11 January 2013

Quyển Lịch Vơi, thơ

Dạo:
Vừa dứt tiếng oa oa,
Nửa đời đã vụt qua.
Tuổi già hoa mắt đỏ,
Vò võ kiếp xa nhà.

         Quyển Lịch Vơi 
     Tần ngần ngắm quyển lịch vơi,
Bâng khuâng sống lại một thời đã qua.
     Rời vòng tay ấm mẹ cha,
Mon men dọ nẻo bướm hoa dập dìu.
     Lời tình vụng dại chắt chiu,
Năm canh mắt trũng nâng niu bóng sầu.
     Rong chơi nắng dãi mưa dầu,
Ngày say ánh mắt, đêm đau tiếng cười.
     Sân trường én lả oanh lơi,
Một mình lặng đứng nhơi nhơi cọng buồn.
     Nương nhờ chút nắng hoàng hôn,
Hoàng hôn lịm tắt, xác hồn chỏng chơ.
     Giã từ sách vở tuổi thơ,
Đường xa định mệnh chực chờ đã lâu.
     Lang thang núi thẳm rừng sâu,
Mịt mùng khói lửa biết đâu ngày về.
     Một cơn hồng thủy não nề,
Đưa chân mấy bận, tái tê bấy lần.
     Chăm chăm ngày tháng xoay vần,
Đành hanh con tạo khép dần cuộc chơi.
                       *
                    *    *
     Bồi hồi gỡ quyển lịch vơi,
Lại thêm nữa một phần đời ra đi.
     Đóng khung dĩ vãng làm vì,
Cuối đường luân lạc còn gì trong tay.
     Khật khùng nửa dại nửa ngây,
Cùng bầy tóc trắng mượn say giết sầu.
     Sống về đâu, chết về đâu,
Quê hương đã mất, bể dâu sá gì.
     Sống còn chi, thác còn chi,
Còn chăng nỗi nhớ thương ghi đậm lòng.
     Thương về một dải non sông,
Từ lâu bất hạnh nằm trong tay người.
     Canh khuya nếm hạt sương rời,
Nghẹn ngào nhớ đến phương trời đã xa.
     Bao năm nước mắt mẹ già,
Đầy hơn mưa lũ rót qua ruộng gầy.
     Con nay đất khách dạn dày,
Đôi chân mỏi mệt, gót giày xót xa.
     Đăm đăm dõi lối quê nhà,
Đớn đau nhìn ánh sao sa cuối trời.
                       *
                    *    *
     Bùi ngùi đốt quyển lịch vơi,
Dường như có tiếng à ơi vọng về.

Trần Văn Lương
Cali, cuối năm Nhâm Thìn, 1/2013;

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...