Các biến cố mở đường tạo dựng và các biến cố dẫn đến sụp đổ Miền Nam đã qua đi. Nhiều chuyện đã xẩy ra hơn nửa thế kỷ. Thế nhưng những nỗi sợ hãi không rõ hình thù nhưng ma quái đã bóp nghẹt lòng can đảm bày tỏ khiến sự thật cơ hồ bị nhận chìm. Sợ bị chụp mũ. Sợ đụng chạm đến niềm tin kẻ khác. Sợ bị buộc tội cuồng tín. Sợ bị gán cho hai chữ một chiều. Sợ bị chê là u mê đi theo đường tà vì tay lỡ nhúng chàm... Nhưng dù phải dò dẫm từng bước, lịch sử sẽ được xác lập một ngày nào đó một khi nỗi sợ hãi được phá bỏ.
Bài phát biểu thẳng thắn sau đây viết ra hai năm trước do một người vì quyền lợi tối thượng của quốc gia dân tộc mà bất chấp những bóng đen ngộp thở vẫn còn vây bủa gần xa. Chính tác giả cho tái bản nên bài viết chắc chắn đã được xem xét lại. TTR chỉ xin đăng tải phần II gồm những điểm liên quan đến chủ đề "Làm sao để giết một tổng thống" . (TTR)
**
Phần II: Cuộc Đấu Tố Anh Hùng Dân Tộc
CHU MỸ DUNG
Qua những sự kiện lịch sử nói trên, cho thấy TT Ngô Đình Diệm đã dâng hiến trọn cuộc đời ông cho đất nước. Ông đã xây dựng nên niềm tự hào hãnh diện của một quốc gia VNCH hùng mạnh từ trên điêu tàn chia rẽ và hiểm họa cộng sản. Hành trang mà ông có chỉ là sự can đảm thông minh, khí tiết thanh liêm cương trực và một lòng yêu nước vô biên. Nhưng cuối cùng ông đã được gì?Ông đã được tặng những tội trạng như sau:
1. Tội lớn nhất: Đàn áp Phật Giáo:
Bàn về vấn đề này, nên bàn đến ba điểm then chốt: Vụ cấm treo cờ Phật Giáo, vụ nổ Đài Phát Thanh Huế, và vụ tự thiêu của ông Thích Quảng Đức
Ba điểm then chốt này đã dẫn đến lật đổ chính phủ, sát hại Tổng Thống và bào đệ Ngô Đình Nhu, Ngô Đình Cẩn, kéo theo các rối ren chính trị vô cùng tai hại cho đất nước, đến nổi Tổng Thống Johnson đã phải nói rằng chưa bao giờ có một tình huống chính trị kỳ lạ đến như vậy. Tình hình an ninh càng lúc càng thê thảm, các cơ quan tình báo bị xâm nhập nặng nề, cộng quân mở những đợt tấn công quân sự mỗi lúc mỗi quy mô hơn, đất nước đứng bên bờ vực thẳm chờ Bắc Việt ra tay thanh toán Miền Nam, khiến cho TT Johson không còn hành động nào khác hơn là phải tự ý gấp rút đổ quân vào Miền Nam với hy vọng đẩy lui được cộng quân một cách nhanh chóng. Các chính quyền như Dương Văn Minh, Nguyễn Khánh, Nguyễn Ngọc Thơ, Trần Văn Hương, Phan Khắc Sửu, Phan Huy Quát và đặc biệt là bộ trưởng nội vụ Hà Thúc Kỳ đã hoàn toàn bất lực để cho cộng sản xâm nhập tràn đìa, độc hại là có những tên cán bộ cộng sản đã trở thành các quan chức và nhân viên của các cơ sở tình báo VNCH qua áp lực của những cuộc biểu tình được tổ chức bởi một số tên cộng sản đội lốt tu hành làm loạn như Thích Trí Quang.
Thích Trí Quang liên tục áp lực thay người lãnh đạo trong các tỉnh thành và các cơ quan tình báo, uy hiếp các chính quyền bằng cách tổ chức biểu tình tự thiêu, lên đường xuống đường đưa đến hết đảo chánh rồi thanh lý rồi chỉnh lý cả chục lần trong vòng hai năm sau ngày Tổng Thống Ngô Đình Diệm bị giết chết.
Một ví dụ đơn giản nhất là sau khi Dương Văn Minh nắm quyền một tháng đã có 2 vụ tự thiêu, mặc dù Dương Văn Minh là Phật tử và ông ta đã thỏa mãn tất cả các yêu cầu của cái mạo danh là phong trào Phật Giáo tranh đấu, . Ông ta đã thả tất cả các tội phạm mà Mật Vụ Nhu Diệm bắt bớ “vì đấu tranh cho Phật Giáo” ra, nhưng thực chất chúng là điệp viên cộng sản nằm vùng giả dạng tăng ni giả dạng huynh trưởng gia đình Phật Tử, “ni sư” Huỳnh Liên là một ví dụ điển hình rất nổi tiếng. Bốn tháng sau khi TT Ngô Đình Diệm bị bọn phản tướng giết hại, số tự thiêu lớn gấp bốn lần con số tự thiêu dưới thời TT Ngô Đình Diệm và tự thiêu cứ vậy triền miên trên hai năm ròng. Chẳng lẽ các ông như Dương Văn Minh, Nguyễn Khánh, Nguyễn Ngọc Thơ, Phan Khắc Sửu, Trần Văn Hương, Phan Huy Quát v.v cũng đàn áp Phật Giáo như chính quyền Nhu Diệm?
