09 January 2012

Tìm hiểu về một lý thuyết từng gây đau khổ hàng thế kỷ cho nhân loại

NHỮNG SUY NGHĨ SAI LẦM VỀ
CÁC MÁC VÀ CỘNG SẢN

Chu Tất Tiến, M.S.P.

Cuối tháng 12 năm 2011, một vấn đề có tính cách nghiên cứu về chính trị và xã hội đột nhiên bùng nổ trên diễn đàn Internet: Các Mác (Karl Marx) và Cánh Chung Luận (eschatologie intra mondaine). Nhiều bài viết với các lập luận xung đột hay hỗ tương lẫn nhau đã được phổ biến tràn lan trên mạng.

Cuộc tranh luận đã khởi đầu khi một tu sĩ Công Giáo, đã nhắc đến lý thuyết của Các Mác, trong một bài giảng, cho rằng lý luận về thời đại Cánh Chung do Các Mác chủ xướng là một điều thực tế, một hy vọng của nhân loại, “là một xã hôi cộng sản hoàn hảo trong đó: không còn cảnh người bóc lột người, mà mỗi một người trong anh chi em và tôi chỉ cần làm việc theo khả năng còn nhu cầu có bao nhiêu là cứ việc xài…”

Ngay sau khi bài giảng này được phổ biến trên mạng, nhiều lập luận phản đối đã tràn ngập các diễn đàn, gây ra một làn sóng phản đối dữ dội. Những người chống lại việc phổ biến tư tưởng của Các Mác đã cho rằng Các Mác là một lý thuyết gia không những sai lầm từ căn bản khi đưa ra một mô hình xã hội không thể thực hiện được trên trần thế, mà còn là tai họa của cả nhân loại khi cổ võ cho bạo lực cách mạng, kêu gọi lật đổ toàn diện các mối quan hệ căn bản giữa con người với nhau, rồi sau đó lại áp đặt lên nhân loại một hệ thống cai trị sắt máu, tiêu diệt cả trăm triệu sinh linh cho một nhóm cầm quyền tham nhũng, khốn nạn hơn tất cả mọi chế độ trong lịch sử nhân loại.

Nhiều vị thức giả đã chứng minh là Các Mác không nói gì về “thời đại Cánh Chung” cả, mà chỉ vẽ nên một thời kỳ không bao giờ có thật. Một Linh Mục Công Giáo đã giải thích rõ ràng và chi tiết hơn: “Theo nguyên ngữ Hy lạp eschaton là những sự sau và eschatos logos là lời về những sự sau. Eschatos logos trở thành eschatology trong tiếng Anh và eschatologie trong tiếng Pháp. Đây là môn học về những sự sau, gọi là tứ chung hay bốn sự sau, tức sự sống, sự chết, thiên đàng, hỏa ngục trong khoa thần học công giáo mà hiện nay người ta nói cách văn vẻ là cánh chung luận.” và, nếu gán ghép cho rằng lý thuyết của Mác đã chỉ ra một thời đại cánh chung thì “đó là một sự mạo nhận không mấy lương thiện, một sư gán ghép giả tạo, vì Mác-xít là một hệ tư tưởng vô thần cho nên không có cánh chung luận”.


Nhận xét một cách khách quan, có rất nhiều người vẫn hay bàn luận về Các Mác mà không hiểu rõ toàn diện Các Mác và những tư tưởng của ông ta, cùng những hoang tưởng trong lý thuyết mà ông ta chủ xướng. Có lẽ ngay chính cả những đảng viên Cộng Sản cũng chưa hiểu rõ “chủ nghĩa Cộng Sản” ngoài ý chính là “tập trung tài sản của nhân dân vào một tay lãnh đạo của Đảng”. Nhiều đảng viên chỉ nói như “vẹt” vài điều lẩm cẩm về chủ thuyết của Mác, nhưng nếu truy xét tới cùng thì cũng chỉ lặp đi lặp lại những nhóm từ ngữ sáo rỗng “chuyên chính vô sản, Đảng lãnh đạo, Nhà Nước quản lý, Nhân dân làm chủ….”

Thực tế, nếu so sánh những điều mà Các Mác đã viết ra và những tiến trình của lịch sử, cho đến năm thứ 11 của thế kỷ 21, người ta nhận thấy một điều vô cùng quan trọng:

-Chủ Nghĩa Cộng Sản hay Chủ Nghĩa Xã Hội chưa bao giờ được thực hiện trên trái đất cho dù đã từng có những chế độ vẫn tự nhận là chế độ của những người theo Mác (Marxist) để thực hiện chủ nghĩa Cộng Sản (Communism).

