06 June 2015

Chuyện cuối tuần: Có Linh Hồn Không?

Chu Tất Tiến

Vấn đề “có linh hồn hay không” đã được tranh cãi từ nhiều thế kỷ đến nay và vẫn chưa dứt. Những người vô thần, không tin có Thượng Đế hay Thiên Chúa, dĩ nhiên, cũng không tin có linh hồn. Họ đều cho rằng “chết là hết”. Vì thế, đa số những người tự tử đều là người không có tín ngưỡng, không tin có linh hồn. Một khi họ không tìm thấy ý nghĩa cuộc sống nữa, hoặc khi họ bị các yếu tố của xã hội (tiền bạc, gia đình, việc làm, tương lai, bệnh hoạn, đẳng cấp, danh dự..) đẩy họ vào chỗ tuyệt vọng, không còn tìm thấy lối thoát nữa, thì họ chán sống, và tự tìm lấy cái chết để chấm dứt nỗi đau âm ỉ trong lòng. Một số khác, tin có linh hồn nhưng lại tin một cách quá đáng là sau khi chết có thể gặp lại linh hồn người mình yêu ở một cõi khác, nên cũng tự sát. Số nhỏ nữa, cũng tin có linh hồn, nhưng cũng tin là mình làm nhiều việc sai trái quá phạm đến Thượng Đế, đến Chúa, nên tự giết mình để đền tội.

Nhìn vào vấn đề Sống, Chết theo phương pháp toán học, chúng ta có câu hỏi:

Tại sao đang sống lại chết? Đang sinh hoạt, suy nghĩ, ăn ngủ, yêu đương, vệ sinh, đột nhiên tim ngừng đập vĩnh viễn, óc ngưng hoạt động, tất cả mọi vấn đề liên quan đều chấm dứt, như vậy, theo toán học, thì Người Sống khác với Người chết là người Chết thiếu đi một yếu tố nào đó, mà ta gọi là Ẩn Số X. Vậy, chúng ta có phương trình:

NGƯỜI CHẾT = NGƯỜI SỐNG – Ẩn Số X.

Hoặc ngược lại: NGƯỜI CHẾT + Ẩn số X = NGƯỜI SỐNG!

Vậy,  Ẩn Số X là gì?

Đừng vội cho Ẩn Số X là da thịt, xương cốt, tế bào vì hàng chục tỷ người đã chết vì già, vì đau tim, trong khi xương cốt, tế bào vẫn nguyên vẹn. Ẩn số X này không phải là máu, vì có rất nhiều người chết mà không mất đi một chút máu nào. Ẩn số X cũng không phải chỉ là vì tế bào bị hư hại như ung thư, hoại huyết… vì có người chết vì bị kích xúc quá mạnh. Nhiều triết gia lại cho là vì con người mất đi tình cảm, xúc động, yêu thương, mà tình cảm và xúc động, yêu thương đó là chỉ đạo của cơ thể, cho nên khi mất những yếu tố đó, thì con người Chết! Lý luận như vậy cũng không đúng, vì có những người bị tai nạn, sống đời thực vật hoặc bị Alzheimer, không biết rung động, yêu thương, nhưng vẫn là Sống.