Tình hình chính trị xã hội Miền Nam đã bị nhóm cộng sản mạo danh “Phật Giáo tranh đấu” làm cho trở thành hỗn quân hỗn quan bát nháo tận cùng. Và cuối cùng kết thúc một cách nhục nhã bằng việc Hoa Kỳ toàn quyền làm chủ Miền Nam, tự ý đổ hai sư đoàn Thủy Quân Lục Chiến vào biển Nam Ô lúc 4 giờ sáng ngày 8 tháng 3 năm 1965, trong lúc Thủ Tướng Phan Huy Quát còn ngủ chẳng hay biết gì! Thì thưa quý vị, còn mong gì đến Hiệp Ước Quân Sự Song Phương như các nước đồng minh khác của Hoa Kỳ như Đài Loan, Nam Hàn Nhật Bản?. Phan Huy Quát, môt trong 18 chính trị gia Caravell cuối cùng đã chứng tỏ tài năng chính trị của mình bằng cách tự ý từ chức, nhượng quyền điều hành quốc gia lại cho quân đội, lãnh đạo bởi tướng Nguyễn Cao Kỳ và Nguyễn Văn Thiệu
Điểm thứ nhất: Vụ án cấm treo cờ Phật Giáo. Nhận thấy cờ của Vatican và cờ của Phật Giáo được treo rực rỡ khắp nơi công cộng, trong lúc cờ quốc gia bị bỏ mặc, có khi bạc màu rách nát, Tổng Thống liền ban sắc lệnh yêu cầu cờ tôn giáo chỉ treo trong khu vực tôn giáo mà thôi. Lịnh này tổng thống yêu cầu thực hiện trước ngày Phật Đản rất lâu, nhưng không hiểu vì lý do gì lại ra đời đúng vào ngày Phật Đản? Nghi vấn lịch sử này đến hôm nay vẫn chưa có lời giải đáp. Chỉ chờ có thế, ngay lập tức, tại Huế, Thích Trí Quang họp báo kích động trước đám đông cả hai chục ngàn người cho rằng chính phủ TT Ngô Đình Diệm là công giáo nên kỳ thị Phật Giáo, không cho Phật Giáo treo cờ, từ đó nổ ra các vụ tuyên truyền kích động bài bác giữa Phật Giáo và Công Giáo và nhất là tấn công trực tiếp vào TT Ngô Đình Diệm đàn áp Phật Giáo
Điểm thứ hai: Vụ nổ ở Đài Phát Thanh Huế ngày 8 tháng 5 năm 1963, khi một đám đông có cả trẻ em đến tụ tập biểu tình, trong đó có cảnh sát đến quan sát và giữ an ninh thì bổng có việc ném chất nổ gây thiệt mạng cho 8 trẻ em. Cho đến mãi đến thời điểm 1975, các nhân viên điều tra của cả hai nền cộng hòa vẫn chưa tìm được thủ phạm của vụ nổ này, nhưng vào ngày 8 tháng 5 1963 đó, “công an” Thích Trí Quang đã nhanh nhẩu họp báo với nhóm báo chí phản chiến ngoại quốc, kết luận ngay chính quyền TT Ngô Đình Diệm đặt chất nổ để bách hại Phật Giáo!. Trong khi đó, chất nổ là một hợp chất rất lạ, không hề được sử dụng bởi Quân Đội và Cảnh Sát VNCH. Phải chăng âm mưu gắp lửa bỏ tay người là do chính Thích Trí Quang và cộng sản phối hợp dàn dựng?
Điểm thứ ba: Về việc tự thiêu của Hòa Thượng Thích Quảng Đức, điểm then chốt cuối cùng đưa đến vụ đảo chánh và giết hại tổng thống Ngô Đình Diệm. Chúng ta đã thấy quá rõ trên các video, đây là một việc làm có tính toán chủ mưu và sắp đặt kỹ lưỡng và đưa ra ngã tư Phan Đình Phùng nơi công cộng đông đúc trình diễn và có báo chí ngoại quốc đứng chực sẳn chẳng hạn như David Halberstam, và Neil Sheenhan, hai tay báo phản chiến số một của tờ New York Time và AP, hai kẻ đã có công rất lớn trong việc dọn đường cho cộng sản chiếm Miền Nam, đã đứng chực sẵn ở đó khá lâu để chụp hình quay phim. Hòa thượng Thích Quảng Đức đã nghĩ rằng TT Ngô Đình Diệm đàn áp PG và ông ta chấp nhận tham gia vào kế hoạch này, nhưng chúng tôi xin hỏi quý vị, ai được hưởng lợi qua cái chết của ông Thích Quảng Đức? Phật tử Miền Nam? toàn thể dân Miền Nam, đất nước Việt Nam hay cộng sản mà nay cộng sản đã cho xây dựng một công viên tượng đài vĩ đại để ghi nhớ công ơn của ông ta? Câu trả lời đã quá rõ ràng cho bất cứ những ai có lương tâm công bằng
Trên hai ngàn ngôi chùa đã được xây thêm dưới thời TT Ngô Đình Diệm. Chùa Xá Lơi và Từ Đàm được xây dựng và trùng tu bởi ngân sách chính phủ, chùa Vĩnh Nghiêm được chính phủ cấp đất miễn phí và đang có kế hoạch tài trợ để xây dựng. Các chùa không phải “đăng ký” là thành viên của “ Mặt Trận Tổ Quốc” chưa có ai bị cấm hành đạo, hành lễ, nhưng những người lãnh đạo của phong trào làm loạn chính trị này vẫn tìm đủ mọi cách kích động rằng chính quyền đàn áp Phật Giáo nên phải tự thiêu. Tự thiêu đã trở thành phong trào được chỉ đạo đến nỗi hầu như tất cả mọi nơi đã tổ chức bốc thăm để buộc tự thiêu. Khi phái đoàn Liên Hiệp Quốc đến điều tra tội đàn áp Phật Giáo của chính phủ VNCH yêu cầu ngưng tự thiêu để phái đoàn mở cuộc điều tra thì tự thiêu càng được mùa nở rộ hơn nữa như là một bằng cớ của sự đàn áp. Màn ăn vạ để buộc tội cho người ngay này không thể che dấu mãi!
Miền Nam đã rơi vào khủng hoảng chínhh trị triền miên kéo cộng thêm phong trào phản chiến chống chính quyền VNCH tại Hoa Kỳ lên cao, điển hình là các khuôn mặt Jane Fonda và Tom Hayden, cuối cùng thì Hoa Kỳ bỏ cuộc, chấm dứt viện trợ cho Miền Nam.
Nguyên nhân vì đâu nếu không phải vì người lãnh đạo giỏi là tổng thống Ngô Đình Diệm đã bị kết tội là đàn áp Phật Giáo và bị giết sau những vụ biểu tình tự thiêu, trong lúc cuộc điều tra độc lập của Liên Hiệp Quốc cho thấy không tìm thấy bằng chứng đàn áp Phật Giáo!
Kẻ hưởng lợi từ việc tự thiêu của HT Thích Quảng Đức không ai khác hơn là cộng sản Hà Nội chứ không phải đồng bào Phật Tử Miền Nam.
