21 February 2017

Phù Vân, thơ

Phù Vân

Có hoa nào nở mà chẳng tàn
Mây trời vừa tụ lại mau tan
Bình minh mới rực, hoàng hôn đến
Hạ vàng mới đó lại thu sang!

Bốn mùa luân chuyển tàn năm tháng
Đầu thôi xanh tóc hết xuân đời
Mấy cuộc chia xa sầu cách biệt
Giữa cõi phù du mãi đổi dời!

Một mùa yêu dấu cũng qua mau
Để lại lòng nhau những trái sầu
Tất cả mờ theo đường gió bụi
Kỷ niệm  còn đây  những vết đau.

Rõ cõi trần gian lắm lụy phiền
Lao xao chen lấn chẳng bình yên
Cái danh cái lợi toàn hư ảo
Một bể trầm luân thật hão huyền!

Cười nghiêng đổ rượu khoe màu áo
Phút chốc lệ buồn chuyện đổi ngôi
Hoá ra như chỉ tuồng sân khấu
Chẳng có vui chi, nỗi ngậm ngùi!

Thôi thì thôi chỉ là phù vân
Nữa đời đã hết những ngày xuân
Mất chi thôi cũng đừng luyến tiếc!
Tinh hồn!- lắng đọng tiếng chuông ngân!

19-9-2016
Hàn Thiên Lương

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...