước phía sau lưng

Rồi mấy mùa Thu nhạt nắng vàng
Chuyện tình ngã rẽ chóng ly tan
Để lại cho lòng bao kỷ niệm
Vẫn còn âm ỉ trong tro tàn

Mùa Thu xứ lạ lá vàng rơi
Hồn chùng lắng đọng nỗi chơi vơi
Rồi mai mình sẽ như chiếc lá
Rụng xuống lìa cành, giã cuộc đời

Một ngày tươi mới đón Thu sang
Bỏ lại hôm qua những ngỡ ngàng
Hoa vàng trước ngõ lay chiều gió
Gội sạch tâm tư rất nhẹ nhàng

Minh Giang 

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...