Phải nói rằng cộng sản đã khai thác và thành công hoàn hảo vụ cấm treo cờ tôn giáo nơi công cộng, vụ nổ Đài Phát Thanh Huế và vụ tự thiêu của ông Thích Quảng Đức
Với sự thành công vang dội của vụ tự thiêu này làm cho khắp thế giới trong đó có cả chính quyền Kennedy đã thừa gió bẻ măng lên án chính quyền VNCH đàn áp tôn giáo, thì ngay sau đó Việt Cộng và các nhà sư khác đã thừa thắng xông tới tổ chức hàng loạt các vụ tự thiêu lên đường xuống đường. Các chính quyền sau TT Ngô Đình Diệm vì quá sợ hãi phong trào biểu tình tự thiêu gây rối loạn an ninh chính trị nên đã thỏa mãn mọi yêu sách của các ông sư mạo danh Phật Giáo, kể cả phóng thích tất cả các ông bà cộng sản giả dạng tăng ni phật tử bị chính quyền TT Ngô Đình Diệm bắt, kể cả cộng sản gộc như Lê Câu, Mười Hương ra, thả cửa báo chí tự do tha hồ chỉ trích vu khống chính quyền thì con số biểu tình và tự thiêu không những không thuyên giảm mà ngày càng được mùa tăng lên gấp bội và ngày càng tăng chứ không giảm. Con số tăng ni tự thiêu gấp 4 lần số tự thiêu dưới thời TT Ngô Đình Diệm, vậy thì ai đàn áp ai đây? Chính phủ đệ nhất và đệ nhị cộng hòa đàn áp Phật Giáo hay phong trào mạo danh Phật Giáo đàn áp chính phủ VNCH?
Cờ đã tới tay, nhóm mạo danh Phật Giáo đã làm hàng loạt các cáo trạng về các vụ tự thiêu vì bị đàn áp tôn giáo gởi khắp nơi trên thế giới và kiện lên tới Liên Hiệp Quốc. Kết quả vào tháng 10 năm 1963, phái đoàn Liên Hiệp Quốc do ông Pazhwak, được cấp 33.600 đô la để chi tiêu, đã đến Việt Nam mở cuộc điều tra độc lập thể theo lời yêu cầu của chính phủ VNCH về vấn đề gọi là chính phủ đàn áp Phật Giáơ này. Để giữ được tính cách khách quan, trưởng phái đoàn, ông Pazhwak, không hề chấp nhận một sự tiếp đãi nào từ phía chính phủ VNCH và kết quả cuộc điều tra là không tìm thấy bằng chứng đàn áp Phật Giáo. Sau cái chết bi thảm của Tổng Thống và bào đệ, chính quyền Mỹ đã áp lực Liên Hiệp Quốc giữ im lặng về bản báo cáo này. Tuy vậy, những người mạo danh PG đấu tranh đã lên tiếng trước cho rằng phái đoàn LHQ đã được đút lót tiền và gái từ chính phủ VNCH!. Có điều họ chỉ cáo buộc khơi khơi như những kẻ du thủ du thực chứ không đưa ra bằng chứng nào về tiền và gái cả!
Câu trả lời cho “tội trạng” đàn áp Phật Giáo của TT Ngô Đình Diệm xin được vắn tắt bằng một số các nhân vật như sau: tổng thống Nixon, trong tác phẩm No More Viet Nam, ông viết nguyên văn:“vấn đề đàn áp tôn giáo là hoàn toàn bịa đặt, đàng sau cuộc khủng hoảng là chính trị chứ không phải tôn giáo”. Cựu hoàng Bảo Đại trong tác phẩm Con Rồng Việt Nam nhận xét về phong trào PG đấu tranh như sau: “ Tất cả đang tiến tới thì chính phủ bị các nhà sư chống đối. Ông Diệm và Nhu là người công giáo, các nhà sư bị cộng sản giật dây và mật vụ Mỹ tiếp tay, liền bắt đầu hành động. Chính quyền phải đối phó lại, vô hình chung đem đến cảm giác kỳ thị tôn giáo. Ai đã xúi giục họ gây loạn, ai? Họ ở đâu tới? Làm sao biết được họ từ Hà Nội vào hay từ Bắc kinh tới?
Gần đây, một số sử gia Hoa Kỳ như Mark Moyar, đã đánh giá lại vấn đề cuộc chiến VN và họ cũng đã kết luận cộng sản đã làm ra phong trào mạo danh Phật Giáo để đấu tranh chính trị lật đổ chính phủ, và người dân thì không biết được đâu là sự thật
Rõ ràng có kẻ đã mạo danh PG để kêu gọi đấu tranh chính trị lật đổ chính phủ
Hình ảnh công viên tượng đài Hòa Thượng Thích Quảng Đức đồ sộ tại ngã tư Phan Đình Phùng- Lê Văn Duyệt hiện nay, và rất nhiều các bài viết của cộng sản bạch hóa các thành tích của mạng lưới gián điệp cộng sản tại Miền Nam dưới chiêu bài tôn giáo, là những bằng chứng khó có thể chối cãi về sự bịa đặt Tổng Thống Ngô Đình Diệm đàn áp Phật Giáo
Bao lâu người ta còn mạo danh Phật Giáo để hoạt động chính trị, bao lâu chúng ta còn để một số kẻ tự do lợi dụng tôn giáo để đấu tranh, thì cộng sản vẫn còn hơn người quốc gia ở măt trận tuyên truyền xa lắm. Bởi vì còn nhiểu người quốc gia nhẹ dạ coi quyền lợi tôn giáo hơn cả quyền lợi quốc gia
2. Tội thứ hai: Độc tài gia đình trị:
Nguyên tắc lãnh đạo quan trọng hàng đầu của một xứ sở dân chủ tự do là người được bầu vào chức vụ tổng thống là người đứng đầu về quân đội và chính quyền, có toàn quyền chọn lựa người có cùng quan điểm và đường lối chính trị cũng như chiến thuật và chiến lược để đưa vào các chức vụ trọng yếu để thành lập nội các.
Luật pháp của bất cứ quốc gia nào cũng không loại trừ việc tổng thống có quyền chọn anh em của mình, chẳng hạn trường hợp của anh em tổng thống Kennedy. Thế thì các đảng phái chính trị lấy điều khoản nào trong hiến pháp và luật pháp của nước VNCH rằng chính quyền TT Ngô Đình Diệm độc tài gia đình trị? Người ta đã đòi hỏi rằng vì đã từng ủng hộ TT Ngô Đình Diệm trong bước đầu cho nên họ phải có vị trí trong chính quyền. Và khi không được ông sử dụng, họ gán cho TT Ngô Đình Diệm là độc tài gia đình trị. Theo chúng tôi, lý luận đó dựa trên nguyên tắc đòi công, bất chấp quyền lợi quốc gia. Hãy nghe TT Ngô Đình Diệm trả lời linh mục Cao Văn Luận khi Linh Mục hỏi rằng tại sao Tổng Thống không sử dụng người tài: tổng thống trả lời“Có bao nhiêu người tài thì tôi đã dùng hết rồi!”
