03 December 2012

Ngủ Riêng, truyện ngắn

Quý Thế
Vợ chồng anh Lộc chị Tú quen với chúng tôi đã lâu.  Lộc Tú là một cặp rất xứng đôi vừa lứa. Họ nhỏ người và nói tiếng Huế cũng nhỏ nhẹ như nhau. Vợ tôi nói họ giống nhau như hai anh em ruột chớ không phải vợ chồng. Tôi nói: “Anh đọc trong sách thấy có nói vợ chồng ăn ở lâu năm thường giống nhau”. Vợ tôi cười rồi giải thích: “Họ sống chung trong một ngôi nhà, ăn uống theo một cách, lâu quá tất nhiên phải giống nhau.”

Lộc, Tú là người Huế. Tôi gọi họ là “Huế nguyên chất”. Vợ tôi lại nói họ là “Huế đặc sệt”. Hai người rất tốt, lúc nào cũng vui vẻ niềm nở.  Cả hai đều khôn ngoan và tế nhị như nhau. Họ có những tình cảm vụn vặt rất dễ thương.  Đến cả ngày sinh mấy đứa con tôi họ cũng nhớ và thường mang quà sinh nhật đến. Anh nói tiếng Huế nhỏ nhẹ mà lại có duyên, chị có tài làm bếp.  Chị nấu ăn cầu kỳ khéo tuyệt. Riêng cái món nước mắm của chị đã làm cho vợ chồng tôi mê rồi. Theo chị, mỗi món ăn phải có một một thứ nước mắm chế biến riêng. Chị có cả chục cái công thức bào chế nước mắm dùng riêng cho từng thứ như bánh bèo, bánh xèo, bánh cuốn..Còn ớt thì dùng loại xanh, đỏ, ớt bột, ớt ngâm giấm hay ớt xào quánh lại như mứt. Mỗi lần được chị đãi ăn tôi đếm trên bàn ít nhất cũng mười món. Mỗi thứ một ít đựng trong loại chén dĩa nhỏ xíu. Tôi nói nhỏ với vợ : “Giống như cho chim ăn !” Vợ tôi thì nói : ” Cho mấy ông tướng ăn theo kiểu thanh cảnh này giống như cho trâu bò ăn hoa mẫu đơn.  Ngưu thực mẫu đơn”. Nhà của họ sạch sẽ ngăn nắp, khó tìm ra cái rác. So với cuộc sống của họ thì vợ chồng tôi thua xa.  Chúng tôi là người Nam nên sống bừa bãi hơn. Thế mà chúng tôi chơi rất thân nhau.

Cặp này rất kỹ lưỡng, họ kỹ lưỡng quá mức. Họ sống theo kiểu cổ và còn tin vào chuyện huyền bí. Chị Tú nói về con ma chẳng khác chúng ta nói về chiếc xe đạp. Chị kể chuyện ma một cách hết sức tự nhiên. Tôi còn nhớ có lần ngồi chơi với chị ở nhà ngang vào buổi trưa, chị nhìn ra cửa nói: ” Bác Cả về đó!”. Tôi chẳng nhìn thấy ai, tôi hỏi : “Bác Cả nào? Tôi có thấy ai đâu?”.  Chị nói: ” Bác của anh Lộc ngày trước ở cái nhà này. Ổng chết hồi tháng chạp năm ngoái!”. Tôi lạnh xương sống, hỏi lại : “Sao tôi chẳng thấy gì?” Chị nói: ” Anh thấy con chó mực đang nằm nó đứng dậy vẫy đuôi đó!”.

Chị Tú nhìn đâu cũng thấy ma, còn anh Lộc nhìn đâu cũng thấy điềm lành, điềm dữ. Thời gian này chúng tôi sống xa nhau.  Anh làm ở Bưu điện Huế, còn tôi làm việc ở Toà án Ban Mê Thuột.

Hôm nay tôi vừa nhận được giấy đổi ra Huế. Chúng tôi chẳng buồn chẳng vui vì đời sống công chức đâu có được ở yên nơi nào. Tôi đánh một cái điện ra Huế nhờ anh chị tìm giúp cho chúng tôi một ngôi nhà. Vài ngày sau tôi nhận được thư anh, họ nói rất vui vì hai gia đinh có dịp ở gần nhau. Nhà anh chị thuê cho tôi đã có, nhà ở gần Toà án rất tiện nhưng còn phải sửa chữa và quét vôi lại.  Đến ngày tôi lên đường, máy bay vừa đáp xuống phi trường Huế đã thấy anh chị đem xe ra đón.  Chúng tôi tay bắt mặt mừng.  Lên xe Lộc lái, tôi ngồi một bên. Tú và vợ tôi ngồi phía sau, hai người nói đủ thứ chuyện. Tôi chỉ chú ý đến việc cái nhà. Anh chị nói đã xong nhưng mời chúng tôi ở lại nhà họ vài ngày. Tốt ngày hãy dọn tới nhà mới.

