28 January 2016

Giả Đò, thơ Luân Tâm

giả đò
Se chi lắm sợi tơ tình
Trói trời trói đất trói mình, trói ta?
Bụi mờ sương lạnh thịt da
Cõi người? Cõi quỷ? Cõi ma? Cõi thần ?
Cõi hiện sinh? Cõi phù vân?
Dằng co lẫn lộn khi gần khi xa
Mắt mờ mò mẫm nhầm nhà
Bò ra đồng cạn tìm hoa... cải trời
Nước trong nước đục đón mời
Bao nhiêu giọt nắng lả lơi thăm dò !
Ca dao tục ngữ thơm tho
Ôm lòng đất sét hẹn hò trăm năm
Người đi bụi xót chỗ nằm
Lang thang mòn mõi nghìn năm không ngờ
Thương rau má, tủi rau mơ,
Hương khô, màu chết còn ngờ ngủ ngoan!
Buồn xưa buồn mới xếp hàng
Lội sông trèo núi lên đàng chiêm bao
Nắng ngõ trước mưa ngõ sau
Đường ngang nẽo tắt xin chào thiên thu!
Trời trong rồi cũng mây mù
Khéo tu thời nổi vụng tu thời chìm! (1)
Lòng thanh thản mắt dịu hiền,
Ăn hoa mặc cỏ nằm im giả đò ...

Luân Tâm

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...