Hãy xét lại những trường hợp cho rằng TT Ngô Đình Diệm độc tài
Đa số những người kết tội TT Ngô Đình Diệm độc tài họ là những người đã từng hỗ trợ rất nhiều cho TT Ngô Đình Diệm trong việc hạ bệ cựu hoàng Bảo Đại, chống lại Bình Xuyên Bảy Viễn Nguyễn Văn Hinh, sau đó vì không được nắm giữ các chức vụ lớn, họ chống lại ông. Điển hình là nhóm 18 nhân sĩ Caravelle làm bản cáo trạng chống lại chính phủ, đòi hỏi chính phủ thực thi dân chủ điểm này điểm nọ rất cao cả, như thể họ là những người rất khôn ngoan hiểu biết rất nhiều về nghệ thuật trị quốc và ái quốc. Thế nhưng hai năm sau ngày TT bị giết, các ông nhóm Caravell này đã có cơ hội nắm chính quyền và các vĩ nhân này đã làm gì cho đất nước? Nếu không nói là đã đẩy đất nước đến bờ vực thẳm do đã để cho phong trào Phật Giáo tranh đấu của Thích Trí Quang xỏ mũi. Chẳng hạn các ông Phan Huy Quát, Trần Văn Hương, Phan Khắc Sửu. Các ‘Nhân Sĩ” Caravell này trong vai trò tối cao lãnh đạo đất nước thì họ đã đưa đất nước về đâu? trong lúc cộng sản thâm nhập ngày càng nặng nề qua sự nhượng bộ liên tục của các chính trị gia Caravell với phong trào Phật Giáo Tranh Đấu.
Câu hỏi của lịch sử dành cho các vĩ nhân Caravell này: Những người cho rằng TT Ngô Đình Diệm là độc tài, không sử dụng họ hay chính họ là những kẻ bất tài tham quyền cố vị nên Tổng Thống không thể sử dụng? Câu trả lời đã có bằng chứng cụ thể
Đất nước cần người tài có cùng quan điểm điều hành quốc gia với người lãnh đạo tối cao, thấy xa trông rộng về hiểm họa cộng sản, chứ quan hệ lãnh đạo không phải là món quà quyền lực để phe này trả ơn cho phe nhóm kia, mà kết quả chắc chắn sẽ dẫn đến tình trạng nhà không nóc, rắn nhiều đầu.
Người ta thường nói, nhiệt tình cộng với bất tài sẽ thành phá hoại. Đúng như vậy, hãy xét lại tài năng những người đã từng tố cáo chống đối chính phủ TT Ngô Đình Diệm, sau khi TT bị thảm sát, họ đã điều hành đất nước ra sao? nếu không phải rằng trong hai năm, họ đã đẩy đất nước vào vòng loạn lạc vô luật pháp vô trật tự? Tất cả các ông Dương Văn Minh, Nguyễn Khánh, Phan Khắc Sửu, Nguyễn Ngọc Thơ, Phan Huy Quát đã làm được gì cho đất nước? Hay là đã để cho cộng sản vào Miền Nam tràn đìa, cộng sản chiếm các cơ quan an ninh tình báo? Chẳng hạn vụ ông Hà Thúc Ký lập chiến khu Ba Lòng chống chính quyền trung ương đệ nhất VNCH, sau khi Tổng Thống bị giết, từ nhà giam, ông trở thành anh hùng được đưa lên làm bộ trưởng Nội Vụ. Được làm quan to, bộ trưởng Hà Thúc Ký dưới áp lực của phong trào Phật Giáo tranh đấu, đã thả một số cán bộ cộng sản cao cấp bị đàn áp tôn giáo ra khỏi tù, như Mười Hương và Lê Câu. Điều này ông Hà Thúc Ký làm sao chối tội với lịch sử?
Các ông đổ tội cho chính quyền đệ nhất VNCH độc tài đàn áp đối lập không sử dụng các ông, hay là các ông là những kẻ ham mê quyền lực, nghĩ mình có tài nhưng thực chất là chẳng có tài gì cả để rồi đẩy đất nước đến bờ vực thẳm, đến nỗi người Mỹ phải ồ ạt đổ quân vào Miền Nam để cứu vãn tình thế mà chẳng cần phải có một hiệp ước song phương nào cả, vì sao? Vì lúc ấy chính quyền Hoa Kỳ như một cái phao cấp cứu mà các “nhân sĩ Caravell” phải bám vào, thì làm sao các vị nhân sĩ dám đòi điều kiện nọ điều kiện kia với Hoa Kỳ?
Trách nhiệm để cho Hoa Kỳ tự tiện đổ quân vào Miền Nam mà không cần phải có hiệp ước quân sự song phương lỗi này là ở chính quyền BS Phan Huy Quát và hàng loạt các chính quyền trước đó của Dương Văn Minh, Nguyễn Khánh, Phan Khắc Sửu, Trần Văn Hương v.v mà các ông nói trên không thể chối cãi được
3. Hệ lụy kéo dài của những vu khống đối với chính quyền TT Ngô Đình Diệm:
Cái chết của TT Ngô Đình Diệm và các bào đệ từ lâu đã là một bóng ma ghê gớm của lịch sử.
Phong trào mạo danh tôn giáo để hoạt động cộng sản là một giai đoạn của đất nước trong đó sức mạnh của thần quyền đã khống chế thế quyền. Bên cạnh đó, đa số người hiểu biết và có lòng công bằng đều cầu an không dám nói ra sự thật, do đó, sự sai đã khống chế sự thật, cái ác khống chế cái thiện, kéo theo rất nhiều hệ lụy độc hại.
