24 October 2013

Chớm Thu, tranh A.C.La (New version)

Chớm Thu
(Version mới, lớn hơn gấp bốn lần)
Oil on canvas, 24x30 inch (61x76 cm) 
by A.C.La Nguyễn Thế Vĩnh 
** 
Vào TTR sau khi uống cạn ly cà phê thường lệ buổi sáng. Thấy Chớm Thu, version mới, lớn hơn. Ngần ngừ. Bởi Thu hơn, thật hơn. Nhưng sao vẫn thích version cũ, nhỏ và..."ấn tượng" hơn. Thế mới khổ! Thôi thì đành saved cả hai versions vào khop báu. Cám ơn Họa Sĩ.
**
Ấy đấy, cái hứng hướng dẫn vẽ hai bức tranh không hề giống nhau, cho dù đối tượng vẫn là một. Mà nếu gò cho giống bức trước bức thứ hai chắc chắn sẽ hỏng! Khó nhỉ? Mong rằng mỗi bức sẽ có những nét đặc biệt riêng. A.C.La.
**
Lầu Bầu Mùa Thu
Không biết từ lúc nào trong cái cuộc đời gắn ngủi này tính tình tôi đã rất ư là lầu bầu. Càng già đi - tôi chưa già à nghe - có vẻ như cái tính lầu bầu càng ngày càng tệ hại ra.

Tất nhiên là có lý do để phải lầu bầu. Chẳng hạn như năm nay tôi bị đụng xe - nhẹ thôi - tới hai lần. Phải chi mình lỗi thì đã đành, đằng này người ta cứ nhắm vào đít mình mà ủi... và cả hai tài xế thủ phạm đều là đàn bà, mắt xanh tóc vàng hẳn hòi! Cả hai lần xe mình đang đậu trước đèn đỏ chứ nào có chuyển bánh gì cho cam.

Một mụ thì - xin lỗi, cứ nhắc lại là thấy bực!- sau khi húc vào đít mình, cứ ngồi ỳ trong xe đưa cái mặt mốc ra, trơ trẽn: "Đít xe ông đâu có sao đâu", thế rồi lái xe bỏ đi vô tư!. 

Mụ thứ hai lịch sự hơn, lịch sự đến độ "too good to be true". Nàng ra hiệu cho tôi tấp vào lề. Nàng xuống xe nhanh nhẩu chứ không nhấc nháo, và duyên dáng nhã nhặn phân trần Nàng biểu chồng mình biết sửa xe và rằng tôi muốn đền tiền mặt hay để chồng nàng sửa cũng được. Nàng còn rút ra miếng giấy ghi số điện thoại của nàng và trao cho tôi. Ngon lành thiệt. Nhưng về đến nhà té ra là số điện thoại không service. 

Con tôi có đứa cằn nhằn. Tôi thì tỉnh bơ, tỉnh bơ thiệt vì nghĩ của đi thay người. Cả hai người đàn bà vô duyên này hôn đít xe tôi rất mạnh, người tôi chúi nhủi về phía trước nhưng cần cổ tôi không trật trẹo gì, vẫn ngon lành. Vậy là quý rồi.

Tôi nghĩ không phải hai chị này vô duyên đâu, mà chắc có duyên gì với tôi đấy. Chắc có một lúc tôi đã nợ nần gì họ chăng. Hôm nay tôi lại lái xe đi chợ bỗng nhiên nhớ đến hai vụ bị đụng đít cơn lầu bầu bỗng lại nổi lên như thường lệ. Lầu bầu không phải vì không được bồi thường mà là vì nhưng không xe đang đậu lại bị húc tưng lên. 

Đàn bà húc mình thì huề tiền. Còn mình mà cọ quệt vào họ là có chuyện lớn ngay! Hai con quỷ cái! Tôi buột miệng phát âm thành lời.  Ấy chết! Tại mình bực lên mà nghĩ vậy thôi chứ họ có phải quỷ cái đâu! 

Bất giác tôi tin rằng những người không còn trẻ cần lầu bầu. Không có lầu bầu tinh thần sẽ âm u, chân khí sẽ tàn tạ, máu huyết sẽ ngưng đọng trong huyết quản vì chẳng còn gì có thể kích thích mình được nữa . . . thì ôi thôi, ta sẽ lạnh dần, lạnh dần . . .

Tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài và mỉm cười với nắng thu. 

A.C.La 

*******
Chúc mừng Anh được tai qua nạn khỏi

  Hôm nay mới thấy Ngài Tarzan nổi giặn đây ! "Người đâu đẹp lạ đẹp lùng " của tui sao mà hôm nay lại nói năng không galant gì hết zậy? Sao lại gọi người đẹp là hai con quỷ cái?

  Theo ngu ý , Ngài nên gọi hai Em ấy là "hai EM quỷ cái" mới đúng !!!

  Anh  bị ủi mà không hề hấn gì hết thì  Anh phải xuống xe, cầm tay hai em tha vuốt và an ủi để hai Em không lo sợ mới phải đạo Nam nhi chớ! Sao lại còn lầu bầu như zậy? Coi chừng bị khủng hoảng đó đa!

  Chẳng bằng tui đây cũng bị ủi đít (!) (lâu lắm rồi) Em "Cái" ủi xệ đít ... xe tui luôn. Bảo hiểm đền 3200 đô la , tui sửa tốn 3000 đô la (lời 200 đô la) nhưng cái xe không còn "din" nữa mà đã qua một đời ...(không phải đời chồng) mà là một đời ... sửa !!!

  Anh Nguyễn Thế -Vĩnh "lầu bầu" thì cứ lầu bầu đi cho đả tức. Còn nếu như tui mà ủi xe Anh thì tui không áp dụng chiến thuật như hai bà ấy đâu! Tui yêu cầu Anh mở cửa xe, tui lên xe ngồi bên cạnh Anh  xin lỗi đàng hoàng (làm như kiểu cảnh sát ở thành phố của tui hỏi cung từng người vậy) Như vậy, bởi tính "lịch sự" của nam nhi, chắc chắn Anh sẽ vui vẻ và bảo là "không sao, không sao" phải không? Và tôi chỉ chờ có thế, tôi sẽ bảo là: "không sao là đúng vì ông vẫn còn ngồi trong xe chớ nào đã văng ra khỏi xe đâu nào !!!"

  Ha ha, xin đừng chửi tui "con quỷ cái" nghe anh NT Vĩnh . Mà nếu có chửi tôi thì hãy chửi là " Bà quỷ già cái" thì mới đúng !!!

  Nói thế để Anh phì cười mà xả stress cho đỡ mệt chớ không có ý chọc tức Anh đâu. Thôi thì 9 bỏ làm 11 vậy!

  Chúc mừng Anh, nhờ hồng phúc của Ông Bà để lại mà đã thoát nạn. Khi nào hết lầu bầu thì làm tiệc lớn mời hết bà con mạng TTR tới dự thì sẽ được sống lâu hơn nữa !!!

  Kính
  Một độc giả trung thành của TTR
 

No comments:

Post a Comment

Cái Đêm Hôm Ấy . . . Đêm Gì?

TTR: Chắc chắn không ai đọc được những bài ký sự như thế này mà còn có thể hình dung ra cảnh người dân bị bóc lột tàn bạo, phi nhân hơn nữa ...