Như thế, Ẩn Số X là gì nếu không phải một yếu tố mà người gọi là LINH HỒN? Vậy Linh Hồn cư ngụ ở đâu trong cơ thể? Nếu chúng ta nhìn vào mắt một con mèo, con chó, con vật nuôi nào bị bỏ rơi,chúng ta thường thấy mắt chúng đẫm lệ và chúng ta biết rằng chúng đang mang một linh hồn đau khổ mà không có khả năng diễn tả, ngoài cặp mắt rưng rưng.  Với Con Người, khi chúng ta nhìn vào mắt người đối diện, chúng ta thấy trong cặp mắt đó lung linh sáng, cho dù đó là cặp mắt của người Ác, kẻ giết người, hay là cặp mắt hiền từ của một tu sĩ, một Ma Sơ, một tăng ni.. Từ ánh mắt đó, mà chúng ta cảm thấy chúng ta đã nhìn thấy Linh Hồn của họ. Những linh hồn sầu đau, cô quạnh, yếu đuối thì ánh sáng trong mắt bị lu mờ. Những linh hồn vui tươi, hạnh phúc thì ánh mắt như có lửa sáng. Linh hồn nhẩy múa theo cơ thể đang nhẩy múa, nhưng linh hồn không ngủ vùi với cơ thể nhắm mắt, vì trong khi ngủ, óc não vẫn có những giấc mơ phản ảnh với hiện thực ngoài đời, dĩ nhiên, vì thần kinh não là một hệ thống chằng chịt, xuyên qua xuyên lại, không phải là một tấm kính của máy ảnh chụp cho nên linh hồn tạo ra những giấc mơ bị vặn xoắn ra nhiều thứ hình ảnh lạ lùng. Đôi khi, vì sự trùng hợp ngẫu nhiên nào đó của linh hồn mà hệ thống thần kinh não cho ra những giấc mơ trọn vẹn, ngay ngắn, có đầu đuôi, xuôi ngược y như một cuốn phim được chiếu lên tường. Và cũng vì linh hồn không phải là vật thể, cho nên có thể giao lưu với những linh hồn khác trong một tần số nào đó, của một thế giới nào đó, cho nên có những vụ “báo mộng” hoàn hảo.

DUNG TÍCH (THỂ TÍCH) CỦA LINH HỒN CÓ CÂN ĐƯỢC KHÔNG?

Dung tích hay Thể tích của linh hồn phải bằng với thể tích của xác, vì khi người ta chết, thì toàn bộ các tế bào từ da, xương, thịt.. đều chết, không chừa một ngón tay, ngón chây nào không chết, cả tóc cũng chết luôn. Như vậy thì Thể Tích của Linh Hồn = thể tích của thân xác, nghĩa là linh hồn tràn ngập một con người, từ tóc, đến gan bàn chân. Khi người ta chết, linh hồn rời khỏi xác thân và đi đến một không gian mới, tùy theo quan niệm về tín ngưỡng, mà người ta gọi là Thiên Đàng, Địa Ngục, hay Niết Bàn.

TẠI SAO KHÔNG NHÌN ĐƯỢC LINH HỒN?

Tuy thể tích của linh hồn bằng thể tích của xác thân, nhưng linh hồn lại không phải là vật chất, nên ta có thể tưởng tượng linh hồn giống như một lớp sương mù hòa lẫn với những lớp tế bào bao bọc ngoài thân xác mà không có trọng lượng, khối lượng.

Ta có ba giả thiết:

1-Linh hồn = vật chất. Giả thiết này sai vì nếu linh hồn có trọng lượng, khối lượng như thân xác thì chẳng hóa ra linh hồn lại là vật chất sao? Nếu linh hồn có khối lượng thì như vậy, một con người có gấp đôi trọng lượng sao?

2-Linh hồn = ½ thể xác. Cũng không đúng vì nếu như vậy, khi chết, trọng lượng của con người sẽ giảm đi một nửa. Trước đây, có vài bài nghiên cứu cho rằng nếu đem cân người chết ngay sau khi tắt hơi, thì thấy người chết nhẹ hơn khi sống một chút xíu (?)

3-Linh hồn = 0. Vì không có khối lương nên trọng lượng = 0. Một khi trọng lượng là 0, thì mất thường không thể nhìn thấy được.

AI TẠO RA LINH HỒN?

Câu hỏi này là loại bài toán không có đáp số, nếu chúng ta không tin có Thượng Đế, có Thiên Chúa, có ông Trời. Người Bình dân thường khi gặp đau khổ, thì kêu lên: “Trời  ơi!” như thể có một ông Trời lúc nào cũng lắng tai nghe người ta gọi, cho dù người ta ở Bắc Bán Cầu hay Nam Bán Cầu, ở Xích đạo hay miền ôn đới, trong rừng sâu núi thẳm hay dưới biển, trong sông. Tuy nhiên, hầu như người ta cũng không thể nói Trời ở đâu, và Trời là gì? Chỉ có người theo Thiên Chúa Giáo (Công Giáo, Tin Lành) thì có thể trả lời câu hỏi này được: “Chúa dựng nên con người và thổi Linh hồn vào thể xác con người.” Câu này không có nghĩa là cứ mỗi người sinh ra, Chúa lại thổi một lần, mà chỉ có một lần duy nhất khi tạo ra con người đầu tiên trên trái đất, mà huyền thoại đặt tên là Adam, Ông A dong, thì Chúa mới tạo ra cả Xác và Hồn, từ đó, con người được lưu truyền Cả Xác và Hồn theo sự sắp xếp của Chúa từ tiên khởi.