Muốn chứng minh điều khẳng định trên đây, người ta phải đi ngược lại những điều căn bản của hai chủ nghĩa này mà Các Mác và Ăng gen (Karl Marx, Freidrik Engels) đã phổ biến:

Theo Mác, chủ nghĩa Xã hội (Socialism) là ý tưởng hướng về một hệ thống kinh tế mà giới lao động, người tạo ra các sản phẩm, các loại tài sản, các phương tiện sinh hoạt… phải nắm quyền và điều hành mọi việc theo hướng tập trung, dân chủ, vì quyền lợi của đa số cũng là dân lao động. Mọi sản phẩm và dịch vụ sau khi tập trung, sẽ được phân phối theo nỗ lực của từng cá nhân.

Còn Chủ nghĩa Cộng Sản (Communism) là ý tưởng mà xã hội không còn giai cấp, không còn tầng lớp khai thác và bị khai thác, không còn người bóc lột người. Chủ nghĩa Cộng Sản chủ trương tập trung vừa kinh tế vừa chính trị, không còn ai có của riêng tư, mọi sự đều là của chung; không còn quan niệm vợ chồng riêng tư lo vun đắp cho gia đình riêng của mình, yêu đương hay cưới hỏi đều phải được các lãnh đạo chỉ đạo. Các gia đình chỉ là những đơn vị thuộc vào một tập thể xã hội khổng lồ. Trong chế độ này, sản phẩm và dịch vụ được phân phối theo nhu cầu, vì một khi không còn giai cấp, mọi người đều làm việc theo khả năng của mỗi người, nhằm phục vụ xã hội mà không phục vụ cho cá nhân nữa. Như thế, sự phân chia quyền lợi theo nhu cầu là việc thích đáng. Trong chế độ Cộng Sản Chủ Nghĩa, một bộ máy sẽ được thành lập vì quyền lợi của quần chúng chứ không phải vì quyền lợi của những kẻ cầm quyền.

(Nếu theo quan niệm này, vì không còn phân chia giai cấp, gia tộc, cá nhân, mà mọi người đều bình đẳng, thì XÃ HỘI CÁNH CHUNG của loài người sẽ trở thành một bầy đoàn y như một đàn bò, đàn heo, hay đàn cừu, cứ gục đầu làm việc, làm xong thì ăn, ăn xong rồi ngủ dưới cái còi hiệu của những người chăn bò, chăn heo, hay chăn cừu cầm roi quất loạn xạ.)

Cũng theo Mác, vì sự tập trung tài sản và sinh mạng của nhân dân một cách đột ngột lại có thể đưa đến chống đối và cách mạng, nên giai đoạn đầu tiên sau khi giật sập chủ nghĩa Tư Bản, thì cách mạng phải theo Chủ Nghĩa Xã Hội trước. Sau một thời gian ổn định, mới tiến lên chủ nghĩa Cộng Sản là mục tiêu cuối cùng của nhân loại.

Đó là những ý tưởng và những khẩu hiệu mà những kẻ theo Mác kêu gào cả một trăm năm nay. Vì những lập luận trong lý thuyết của Mác đã được viết dựa vào tình trạng Tây Phương cuối thế kỷ 19 là giai đoạn mà các chủ nhân ông đang lợi dụng sức lao động của giới thợ thuyền để làm giầu, nên đã được những người theo khuynh hướng xã hội hoan hô, mặc dù họ chẳng thể nào hiểu toàn bộ mớ lập luận rắc rối này. Đặc biệt là những kẻ cực đoan, quá khích và một số kẻ “chỉ có cái quần đùi và luôn mơ đến củ khoai bỏ vào miệng” thì thấy đây là cơ hội cho họ vùng lên, “được thì được tất cả, mà mất thì chẳng mất gì”. Từ đó, chiến tranh giữa những đệ tử của Mác và những người tự vệ đã xẩy ra liên tiếp, gây nên bao chết chóc, đau thương cho nhân loại.

