28 August 2012

Xót thương anh một kiếp đời lận đận. . .

ĐÔI MẮT NGƯỚC LÊN

Cuộc vật lộn áo cơm đời rèn dũa
Dạy tôi nhìn ánh mắt của con người
Nếu ngước lên kèm theo chút mỉm cười
Là muốn chút huệ ân người đứng trước
Trưa hôm nay tôi nhìn qua màn nước
Đôi mắt rầu với cái ngước nhìn lên
Chợt ngẩn ngơ khiến đầu óc bồng bềnh
Tiếng mưa nhỏ nghe buồn tênh cũng mặc
Vẫn chiếc nón đi rừng khi lùng giặc
Đã te tua màu cô đặc thời gian
Chồng chất lên thêm bao nỗi gian nan
Cuộc mưu sinh chuỗi ngày tràn mưa nắng
Được chụp lên trên mái đầu bạc trắng
Râu lưa thưa như sợi nắng qua thềm
Mắt “ăn đèn” từng xuyên suốt bóng đêm
Đã mờ mịt vì dầy thêm bươn chải
Đôi chân anh bị mười hai li bảy
Tiện đứt ngang như chặt gãy sông hồ
Giờ chỉ còn đôi đầu gối da thô
Bước chập chững trên nấm mồ số phận
Xót thương anh một kiếp đời lận đận
Chẳng biết anh có ôm hận máu xương
Đã ngược xuôi lửa đạn chốn sa trường
Hiên ngang thế!  Bây giờ dường thấp bé
Trên tay anh thẫn thờ cầm xấp vé
Xổ số chiều hy vọng ghé thần tài
Mắt ngước lên như có chút van nài
Xin làm ơn đưa bàn tay tế độ
Trong quán cơm bình dân bên mé lộ
Chiến hữu ơi! Xin hiểu hộ giùm tôi
Dĩa cơm kia mất mười bảy ngàn rồi
Sờ lại túi chỉ còn: Ôi! hai chục
Còn chưa biết chiều nay thân củi mục
Có dĩa cơm để tiếp tục hoang tàn
Lấy gì đây mà xây giấc mộng vàng
Chắc có lẽ cùng đôi đàng hoạn nạn.

HÙNG BI

No comments:

Post a Comment

Người Bỏ Lễ Đêm Đông, thơ

Dạo:        Đêm nay Thiên Chúa giáng trần, Xin thương cứu giúp người dân khốn cùng. Người Bỏ Lễ Đêm Đông Đêm đất Bắc, gió mài da tím ngắt, N...