17 September 2010

Thơ Ý Nga



Lá Rơi

Anh bảo: - Lá cứ rơi
Anh quét lá mà chơi
Mỗi ngày gom vài lá
Gom tròn rồi đem phơi.

Anh than: - Cứ mỗi ngày
Theo gió, lá bay bay
Anh như là Chú Tiểu
Quét lá, quét đều tay.

Chúng không rơi một lần
Chúng hành anh mỏi chân
Em à! Anh bắt mệt!
Giữ lá đừng vàng sân.

Em nói khẽ: Anh ơi!
Lá rơi là hết đời
Theo vận hành vũ trụ
Tuân luật định đất trời.

Nè anh thử nhìn đi!
Sẽ hiểu tại sao khi
Nhìn lá vàng về cội
Thi nhân lại sầu bi?

Hai đứa mình, rồi mai
Rơi rụng, ai nào hay?
Tìm đâu ra Chú Tiểu?
Quét chúng mình hợp bầy!

Ý Nga  
Canada.

No comments:

Post a Comment

Cái Đêm Hôm Ấy . . . Đêm Gì?

TTR: Chắc chắn không ai đọc được những bài ký sự như thế này mà còn có thể hình dung ra cảnh người dân bị bóc lột tàn bạo, phi nhân hơn nữa ...