11 November 2011

Bên kia trời là Dalat, thơ

Kính gửi TIẾNG THÔNG REO và quý niên trường QGHC
Tôi lại xin đóng góp dăm vần thơ mộc mạc quê mùa, mượn vài ý nhạc TỪ CÔNG PHỤNG cũng gà nhà chúng ta .
Mời chư huynh thưởng lãm và mong nhớ lại khung trời Học Viện thân thương của chúng ta nơi chiếc LÁ DIÊU BÔNG không bao giờ tàn úa, (ĐVT ĐS16)

** 


Ta chợt mất hoàng hôn trong khóe mắt
Sương tím trên đồi lối cũ rong rêu
Mùa thu non cao nắng ít mưa nhiều
Nhìn lá úa biết: mùa thu cũng chết
Rồi buổi ấy bão đen về cướp hết
Chưa tàn xuân sao bỗng nổi cuồng phong
Hồ Xuân Hương như dậy sóng trong lòng
Chùm hoa nhỏ nghe bão bùng tàn tạ
Em đứng lên gọi mưa vào hạ
Dalat xa rồi tình cũ bơ vơ
Bên thác cheo leo hoa thẹn mấy mùa
Trái thông rụng lăn trầm vô kí ức
Trên tháp cổ nghe hồi chuông thao thức
Bên giáo đường xưa bóng nhỏ xiên xiên
Đưa em chiều nào dường vắng không tên
Tay buốt lạnh em ngón dài tê cóng
Ôi nhớ lắm biển hồn ta nổi sóng
Người bên trời còn ngoái lại phân vân
Trong một triệu người có mấy người thân
Giữa kẻ lạ biết ai người Dalat
Gọi tên ấy suốt đời ta khao khát
Lãng quên rồi chợt nhớ Lũng Tình Yêu
Đón đưa nhau mòn vỉa phố bao chiều
Từng giọt đắng ly cà phê viễn xứ
Kìa ảo ảnh bên vườn tâm sự
Rừng Ái Ân còn mở đón ai vào
Chuyến xe già mỏi mệt vượt đèo cao
Lữ khách ngủ không nghe lời gió hú
Chừng như quá khứ buông lời phủ dụ
Khung trời sinh viên rợp bóng hoa đào
Lên phố chiều nào ướt áo chiêm bao
Ta thấy nhớ nghiêng nghiêng chiều Thủy Tạ
Ta thổn thức chiều nay trên xứ lạ
Tuyết ngừng rơi ta bạc áo phong trần
Đỉnh Langbiang bàng bạc nỗi phù vân
Phương Đoài đó bên kia là biển nhớ
Ai dẫn lối tôi ra hồ than thở
Đón sương mai cho ướt lạnh vai gầy
Em, bây giờ tháng mấy* thả mây bay
Mùa đông lạnh chợ phiên dêm có ghé
Ngồi bên nhau nắm bàn tay nhỏ bé
Có còn yêu « tiếng hát không hơi rung » ?
Rảo gót theo nàng cuối phố Nhà Chung
Hoa thạch thảo khô dần trên vách đá
Bên trời ấy, trời ơi sao nhớ quá
Buổi xuân sang lễ hội ngắm hoa đào
Mộng ban đầu như những đám mây cao
Rồi khói hạ cuốn theo mùi cỏ cháy
Thấy Dalat khuất xa bên trời ấy
Có khi nào quên thành phố mù sương
Có bao giờ nhắc lại mà không thương
Dốc Ngọc Hiệp Nhà Làng trơ vỉa đá
Mimosa không bao giờ tàn tạ
Hoa tương tư* một đóa vội trao nàng
Tình đơn phương mà yêu rất vội vàng
Chè TUỔI NGỌC tạt ngang nào dám ghé
Cái thời vụng dại ngô nghê đến thế
Chong ngọn đèn leo lét viết bài thơ
DALAT bây giờ chỉ thấy trong mơ
Vì bên ấy bão bùng đang khỏa lấp

Đèo Văn Trấn

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...