29 January 2018

Trên Cát, thơ

Người thương binh loay hoay trên bãi biển
Đắp mô hình thủ đô cũ Sài Gòn
Tấp nập bộ hành đại lộ hẻm con
Xuất hiện thêm chợ mấy ngôi lớn nhỏ

Ngọn cờ tí teo mặt anh rạng rỡ
Nhiều mái trường đông đúc đám học sinh
Anh nói đây một thủ đô thanh bình
Dù xa xa vang vang bom đạn nổ

Khách đi qua bấm máy hình ghi nhớ
Anh mỉm cười cám ơn kỷ niệm này
Sóng biển vào trong vài giờ nữa đây
Sẽ xóa hết cảnh thanh bình trên cát

Khách vắng đi và nhanh trong chốc lát
Anh vẽ người chỉ còn lại một chân
Cánh tay cụt đong đưa nỗi nhọc nhằn
Nước lại xóa công trình vừa mới chớm

Nhìn sóng vỗ tràn lan anh cười lớn
Tác phẩm vẫn còn – đó chính là ta
Chứng tích một thời -- dù khá phôi pha
Là thực tế -- không chỉ qua hình ảnh

Cứ vài tuần anh lai ra biển lạnh
Đắp mô hình thủ đô cũ Sài Gòn
Khách vẫn chụp hình - ảnh đó sẽ còn
Còn ảnh anh -- người lắc lư trên cát.

Mưa mỗi lúc càng thêm nặng hạt
Gió vù vù như tích tụ trăm năm
Sóng điên cuồng gào thét ầm ầm
Anh về đâu -- hay vẫn còn trên cát
Lê Văn Bỉnh
Virginia Tháng Giêng 2018

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...