Một trong những độc hai đó là vẫn còn một số người cho rằng cuộc đấu tranh năm 1963 là chính đáng vì lý do Phật Giáo bị đàn áp, và rằng TT Ngô Đình Diệm là kẻ độc tài đàn áp đối lập đàn áp tôn giáo. Chính vì hệ lụy này mà cái sai trái của lịch sử đã không được thấy và dĩ nhiên đã không được học. Hệ lụy là nạn thần quyền khống chế thế quyền sẽ có cơ may trổi dậy trong lịch sử dân tộc lần nữa. Hệ lụy là hệ thống sách giáo khoa Hoa Kỳ vẫn còn viết về TT Ngô Đình Diệm và nền Đệ Nhất Cộng Hòa như những gì rất tệ hại đàn áp Phật Giáo và độc tài gia đình trị. Và như thế, lịch sử vẫn còn bị bẻ cong, thế hệ trẻ vẫn bị đầu độc hiểu sai về một chính phủ tốt đẹp có công với đất nước. Tất nhiên điều này làm lợi cho cộng sản và làm lợi cho thần quyền chứ không phải làm lợi cho quốc gia dân tộc. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chừng nào thì bài học lịch sử chúng ta mới học được? Giải quyết vấn đề này đòi hỏi tấm lòng của nhiều người sẳn sàng nói ra sự thật và chấp nhận đương đầu vì sự thật
Không ai có thể phủ nhận là chính phủ TT Ngô Đình Diệm đã thành công quá mức mong đợi, nhưng tiếc thay, một số người đã không hiểu rằng quyền lợi quốc gia là tối thượng chứ không phải quyền lợi tôn giáo là tối thượng, và lãnh đạo có nghĩa là toàn quyền chọn người cùng quan điểm để có thể lái con thuyền quốc gia theo một hướng, đặc biệt là trong thời chiến tranh, chứ không phải là hể ai có công hoặc ai muốn thì phải sử dụng, khi không được sử dụng thì kết án chính quyền độc tài.
Đất nước sẽ đi về đâu nếu chúng ta có một chính phủ hội đồng năm cha bảy mẹ như thế?
4. Trách nhiệm cái chết và dư luận sai trái về TT Ngô Đình Diệm thuộc về ai?
1/Thủ phạm chính thức chính là cộng sản. Ở điểm này, phải công nhận là cộng sản rất giỏi vì đã quá thành công trong chiến thuật và chiến lược sử dụng người quốc gia để phá nát chính quyền quốc gia.
2/Thủ phạm thứ hai: Tất cả những ai đã tham gia “Phong Trào Phật Giáo Tranh Đấu” đặc biệt là Thích Trí Quang đều phải chịu trách nhiệm trước lịch sử.
3./Thủ phạm thứ ba: Tất cả các tướng lãnh và các thuộc hạ liên quan đã giết một tổng thống dân cử đầu tiên của nền Cộng Hòa. Tất cả họ đã phạm tội đại hình, cho dù đã thoát khỏi tòa án trần gian, nhưng chắc chắn phiên tòa lịch sử đã có tên họ
4 Thủ phạm thứ tư: Nhóm chính trị gia và các nhân viên CIA bất lương Hoa Kỳ chẳng hạn Aravell Harriman, Cabot Lodge, chính phủ Kennedy
5/ Thủ phạm thứ năm: Nhóm báo chí và giáo sư đại học phản chiến Hoa Kỳ như Paul Vann, David Halberstam, Neil Sheehan
6/Thủ phạm thứ sáu: Chính phủ đệ nhị cộng hòa: Chính phủ đệ nhị cộng hòa đã im lặng và đồng lõa với những dư luận này: Vì sợ hãi bóng ma của nhóm mạo danh Phật Giáo hoạt động cộng sản, và để che lấp trách nhiệm trong việc ít nhiều đã góp phần trong cái chết của anh em TT Ngô Đình Diệm.
7/.Thủ phạm thứ bảy: Trách nhiệm của những người tuy tự cho mình là người quốc gia nhưng họ chỉ thấy tôn giáo mà không thấy quốc gia, thấy cái nhỏ mà không thấy cái lớn. Họ không thấy rằng phải chiến đấu chống cộng sản là điều sống còn chứ không phải trang hoàng cho tôn giáo của mình là điều tiên quyết. Họ đã quá sức đặt quyền lợi vị kỹ của tôn giáo mình lên trên hiểm họa cộng sản, gây chia rẽ với các tôn giáo khác và cuối cùng đã làm lợi cho cộng sản
8/ Cuối cùng đó là trách nhiệm của những người tốt. Có lẽ thế hệ cha mẹ ông bà chúng tôi, đã vì sợ hãi, vì thờ ơ, vì cầu an không thấy trách nhiệm của mỗi công dân trong xã hội, nhất là trong lúc quốc biến, đã im lặng trước những biến động chính trị của đất nước trong hoàn cảnh quốc gia đang đối phó với kẻ thù tàn bạo và mạnh nhất trong lịch sử nhân loại đó là cộng sản.
9/ Hậu quả: Ngày 2 tháng 11 năm 1963, một người ái quốc đức độ đã bị giết. Quan hệ lãnh đạo mạnh và tài giỏi của VNCH bị tiêu diệt bởi chính bàn tay của những người quốc gia, bộ não của quốc gia bị hủy diệt, cái đầu của quốc gia đã bị chặt trong tình thế đang đối đầu với hiểm họa cộng sản tấn công bởi Mao Trạch Đông, mà Hồ Chí Minh và Lê Duẩn chỉ là những tên bù nhìn, và điều phải xảy ra đã xảy ra, đó là ngày 30 tháng tư 1975, chúng ta mất nước chứ không phải chúng ta chỉ có mất Miền Nam
Chúng ta mất nước bởi nhiều nguyên nhân nguyên, trong đó nguyên nhân rất đáng trách đó là do sự hãi, im lặng cầu an của những người tốt trước những biến động chính trị của quốc gia
5 Nhận Định Tổng Quát:
Với mục tiêu chiếm trọn Việt Nam, Trung Cộng đã theo dõi chặt chẽ những chuyển biến chính trị và xã hội MN, phối hợp với Liên Xô, Bắc Kinh dốc toàn lực cho Bắc Việt để chiếm cho được Miền Nam. Sự thành công và vững mạnh của Miền Nam dưới tài lãnh đạo của TT Ngô Đình Diệm đã khiến khối cộng sản và đặc biệt là Trung Cộng nhận định rằng muốn thanh toán Miền Nam thì điều đầu tiên phải thực hiện cho bằng được là triệt hạ Tổng Thống Ngô Đình Diệm và các bào đệ.