Tuy nhiên, thực tế lịch sử cho thấy chưa bao giờ các loại chủ nghĩa Xã Hội và Cộng
Sản này được thể hiện. Hãy nhìn vào một số nước Cộng Sản tiêu biểu:

1-Liên Xô, U.S.S.R. (Union of Soviet Socialist Republics), hoặc U.R.S.S. (“Union des républiques socialistes soviétiques” bằng tiếng Pháp, “Unión de Repúblicas Socialistas Soviéticas” bằng tiếng Tây Ban Nha, “Unione delle Repubbliche Socialiste Sovietiche” bằng tiếng Ý.) Danh xưng này, dịch đầy đủ là “Liên Hiệp các nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Sô Viết” hay “Liên Bang Sô Viết”, đứng chủ đạo là nước Nga. Tại đây, Lê Nin đã làm rung động thế giới với những khẩu hiệu kêu gào cho một chế độ Cộng Sản đầu tiên được thiết lập, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, sự thật đã phơi bầy là những kẻ chiến thắng chế độ quân chủ Nga Hoàng đã lộ nguyên hình là một chế độ Phát Xít cực đoan, một chế độ độc tài còn man rợ gấp trăm lần chế độ quân chủ của Nga Hoàng. Ngay sau Cách Mạng 1907, Lê Nin đã biến cải chủ nghĩa Marxism thành Marxist-Leninism, sau đó, dưới bàn tay sắt của Stalin, đã trở thành Stalinism. Điều này chứng minh là chưa bao giờ chủ nghĩa Marxist thật sự được thể hiện. Chính Trotsky, một trong những người Cộng Sản tiên phong, đã phê bình gay gắt chủ nghĩa này và cho rằng chế độ Cộng Sản của Stalin “không phải là theo chủ nghĩa xã hội, mà chỉ là một quốc gia gồm những người lao động đã xuống cấp trở thành những kẻ lề mề hành chánh, một quốc gia mà trong đó sự khai thác được kiểm soát bởi môt nhóm độc quyền, một nhóm không sản xuất gì cả và không phải một nhóm xã hội với quyền lợi riêng của mình, lại tập trung một quyền lợi và sự ưu tiên trùm lên các tiêu pha của nhóm làm việc lao động.”
Dưới chế độ Cộng Sản Liên Xô, thay vì để cho giới lao động làm chủ đất nước và tôn trọng nhân phẩm của con người như trong tuyên ngôn của đảng Cộng Sản, thì những kẻ cầm quyền đã vung tay chém giết chính những người lao động (chân tay và trí óc) là nhân dân của mình. Hơn 10 triệu người đã bị thủ tiêu, bắn giết, chưa kể nhiều triệu người đã bị đầy đi Siberia để chết đói, chết lạnh và chết bệnh trong các lò tập trung. Vì tính chất vô nhân đạo của chế độ man rợ này có đặc tính chống lại nhân loại, cho nên chế độ mệnh danh là Cộng Sản ấy đã cáo chung sau hơn 70 năm làm rung chuyển thế giới. Ngay tại nước Nga, trung tâm điểm của các chế độ Cộng Sản, hiện nay, đảng Cộng Sản đã bị loại ra ngoài vòng pháp luật.

2-People's Republic of China. Sau khi Liên Bang Sô Viết tan rã, Trung Cộng giữ ngôi bá chủ các nước Cộng Sản còn sót lại. Điều đáng quan tâm là quốc hiệu này không có chữ “Cộng Sản” hoặc “Xã Hội chủ nghĩa”. Cũng như Liên Sô, những kẻ theo Mác ở Trung Hoa hiện nguyên hình là những kẻ vô cảm, vô lương, tàn ác, dã man nhất lịch sử nhân loại. Những kẻ cầm quyền đã giết chết hơn 30 triệu người dân Trung Hoa, gây thương đau cho hàng trăm triệu người khác, và lật đổ mọi giá trị văn hóa Trung hoa cổ đại. Như vậy, chưa bao giờ lý thuyết Cộng Sản của Mác được áp dụng trên đất nước này, ngoài việc tập trung tài sản và sinh mạng của toàn thể nhân dân vào một Đảng cầm quyền hung ác và bạo ngược.

3-The Republic of Cuba. Tuy danh xưng của quốc gia này không có chữ Cộng Sản, nhưng những thủ lãnh của đất nước cũng là những chư hầu của hai nước Cộng Sản lãnh đạo: Liên Sô và Trung Cộng. Ngày nay, sau khi Liên Sô tan rã, Cuba chỉ còn tôn thờ và nhận viện trợ từ Trung Cộng, để bảo vệ quyền hành của những kẻ cai trị giải đất bé nhỏ này dưới lý thuyết Cộng Sản đã tan rã.