Nhà Lộc Tú là một ngôi nhà kiểu cổ có vườn rộng, có hàng cây chè tàu cắt xén rất đẹp bao chung quanh . Nhà nằm trên con đường Nguyễn Hoàng gần cầu Bến Ngự. Đến nơi anh chị dẫn chúng tôi đi chỉ chỗ nghỉ. Lộc nói :
– Ông thì ngủ phòng này, đồ đạc cất chỗ ni!
Chị Tú nói :
– Còn bà thì ở phòng bên kia, có cái bàn phấn với cái tủ móc áo dài.
Vợ tôi nhìn tôi, một cái nhìn rất lạ. Tôi chưa hiểu thì chờ khi Lộc Tú đi xa, vợ tôi nói:
– Đó anh thấy chưa? Họ kỹ đến thế!
– Em nói họ kỹ chuyện gì?
– Bộ anh không thấy sao ?
– Không.
– Anh chị không để vợ chồng mình ngủ chung!
– Ừ nhỉ, nhưng tại sao ?
– Ông thiệt là ngốc. Vợ chồng ngủ chung có gì thì xui cho họ chứ sao ? Hai anh chị chuẩn bị cho hai vợ chồng mình hai cái phòng để ngủ riêng là với cái ý đó!
À ra thế; bây giờ tôi mới vỡ lẽ.

Bữa cơm tối đầu tiên thịnh soạn và vui lắm. Tôi lại được thưởng thức mấy món ăn tiêu biểu của xứ Huế sông Hương núi Ngự như tôm chua, trái vả chấm ruốc, cá bống thệ kho rau răm… Chúng tôi hàn huyên tâm sự, kể lại biết bao nhiêu kỷ niệm lúc còn đi học.  Anh Lộc hỏi tôi về công việc ở Toà án.  Chị Tú và vợ tôi hỏi nhau về những người bạn cũ. Chị Tú nhớ rất rõ, nhớ mọi chuyện, mọi người.  Có người vợ tôi đã quên tên mà chị Tú còn nhớ cả màu áo của họ mặc lúc đi thi tú tài.  Anh đem một hũ rượu Ngũ gia bì, màu đen da lươn, có dáng như quả bầu nậm nhỏ bên ngoài dán cái nhãn chữ Tàu đỏ. Anh mở khằn rót ra đầy bốn cái chung nhỏ. Loại chung hạt mít, rượu ngon lắm, nhưng đối với hạng bợm nhậu Nam bộ như tôi không quen uống theo cái kiểu thanh cảnh này.

Chị như hiểu ý rót mãi, Mỗi chén tôi hớp một hớp. Thế rồi anh chị Tú thay phiên rót rượu cho tôi. Một lúc sau tôi nghi ngờ, hay là họ phục rượu mình để đêm nay mình đánh một giấc tới sáng đừng tính chuyện lôi thôi xui cho họ ? Nhưng họ đã lầm, dân nhậu hũ chìm như tôi thì cái thứ rượu này ăn thua gì !
Sau buổi tiệc chúng tôi còn ngồi uống nước trà và nói chuyện với nhau đến mười giờ. Lúc này Lộc đứng lên nói :
– Thôi đi ngủ hè? Em dẫn chị vô phòng chỉ chỗ bật đèn, còn anh đi theo tui!
Như có sự xếp đặt trước. Lộc Tú “áp giải” vợ chồng tôi đi ngủ. Tôi lên giường nằm và quan sát. Phòng tôi có cái giường nệm; mền gối trắng tinh. Phòng vợ tôi cạnh bên, hai phòng có cửa thông nhau. Tôi đẩy thử cửa thì thấy không khoá. Vợ tôi thấy tôi đẩy cửa thì hết hồn nhỏm dậy ra dấu đuổi tôi. Tôi chỉ vào chìa khoá, vợ tôi gật đầu làm như hiểu. Tôi trở lại giường mình.

Tôi nghe phòng bên cạnh có tiếng Lộc và Tú nói chuyện. Tôi cười thầm , tôi chắc họ phân công người thức người ngủ để canh chúng tôi. Đã khuya mà bên phòng Lộc Tú còn đèn sáng trưng, ánh sáng chiếu qua phòng chúng tôi tuy không sáng lắm nhưng đủ để quan sát. Anh chị Lộc Tú tính toán rất kỹ nhưng như người ta thường nói : mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Anh chị quên rằng tôi là dân nhậu thì bao nhiêu rượu đó ăn thua gì, còn vợ tôi thì lạ chỗ cũng không ngủ được.  Cuối cùng bên đó tắt đèn và có tiếng ngáy đều đều. Họ không thức canh nổi vì hôm nay họ uống rượu nhiều hơn ngày thường. Và tôi rón rén bước xuống đẩy cửa qua phòng vợ tôi.

Sáng hôm sau trong bữa điểm tâm tôi thấy anh chị lén liếc xem mặt mày vợ chồng tôi có còn vết tích gì của cuộc “chiến tranh” đêm qua hay không ? Ngày hôm sau chúng tôi từ giã anh chị tới ở nhà mới. Anh chị thực là người chu đáo. Căn nhà anh chị thuê cho, chúng tôi rất vừa ý. Cuộc sống và việc làm của tôi ở Huế diễn ra bình thường. Thỉnh thoảng hai gia đình chúng tôi vẫn gặp nhau.

Thời gian này tôi luôn luôn thầm lo sợ lỡ có chuyện gì xảy ra cho gia đình Lộc Tú chắc họ nói là tại chúng tôi. Cuối năm một chuyện náo động cả thành phố Huế : Lộc Tú trúng số độc đắc!

Thiên hạ ai ai cũng nói nhờ anh chị ăn ở phúc đức đi chùa đi miễu, cúng kiến thành tâm nên được trời đất thương cho hưởng lộc. Còn riêng vợ chồng tôi lại nghĩ rằng họ trúng số là nhờ chúng tôi !!!

Quý Thế
(Blog Sầu Đông)

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...