Chúng đã cùng nhau nghiên cứu những điểm thuộc về cá nhân gia đình TT Ngô Đình Diệm để khai thác. Cụ thể là Hồ Chí Minh đã đến Nam Ninh vào tháng 7 năm 1954 cùng soạn thảo với Chu Ân Lai và Bắc Kinh kế hoạch khuynh đảo Miền Nam. Từ đó chúng đã có sự trao đổi là Bắc Việt phải nhượng đất nhượng biển và hải đảo cho Trung Cộng để đổi lấy viện trợ kinh tế và quân sự. Hai dẫn chứng cụ thể về việc trao đổi này: Một là Ngày 14/9/1958 , Công Hàm của Thủ tướng Phạm văn Đồng “nhìn nhận và ủng hộ Bản Tuyên bố của Nhà nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa trong vấn đề lãnh hải”. Hai là vào ngày 19 tháng 1 năm 1974, CS Hà Nội đã hoàn toàn im lặng đồng tình trong việc Trung Cộng đánh chiếm Hoàng Sa. Ngoài ra, Báo SGGP và báo QĐND vào năm 1975 và 1987 đã trích lời của một đảng viên cao cấp rằng “Ta cho Trung Quốc mượn, khi nào muốn lấy lại thì Trung Quốc sẽ trả lại..”
Nhìn lại thời kỳ từ năm 1960 đến 1963 chúng ta thấy rõ bọn cộng sản đã tiến hành ba chiến thuật song song là: tấn công quân sự, tấn công khủng bố, và tấn công chính trị, trong đó các tấn công quân sự và tấn công khủng bố chỉ là diện, mà tấn công chính trị để triệt hạ chính quyền tài ba Ngô Đình Diệm mới là điểm. Và mũi nhọn để tấn công tổng thống Ngô Đình Diệm đó là làm sao tạo ra cho ông 3 tội: Độc tài gia đình trị, tay sai Đế Quốc Mỹ và đàn áp Phật Giáo. Tội đàn áp Phật Giáo là tội đã đưa đến thành công lớn nhất kết thúc bằng cái chết oan khiên của ông.
Trước những thành tựu như một phép lạ của chính quyền TT Ngô Đình Diệm, Bắc Kinh và Hà Nội không thể dựa vào cuộc tổng tuyển cử vào năm 1956 ký kết giữa Pháp và Bắc Việt trước đây, mà phải đổi chiến lược và chiến thuật loại trừ cho được TT Ngô Đình Diệm, bằng cách cùng với CS Hà Nội tạo ra các biến động chính trị lấy Phật Giáo làm ngọn cờ. Điều này những ai quan tâm đến lịch sử đều biết. Hãy nghe cựu hoàng Bảo Đại nói về các nhà sư và những kẻ kích động phong trào mạo danh PG tranh đấu như sau: Làm sao chúng ta biết họ từ đâu đến? Họ từ Hà Nội hay từ Bắc Kinh đến?
Về những lý luận không thừa nhận sự tiến bộ của Miền Nam và cũng không thừa nhận công lao của TT Ngô Đình Diệm dựa trên lý luận rằng sự thành công của Miền Nam là nhờ viện trợ Mỹ.
Những người thuộc trường phái này họ đã phớt lờ điểm quan trọng khác biệt giữa viện trợ của Hoa Kỳ và viện trợ cộng sản. Viện trợ của khối cộng sản là quyết định độc tài và độc quyền giữa các chính phủ cộng sản với nhau, không cần phải thông qua người dân của các nước cấp viện trợ và nhận viện trợ. Dân chúng và viện trợ của các nước cộng sản là công cụ để phục vụ chiến tranh phục vụ ý thức hệ cộng sản, tiến đến thế giới đại đồng, xóa bỏ khái niệm quốc gia dân tộc.
Trong khi đó Miền Nam sử dụng viện trợ Hoa Kỳ phải được sự phân tích và chấp thuận của quốc hội Hoa Kỳ cũng như chịu sự khống chế kiểm duyệt của chính quyền cấp viện trợ, bên cạnh đó Miền Nam còn phải có trách nhiệm phát triễn quốc gia về mọi mặt như giáo dục, kinh tế, y tế, hạ tầng chơ sở thượng tầng cơ sở. Và cuối cùng, VNCH phải đối đầu với một điểu khó khăn muôn vàn đó là một quốc gia với nền dân chủ chỉ mới có vài năm, dân chúng chưa hiểu biết thế nào là tự do dân chủ và sự hạn chế của tự do dân chủ, trong lúc phải chiến đấu chống lại độc tài đảng trị cộng sản với quá nhiều kinh nghiệm về các thủ đoạn chính trị tàn ác và bẩn thỉu.
Một số “chính trị gia sa lông” Miền Nam chưa hiểu được thế nào là tự do, nên đã xóa biên giới giữa tự do và làm loạn và cho rằng đó mới là tự do thực sự kiểu phương tây, và đối phương cộng sản đã khai thác điểm thiếu hiểu biết này để phá hoại chính quyền dân chủ VNCH, và cộng sản đã rất thành công. Cụ thể, nếu có sự bắt bớ cán bộ cộng sản trong bất cứ cơ quan dân sự chính quyền báo chí hay tôn giáo nào, thì lập tức chúng kích động rằng chính phủ đàn áp đối lập, đàn áp báo chí, đàn áp tăng ni phật tử gây khó khăn cho chính quyền VNCH trong việc truy bắt cộng sản bảo vệ an ninh quốc gia. Hãy so sánh Hoa Kỳ, một xứ sở hàng đầu thế giới về quyền tự do dân chủ, và tự do thành lập đảng, trong thời kỳ chiến tranh với Nhật, Tổng Thống Franlin Roosevelt đã ký sắc lệnh đưa tất cả các người Mỹ gốc Nhật vào một trại tập trung tại California. Tiếp theo đó thời kỳ chiến tranh với ý thức hệ cộng sản, TT Harry Truman đã ký một đạo luật đặt đảng cộng sản ngoài vòng pháp luật. Đây là hành động phòng vệ từ xa chứ không thể nước đến chân mới nhảy của chính quyền văn minh nhất thế giới. Nếu so sánh với hai nền cộng hòa, đặc biệt là dưới thời TT Ngô Đình Diệm thì rõ ràng ông đã để cho dân chúng quá tự do, thậm chí có thể gọi là lỏng lẻo nữa là đằng khác
Rủi thay cho vận mệnh quốc gia Việt Nam, tất cả những giới hạn cần thiết về các quyền tự do dân chủ của một quốc gia trong thời chiến đã bị phong trào chính trị Phật Giáo Tranh Đấu tuyên truyền vu khống là đàn áp Phật Giáo.
Còn sự chọn lựa người có cùng quan điểm và đường lối để điều hành chính quyền quốc gia thì bị đối lập và cộng sản gán cho là độc tài!
