01 January 2018

Khai Bút

**
Đầu Hàng
Hết thuốc cứu thật ư?
Dù xơi súp bào ngư
Tưởng rằng xuân như cũ
Đâu biết thận cứ hư.

Trèo núi rất hăm hở
Xuống đèo rên khừ khừ
Khi nào mới vỡ lẽ:
Quy thuận luật bù trừ?

Điền Thảo
**

Con chó sắp đến ư?
Ra bánh tôm Cổ Ngư.
Đã định bớt vài ký,
Ấy thế mà vẫn hư.

Buổi sáng ta ăn phở,
Buổi chiều lại lừ khừ.
Mỗi năm thêm một tuổi,
Chỉ cộng chứ không trừ.
Sáu Nguyễn
**

Đầu Năm Khai Bút

Đầu năm khai bút nhớ quê nhà
Nhớ cả đồng hương… làng xóm xa
Nhớ lắm sơn hà xưa cẩm tú
Nhờ công xây dựng của ông cha!

Nay ở nơi nầy biệt cố hương
Nhớ xa rây rứt dậy cơn buồn
Đường qua bao dặm đời cô lữ
Xuôi ngược tháng ngày lạnh gió sương!

Bốn mươi năm thời gian dần rụng
Tóc người ngả trắng  tựa màu vôi
Nước non lâu rồi ngưng tiếng súng
Nhưng nỗi lầm than vẫn ngập đời!

Nhiều lâu đài xây cao ngất ngưởng
Lắm  người không có một mái tranh
Đời đâu có công bình thịnh vượng
Tháng năm gian khổ cũng cam đành!

Đầu năm chưa có trọn niềm vui
Quê hương còn lắm nỗi ngậm ngùi
Ở  xa luôn thương về cố quốc
Khai bút mà ta đã nghẹn lời!

Mong  người một lòng vì tổ quốc
Quyết làm đổ sụp ngọn cờ hồng
…Quê hương vui, không còn tiếng khóc
Xuân về rực sáng khắp non sông!

Hàn Thiên Lương

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...