4-Chế độ Cộng Sản Pôn Pốt – Iêng Sary tại Campuchea: Đây mới chính là những giai đoạn khởi đầu của chủ nghĩa Cộng Sản, nghĩa là tập trung toàn bộ sinh mạng, tài sản, và dụng cụ sinh hoạt… vào tay bọn đầu lãnh để nhóm này tung hoành chém giết một cách rùng rợn. Để không còn giai cấp, bọn Cộng Sản Miên này cho giết các bác sĩ,trí thức, giáo sư, người có học, và thay vào đó là một tầng lớp ngu ngốc, vô học. Chế độ Cộng Sản này thực ra là một hình thức của thời đại hoang dã (Barbarian/Savage), trong đó, những kẻ lãnh đạo đảng Cộng Sản Campuchea đã hiện nguyên hình là lũ quỷ sống uống máu người không tanh. May cho nhân loại là chế độ này tan hàng rất sớm.

4-Cộng Sản Bắc Hàn: mặc dù vẫn lớn tiếng xưng là một nước Cộng Sản, nhưng ngoài việc tập trung tài sản và sinh mạng của nhân dân vào một tay lãnh đạo, rồi cha truyền con nối, không phải là những người lao động làm chủ, hoàn toàn đi ngược lại nguyên lý Cộng Sản hay Xã Hội Chủ Nghĩa. Gia đình họ Kim đã lãnh đạo nước này ba đời liên tiếp, gây ra những nạn đói khủng khiếp, khiến người phải ăn thịt người.

-Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Với danh xưng dài dòng như thế, kèm theo một câu khẩu hiệu sáo rỗng: Độc Lập – Tự Do- Hạnh Phúc, những kẻ cầm quyền vẫn tôn thờ Mác như một Thánh Sống và vẫn khẳng định rằng đang áp dụng giai đoạn Xã Hội Chủ Nghĩa trước khi tiến lên Cộng Sản chủ nghĩa.

Thực chất, Việt Nam Cộng Sản đã thi hành chủ nghĩa Xã Hội ra sao?

Mác nói chủ nghĩa Xã Hội là: Giới lao động, người tạo ra các sản phẩm, các loại tài sản, các phương tiện sinh hoạt… phải nắm quyền và điều hành mọi việc theo hướng tập trung, dân chủ, vì quyền lợi của đa số cũng là dân lao động. Mọi sản phẩm và dịch vụ sau khi tập trung, sẽ được phân phối theo nỗ lực của từng cá nhân.

Từ khi thành lập Đảng đến nay, đã có bao nhiêu người lao động chân chính được nắm quyền điều hành xã hội? Nhìn vào thành phần lãnh đạo hiện nay, bao nhiêu người từng là công nhân tận tụy với công việc của mình trước khi trở thành lãnh đạo, ngoài việc “cha truyền, con nối”, “con Vua thì lại làm Vua, con lão sãi chùa vẫn quét lá đa”? Trong hệ thống Bộ Chính Trị, Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng, và Nhà Nước, có bao quan hệ chồng chéo, bao nhiêu là sự truyền ngôi công khai hay bí mật? Những đứa con rơi vãi của Hồ Chí Minh, biểu hiện cao nhất là Nông Đức Mạnh, có phải là công nhân thuần túy không? Trong danh sách Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng, và các Bộ Trưởng và các kẻ nắm quyền lực cao nhất nước, có bao nhiêu bà con, họ hàng của Lê Duẩn, Lê Đức Anh, Lê Hồng Phong, Trường Chinh, Nguyễn Chí Thanh, Văn Tiến Dũng, Võ Nguyên Giáp, Lê Đức Thọ, Mai chí Thọ, Phạm Hùng,Tố Hữu, Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh? Có anh chị Công Nhân lao động thuần túy nào lọt vào trong danh sách những kẻ nắm quyền lực cao nhất nước không? Hoàn toàn không! Toàn là “con cháu các cụ cả - CCCCC”! Giới giang hồ đang làm loạn xã hội đen, bây giờ không cần đấu dao, súng để tranh dành thị trường, nhưng đấu “gia phả” mà thôi. Hai phe gặp nhau, trao đổi danh sách các chú, các bác trong Bộ Chính Trị, trong Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng, thế là xong, ai có cha, chú kém vế hơn thì chấp nhận làm đàn em! Một mục tiêu, một giấc mơ Việt Nam bây giờ là có “Nhà mặt phố, bố làm lớn”, chứ không phải mục tiêu học hành và thành đạt, vì học xong 7,8 năm đại học mà không có chục ngàn đô la hối lộ, thì không bao giờ có việc làm, dù là làm Công Nhân Lao Động!

