24 November 2010

Thơ Lan Đàm


THÔI HÃY NGỦ ĐI

Gửi Luân & Tâm

Thôi hãy ngủ đi, này con chim nhỏ, 
Anh dẫn em vào trăm lối mộng xưa. 
Đêm có lạnh, gối tay anh êm ả, 
Mặc ngoài kia tuyết gọi gió đong đưa.

Thôi hãy ngủ đi, Sàigòn mưa đổ, 
Thềm Văn Khoa em đứng đó trông trời. 
Muôn sợi trắng giăng mờ lòng phố cổ, 
Giọt nước nào rơi trộm tóc buông lơi.

Thôi hãy ngủ đi, lá me đường cũ, 
Hè Nguyễn Du chiều tan lớp rộn ràng. 
Lời ai ngỏ động linh hồn thục nữ, 
Tà áo bay quấn quýt bước hoang mang.

Thôi hãy ngủ đi, em môi vụng dại, 
Cuối mùa xuân thư viện vắng trao hôn. 
Trang sách mở ngẩn ngơ quên đóng lại, 
Ghế giảng đường từ đó xích gần hơn.

Thôi hãy ngủ đi, em xinh gấm đỏ, 
Lối trưa đầy xác pháo ấm hài thêu. 
Đeo nhẫn mới nôn nao về nhà lạ, 
Mười ngón gầy đan chặt nghĩa thương yêu.

Thôi hãy ngủ đi, em thiên thần mẹ, 
Để anh làm thơ kể chuyện chúng mình.

LAN ĐÀM
5/05

No comments:

Post a Comment

Cái Đêm Hôm Ấy . . . Đêm Gì?

TTR: Chắc chắn không ai đọc được những bài ký sự như thế này mà còn có thể hình dung ra cảnh người dân bị bóc lột tàn bạo, phi nhân hơn nữa ...