Đến đây, cũng phải ngừng lại một chút để nói về Thuyết Sáng Tạo và 7 ngày đầu tiên. Sách Sáng Thế viết rằng “Chúa dựng nên vũ trụ và con người trong 7 ngày”. Nhiều người tin thực là có 7 ngày theo lịch hiện đại, và cũng từ niềm tin này mà những kẻ chống báng lại Thiên Chúa ngạo mạn điều này và nói đó là vô lý! Thật sự, đó là điều vô lý nếu người ta tin rằng con số 7 ngày đây đúng là 7 ngày theo thời khắc lịch mà con người đặt ra. Không phải thế đâu! Thứ nhất, lúc Chúa tạo dựng ra vũ trụ, trái đất, mặt trăng.. “Ai” có mặt ở đó mà ghi lại? Mà ghi lại bằng phương pháp nào? Chữ viết mới có từ thời Babylon, người ta dùng cỏ Papirus làm thành giấy và lấy đầu nhọn khắc những ký hiệu tượng trưng cho sự việc. Nhưng đó là khi con người đã có văn minh rồi, còn Người nguyên tổ thì đã xuất hiện cả triệu năm trước! Như thế thì sao lại ghi chép là có 7 ngày sáng tạo? Điều này dễ hiểu nếu người đọc biết rằng người Do Thái cổ xưa, là người đã viết nên sách Sáng Thế, có khuynh hướng sắp xếp những gì giống nhau vào một loại, MỘT NGÀY. Do đó, khi muốn nói về sự Sáng thế, người Do Thái cổ mới xếp những gì giống nhau vào một NGÀY! Như ngày của Trời và Đất, ngày của Ánh sáng và Bóng tối, ngày của Đất và Nước ..rồi Ngày tạo ra CON NGƯỜI là xếp sau cùng!

Tóm lại, Linh Hồn là có thực. Đã có hàng triệu chuyện ma, dĩ nhiên, trong đó, đa phần là tưởng tượng, nhưng phải công nhận là có rất nhiều chuyện ma có thật. Và ma là gì nếu không phải là những linh hồn lang thang, uổng tử, còn dính líu đến xã hội vật chất mà không chịu đi sang thế giới khác. Người Mỹ cho hồn ma là những linh hồn còn những công việc, dịch vụ chưa hoàn tất trên thế gian (unfinished business). Và nếu tin có linh hồn, thì phải tin có Chúa Trời, mà đã tin có Chúa Trời, thì phải tin có Thưởng, Phạt phân minh, do đó, mà con người khi còn sống, phải cố gắng sống Thiện, sống Lành, sống theo Lương tâm của người Công chính, không mong làm hại ai, không muốn cho ai buồn về mình, và đồng thời, phải làm chuyện công đức, giúp người, giúp đời thì mới mong linh hồn mình được an vui mãi mãi cho đến ngày Chúa lại đến.

Chu Tất Tiến.
________________

Góp ý:

Tác giả mô tả cái chết của con người không khác gì cái chết của một động vật khác. Như vậy con chó, con mèo có linh hồn không? (Một độc giả)
_________

Làm sao mà biết được một chuyện ma là có thật? Do một nhân chứng đứng đắn kể lại? Cho dù nhân chứng rất thành thật kể lại đúng những gì tai nghe mắt thấy, thì ai có thể quyết đoán được rằng những gì nhân chứng thu nhận không mảy may bị những yếu tố tâm sinh lý, vật lý chi phối hay ảnh hưởng?  Thí dụ đơn giản: Một cành cây đong đưa ban ngày ban đêm nhìn thành ra một người... (HN, Miss. Canada)

No comments:

Post a Comment

Cái Đêm Hôm Ấy . . . Đêm Gì?

TTR: Chắc chắn không ai đọc được những bài ký sự như thế này mà còn có thể hình dung ra cảnh người dân bị bóc lột tàn bạo, phi nhân hơn nữa ...