Thứ hai, các sản phẩm và dịch vụ có được phân phối theo nỗ lực của từng cá nhân không? Hoàn toàn không! Hiện nay, toàn bộ các lãnh đạo Nhà Nước đều là những tỷ phú đô la, đại diện là Nguyễn Tấn Dũng, KHÔNG PHẢI LÀ MỘT CÔNG NHÂN LAO ĐỘNG, là một trong những người GIẦU NHẤT ĐÔNG NAM Á, với tài sản rải rác khắp các công ty khổng lồ, nắm hết quyền lực chính trị, trong khi con gái, cũng không phải giai cấp công nhân, mà là một Tiểu Thư quyền quý được cho đi học nước ngoài, về nắm toàn bộ hệ thống Đầu Tư nước ngoài và một số công ty lớn khác với tài sản lên đến hàng tỷ đô la. Con trai, dù đầu óc ngớ ngẩn, cũng mới được bổ làm Thứ Trưởng, dần dần sẽ lên nắm quyền thay cha, một khi bố bị bệnh ung thư óc hay Alzheimer, Parkinson…

Thứ ba, Các Mác chú trọng tính Dân Chủ trong Xã Hội Chủ Nghĩa, nhưng Cộng Đảng Việt Nam lại chú trọng tính Quân Chủ Tuyệt Đối! Cá nhà Lãnh đạo muốn bắt ai thì bắt, muốn giết ai thì thủ tiêu, muốn bán nước cho ngoại bang thì cứ tự nhiên, ngay cả việc nhốt giam các người yêu nước, chỉ đòi bảo vệ tổ quốc, cũng không cần phải hỏi ý nhân dân lao động bao giờ! Cái gọi là Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam – Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc bây giờ, thực chất là một chế độ bóc lột dã man nhân dân lao động thời Trung Cổ nhưng bằng cách hình thức phong phú, linh động, và hiện đại hơn. Chế độ này còn tàn bạo gấp nhiều lần chế độ tư bản thế kỷ 19 vì tuy có các phương tiện thông tin nhanh gấp ngàn vạn lần khi xưa, khi mà quan hệ giữa các quốc gia được thực hiện bằng các kỹ thuật máy móc tinh vi, và sự hiểu biết của con người đã lên tới mức “không thể tưởng tượng được”, nhưng vẫn còn cảnh “người bóc lột người” dửng dưng! Trong khi đó, toàn bộ tài sản, đất đai, sinh mạng của nhân dân được tập trung tối đa vào tay các lãnh đạo, gồm một nhóm “cha truyền con nối”, hoàn toàn không phải vì quyền lợi của nhân dân lao động!

Tóm lại, cho đến nay, lý thuyết về một xã hội không còn “người bóc lột người”, một xã hội công bằng và hợp lý của Mác, chưa bao giờ được thực hiện trên trái đất.
Tất cả ý niệm về một thời đại “cánh chung của nhân loại” chỉ là những bánh vẽ mơ hồ, được tạo ra bởi một nhân vật hoang tưởng, bệnh hoạn, thông minh chưa đủ để tiên đoán những hậu quả khủng khiếp cho nhân loại, khi mà lý thuyết đó đã được một nhóm người lợi dụng và tô vẽ, nhằm che đậy một âm mưu kinh hãi hơn: thống trị toàn thể nhân loại dưới bàn tay sắt!

Vì thế, tất cả những ai có lý trí, có tín ngưỡng, có niềm tin vào các đấng Thần Linh, vào Đức Phật, vào Thượng Đế, vào Thiên Chúa.. đều phải có nghĩa vụ lên tiếng hoặc hành động để tiêu hủy cái chủ nghĩa quái quỷ Vô Thần, Vô Tổ Quốc, Vô Gia Đình này,đang muốn tiêu diệt văn minh, văn hóa, và Tín Ngưỡng của nhân loại. Những ai đó, miệng nói là tin Chúa mà lại tin theo Cộng Sản thì đã trực tiếp và công khai phản bội Thiên Chúa rồi đó.

Chu Tất Tiến.

No comments:

Post a Comment