10 January 2017

KHOẢNG TRỐNG VÀ EM , thơ

Khoảng trống quanh đây như không khí
Em hồn nhiên hít thở hằng ngày;
Nhưng cớ sao bao người trân quý,
Và đêm ngày tranh đấu hăng say?   

Em nhìn xuống vô vàn biểu ngữ:
Biên thùy, biển đảo, ruộng dân oan,
Môi trường, nhân quyền và dân chủ …
Đương đầu với gậy gộc hung tàn.

Em thờ ơ.  Đôi chân vẫn bước,
Nhẹ nhàng theo điệu nhạc du dương.
Em hững hờ, làm sao thấy được
Máu đỏ loang loang khắp nẻo đường.  

Chợt sớm mai khi em tỉnh dậy,
Nghe khác thường ngột ngạt trong phòng:
Cánh cửa phòng hôm nay khóa lại;
Khoảng trống kia đã hết mênh mông!

Em hớt hãi nhìn theo khe nắng;
Miệng kêu cầu ai giải cứu cho.
May mắn thay có người lẳng lặng
Đến trả em khoảng trống em chờ.

Bàn chân nhỏ, trái tim em lớn,
Biết yêu thương, biết phải làm gì:
Từ tầng cao em lao vội xuống,
Gia nhập đoàn rầm rập bước đi.

Khoảng trống đó em mơ rộng trải
Là Tự Do -- không khí em cần.
Mỗi khi bị ép dồn hẹp lại,
Nó thét gào gọi tiếng bước chân.

Nỗi phẩn uất dâng lên ngùn ngụt, 
Em hiên ngang Hà Nội, Sài Gòn.
Cùng đồng hành mơ ngày hạnh phúc:
Mất Tự Do, hạnh phúc không còn.

Em hỡi em, người em gái nhỏ,
Quê hương cần những bước chân em.
Một mai kia dân mình bớt khổ,
Em trở về cuộc sống ấm êm

Virginia, tháng 6/2016
Lê Văn Bỉnh

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...