Những người đã từng chống và phê phán nặng nề TT Ngô Đình Diệm độc tài gia đình trị đã bị sự thật chứng minh rằng họ là những kẻ bất tài. Cơ hội nắm quyền lãnh đạo quốc gia trong hai năm sau cái chết của TT Ngô Đình Diệm đã chứng minh rằng những kẻ như Dương Văn Minh, Phan Khắc Sửu, Phan Huy Quát, Nguyễn Khánh, và một nhóm nhân sĩ chính trị Caravelle v.v là những kẻ bất tài nhưng đầy tham vọng. Họ không hiểu biết gì về sự khác biệt giữa Chính Phủ Hội Đồng và Hội Đồng Chính Phủ. Họ và một số lớn chống đối chính quyền VNCH đã nhầm lẫn nguyên tắc hàng đầu trong việc lãnh đạo đó là phải chọn lựa người vừa có tài, vừa phải có cùng quan điểm điều hành. Chứ không phải kiểu “tôi” muốn được sử dụng trong nội các phải cho tôi làm, nếu không qúy vị là bọn độc tài!
Tóm lại, vận mạng của quốc gia có cơ may trở thành một cường quốc Châu Á đã bị khai tử vì quan hệ lãnh đạo quốc gia đã bị phá nát bởi những người xem quyền lợi quốc gia thấp hơn quyền lợi tôn giáo, những người đặt quyền lợi cá nhân đảng phái lên trên quyền lợi quốc gia, và cuối cùng là bởi những kẻ nghĩ rằng mình là cái rốn của vũ trụ như trường hợp các “Nhân sĩ Caravell”
6 Cái chết của Tổng Thống để lại thông điệp gì?
Cái chết của TT Ngô Đình Diệm đã gởi cho chúng ta nhiều bài học:
1 Bài học về giữ vững chủ quyền và thể diện quốc gia
2. Bài học về sự quan trọng tối thượng của người lãnh đạo đối với vận mệnh quốc gia
3. Bài học về quan hệ với đồng minh Hoa Kỳ:
Mối quan hệ với Hoa Kỳ và Miền Nam là một quan hệ bắt buộc mà chúng ta không thể từ khước. Nhưng để thành công và sử dụng được mối quan hệ này, chúng ta phải có một biện pháp đối đầu thích ứng theo đời sống chính trị và báo chí Hoa Kỳ, gọi nôm na đó là mùa bầu cử quốc hội và Tổng Thống. Những thông tin chính xác từ chính quyền, bộ ngoại giao, cơ quan CIA Hoa Kỳ và ngay cả từng mưu đồ cá nhân của các nhân viên của họ là những mục tiêu mà bộ ngoại giao quốc gia VNCH cần phải có được để tiên liệu những khó khăn có thể xảy ra, và đặc biệt phải có biện pháp đối phó với báo giới Hoa Kỳ.
Chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ thay đổi theo sự khôn ngoan của chính Tổng Thống Hoa Kỳ, chính trường Hoa Kỳ, và báo giới Hoa Kỳ là quyền lực thứ 4 có thể thay đổi tất cả. Bên cạnh đó, những nhân viên tình báo ngoại giao thừa hành người Mỹ có thể có những dụng tâm riêng theo tình cảm và quyền lợi cá nhân của họ, mà đôi khi đưa đến những tai hại quá lớn cho đất nước chúng ta. Nếu như tổng thống Eisenhower không bị ngăn trở bởi tu chính án 22 hiến pháp Hoa Kỳ không cho phép ông ra ứng cử thêm một nhiệm kỳ nữa, thì có lẽ chúng ta không có chính quyền Kennedy, điểm mấu chốt của việc mưu sát Tổng Thống Ngô Đình Diệm và kéo theo là chúng ta không có ngày hôm nay phải xa lìa quê hương vì họa cộng sản.
Trong lúc khối cộng sản sau lưng Bắc Việt là một nhóm cầm quyền độc tài thủ đoạn và cương quyết, thì người bạn đồng minh của chúng ta, tổng thống Kennedy là một người không có viễn kiến chính trị và thật vô trách nhiệm, dưới quyền ông là những nhân viên ngoại giao bất lương và ngu dốt đã nhúng tay vào máu của một người yêu nước vô tội, và ngay cả chính ông Kennedy.
Điều quan trọng nhất đó là trách nhiệm của người dân: Sự xáo trộn chính trị xã hội không phải chỉ thuôc trách nhiệm riêng của chính quyền quốc gia mà cũng phải là trách nhiệm của từng công dân trong xã hội. Đó là thấy sai phải lên tiếng. Phong trào Phật Giáo Tranh Đấu đã mượn danh Phật Giáo để trấn áp dư luận. Không ai dám lên tiếng mặc cho phong trào PGTĐ hoành hành vì sợ các nhà tu và sợ những tín đồ cuồng tín. Sau cái chết và sự sụp đổ của chính quyền TT Ngô Đình Diệm, đã có biết bao nhiêu oan khiên xảy ra. Rất nhiều người đã bị quyền lực của phong trào PGTĐ cầm đầu bởi Thích Trí Quang loại bỏ, bị tù chung thân và có cả bị tử hình. Tình hình Miền Nam hai năm sau ngày tổng thống Ngô Đình Diệm bị giết chằng khác nào những cuộc thanh trừng dưới các chế độ cộng sản.
Nếu ngày ấy, những người có tấm lòng công chính biết mạnh dạn đứng lên chống lại phong trào mạo danh Phật Giáo tranh đấu thì có thể vận nước đã không như hôm nay. Đổ lỗi cho ngoại bang không thì không thể nào gọi là công bằng, mà chính chúng ta phải tự trách chúng ta trước. Nếu như chúng ta không để cộng sản giựt dây, không để cho những người như Thích Trí Quang tung hoành và phỉnh gạt bằng chiếc áo tôn giáo, và nếu chúng ta không khoanh tay cầu an đứng nhìn thế sự sai trái, thì ngày giờ này đây chúng ta đâu phải đối đầu với thảm họa cộng sản và họa diệt vong? Phong Trào Phật Giáo Tranh Đấu thực sự không phải là phong trào tôn giáo thuần túy, đây là một phong trào chính trị do cộng sản chủ mưu lôi cuốn một số người quốc gia chỉ biết đặt niềm tin vào các tu sĩ trên cả vận mệnh quốc gia. Có thể nói một cách không sai là, giai đoạn hơn hai năm sau cái chết và sự tan nát của tổ chức chính quyền cộng hòa, là giai đoạn thần quyền khống chế thế quyền, đã đưa đến di hại khủng khiếp cho quốc gia: đất nước rơi vào tay cộng sản
Mặc dù đã mất cách đây 47 năm, nhưng hình ảnh của tổng thống Ngô Đình Diệm và các bào đệ vẫn là một niềm đau đớn khôn nguôi cho vận nước và là một biểu tượng quốc gia chân chính gây nhiều đáng sợ đối với bọn cộng sản. Do đó chúng phải luôn cố gắng bẻ cong lịch sử. Dẫn chứng, trong 47 năm qua chúng vẫn không ngừng viết và cho tay sai những điều man trá thóa mạ tổng thống và chính quyền VNCH nói chung và đặc biệt là chính quyền của TT Ngô Đình Diệm. Chúng ta chùn bước trước chiến lược tuyên truyền chống chính quyền VNCH hay không? Xin thưa, không, chúng ta không bao giờ lùi bước
