20 February 2012

Thơ

Nỗi Buồn

Giọt mưa nghe đọng hồn trong lá
Có ai buồn khi đất nước mất đi
Hồn ngọc đong đưa cõi Niết Bàn
Bao man khổ đầy quanh bếp lửa.
Huyền diệu đâu hỡi người dân Việt
Sao cúi đầu nhục nhã dưới manh nhân
Chí hiên ngang coi mạng sống gió đùa
Còn đâu nữa uổng công lao Tiên Tổ
Hèn hạ lót mình chịu gót nhục
Thản nhiên cười khi đất nước mạt vong
Nhìn cảnh xa hoa lòng đời thất vọng
Mất hết rồi, dân Việt quá hèn nhi
Bao con tim, bao khối óc huyết thề
Cuối cùng rồi cũng là cơm áo
Nỗi hằn nhục suốt đời không rửa sạch
Đớn đau này khổ mãi cùng ai!

PHAN NGHĨA

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...