7. Bổn Phận chúng ta ?
Có những người sinh ra để nhận hết những khổ nạn cho quốc gia dân tộc, một trong người như vậy này chính là Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Vì vậy ông đã đi vào lịch sử
Chúng ta đến đây hôm nay không phải chỉ là để tiếc thương ông, mà bổn phận đầu tiên của chúng ta là phải trả lại sự thật cho lịch sử. Đơn giản là chúng ta phải có bổn phận nói lên những gì chúng ta suy nghĩ về ông. Những bóng ma hung tợn của quá khứ về một phong trào mạo danh tôn giáo cần phải trả lại giá trị thật của nó, trong đó, danh dự của một vị tổng thống yêu nước, tài ba khả kính đã hy sinh tất cả đời mình cho đất nước và dân tộc Việt Nam thoát khỏi ách nô lệ và hiểm họa cộng sản phải được đặt vào đúng vị trí trang trọng trong lịch sử dân tộc Việt Nam
Xin mượn câu nói của Dân Biểu Sablocki của Đảng Dân Chủ thuộc Tiểu bang Wisconsin, Hoa Kỳ, ngày 13 tháng 11 năm 1963 tại Hoa Thịnh Đốn để kết luận về cái gọi là “Đàn áp Phật Giáo Mật Vụ Nhu Diệm”
“Vụ đảo chánh đã đem lại một đổi thay cho hiện trạng Việt Nam, nhưng bản trường trình của Phái đoàn điều tra Liên Hiệp Quốc vẫn có giá trị lịch sử trong việc giải minh vấn đề Phật giáo.”Bốn mươi bảy năm trôi qua, linh hồn trong sạch của ông đã về với chúa, thân xác ông để lại quê hương, nấm mộ không được ghi tên của ông và ông Cố Vấn nằm trên mảnh đất quốc gia để chứng kiến biết bao nhiêu tội ác của bọn cộng sản Việt Nam trên quê hương này, và đau đớn nhất là hiểm họa diệt vong bởi Trung Cộng phương Bắc đã đi vào quỹ đạo. Để ghi nhớ công ơn ông, chúng ta không thể chỉ là tiếc thương kính trọng, mà chúng ta phải tiếp nối con đường chính trị dang dỡ của ông đó là cương quyết chống lại chủ nghĩa CS và chính quyền cộng sản VN đến cùng. Và chúng ta cần có những hành động mạnh mẽ cụ thể.
Những cuộc cách mạng đòi hỏi dân chủ tự do đang bùng lên mãnh liệt tại các nước, Tunisie, Ai Cập, Lybia, Syria, là một lời cảnh cáo mạnh mẽ cho những tên cộng sản VN bán nước cầu vinh, nếu người Việt trong và ngoài nước biết đồng tâm hiệp ý trong một số những vấn đề cụ thể.
Để góp sức thúc đẩy trận chiến này, hành động thiết thực mà người Việt Quốc Gia hải ngoại có thể thực hiện được đó là đòi lại tất cả những món nợ tội ác mà bọn cộng sản đã làm cho dân tộc Việt Nam, và công việc đầu tiên với nhiều hy vọng thành công nhất đó là đòi lại món nợ Thảm Sát Mậu Thân mà bọn chúng đã gây ra cho đồng bào Miền Nam và đặc biệt là đồng bào Huế 1968
Lời cựu hoàng Bảo Đại nói với TT Ngô Đình Diệm
“Đây chúa của ông đây, ông hãy thề trước mặt chúa là hãy gìn giữ đất nước Việt Nam, ông phải bảo vệ nó để chống lại cộng sản, nếu cần phải chống cả người Pháp”Vì quyền lợi đất nước, Tổng Thống Ngô Đình Diệm không muốn chính quyền và quân đội VNCH lâm vào cảnh chia rẽ nồi da xáo thịt, quốc thể bị xâm phạm ông quyết định trao lại quyền điều hành đất nước cho nhóm tướng lãnh phản loạn, ông hành động như một chính nhân quân tử, ông đã cố sức giữ vững Miền Nam, nhưng bọn tàn ác đã giết ông.
Cầu xin linh hồn tổng thống Ngô Đình Diệm và các bào đệ Ngô Đình Nhu, Ngô Đình Cẩn, Giám Đốc Sở Tình Báo Chiến Lược Phan Quang Đông, và những anh linh tử sĩ khác đã bỏ mình vì đất nước giúp toàn dân Việt Nam được can đảm và sáng suốt tiếp bước con đường chống lại cộng sản đến cùng của Tổng Thống.
Houston ngày 17 tháng 10 năm 2011
Bài viết cho ngày giỗ thứ 47 của Tổng Thống Ngô Đình Diệm và ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu tại thành phố Atlanta ngày 24 tháng 10 năm 2011, nay xin phổ biến nhân 50 năm tưởng nhớ công ơn của ông!
CHU MỸ DUNG Ngày 27/10 năm 2013
Tài liệu tham khảo:
TT Ngô Đình Diệm và chính nghĩa dân tộc - Minh Võ:
Triumph for Shaken - Mark Moyar:
Con Rồng Việt Nam: Cựu hoàng Bảo Đại
Tài liệu của nhà báo Vĩnh Phúc, phóng viên BBC
New York Times
http://openvault.wgbh.org/catalog/vietnam-1a3f8e-interview-with-madame-ngo-dinh-nhu-1982
Report of the United Nations Fact-finding mission to South Vietnam Published by The Committee of Judiciary United States, 88th Congress, 2nd Sessions. US Government Printing Office, 1964.
United States-Vietnam Relations 1945-1967 (Vietnam Task Force Office of the Secretary of Defense)
Một số tài liệu khác về giáo dục y tế quân sự của Miền Nam VN giai đoạn 1954-1963
No comments:
Post a Comment