28 September 2013

Để suy gẫm: Phường đạo tặc!

Ngày xửa ngày xưa ...

Có một họa sĩ trẻ, không có tiếng tăm, sống trong một căn phòng chật hẹp, mốc meo cũ kỹ, chuyên vẽ chân dung cho người khác kiếm sống qua ngày . Ngày nọ, có một thương nhân thấy những bức tranh của chàng họa sĩ trẻ đã vẽ rất sống động, nên đã đến và nhờ chàng vẽ cho mình một bức chân dung.

Đôi bên đồng ý ngã giá là $ 10,000 đồng.
Bức tranh đã hoàn thành sau một tuần lễ .

Lão Phú Hộ , đến ngày hẹn, phải lấy tranh. Nhưng vào lúc đó, ông sanh lòng phản phúc, vì thấy chàng họa sĩ vừa trẻ, vừa nghèo vừa không tiếng tăm. Ông đã không chịu trả đúng số tiền đã thỏa thuận từ trước. Ông nghĩ rằng: bức tranh đó là chân dung của ta, nếu ta không mua, thì cũng không có con ma nào thèm bỏ tiền ra mua cả ! Thế thì tại sao ta lại phải trả một giá cao như thế cho bức tranh này? Nghĩ thế ông ta bèn trở mặt, không chịu trả đúng $ 10,000 theo giao ước mà cò kè / cưa cẩm ở mức giá $ 3,000 đồng .

Chàng hoạ sĩ trẻ choáng váng ...
Trong cuộc đời nghệ sĩ , chàng chưa bao giờ phải trực diện và phải đối phó với một cái chuyện mua bán quái gở như thế . Chàng đã kiên nhẫn, cố gắng trinh bày cặn kẽ rằng : tuy đây là một giao ước "mồm" , nhưng đã có sự tự do trong ưng và thuận , không ai áp lực ai , và mong ông hãy giữ tròn chữ Tín của một thương nhân .

Biết mình đang ở thế thượng phong, Lão bèn dứt khoát : - " Thôi anh đừng dài dòng lôi thôi, tôi hỏi anh tiếng chót là $ 3,000 có chịu hay không ?" .

Biết là cha này chơi xỏ lá, muốn bắt kèo tay trên . Thượng đội hạ đạp là đám "xoay cờ trở mặt" này đây. Chàng họa sĩ im lặng cố nén cơn giận. Ôn tồn mà cương quyết, chàng trả lời Lão Phú Hộ: - " Không bán! Tôi thà chịu hao mực, thí công ngồi vẽ, chứ nhất định không chịu để ông dùng tiền mà làm nhục tôi như thế! Nếu hôm nay ông tự ý nuốt lời, nuôi lòng bất tín, tráo trở, làm quê mặt một nghệ sĩ nghèo như tôi thì tôi tin rằng trong tương lai chắc chắn ông phải trả giá gấp 20 lần như vậy! Tôi nói thật. Tôi không nói thách. Và cũng chưa đủ tài năng để vẽ thêm cái nhân cách của Ông trong bức tranh chân dung này". 

Lão phú ông, cười đểu: - "Anh mới nói cái gì? Giỡn chơi hả, 20 lần là sao? Tôi đâu có ngu và đâu có điên. $ 200,000 để mua bức tranh như vầy sao!"
- "Rồi ông sẽ biết!"  - Chàng họa sĩ nói theo khi người khách quay mặt rảo bước bỏ đi!

**

Trải qua câu chuyện "thế thái tình đời" chán chường! Chàng họa sĩ quyết định dọn đi xa .

Tại một con phố nhỏ / yên lành và ít bon chen. Anh đã tìm thày học thêm nghề vẽ, khổ luyện lại mười ngón. Tiếp tục sống chết với màu & cọ, chàng sáng tác liên tục ...

Trời không phụ lòng người, mười mấy năm sau, chàng hoạ sĩ đã dành được một vị trí khá quan trọng trong giới hội họa và nổi tiếng khắp nơi ...

**

Còn lão phú hộ kia? Ngay sau ngày "trở quẻ" thành công, Ông ta đã quên mất câu chuyện chơi xỏ thằng họa sĩ trẻ đáng thương đó ngay. Và cũng với cái lối thương thảo trong kinh doanh chuyện làm ăn của Ông ta ngày càng "phất" ... cho đến một ngày!

Mấy người bạn thân đã đến kể cho Lão Phú Ông nghe một câu chuyện lạ:

-"Này ông! Lạ ghê! Mấy ngày nay, chúng tôi có đi dự một buổi triển lãm tranh của một họa sĩ rất nổi tiếng. Biết gì không, ở đó đang treo một bức tranh đề giá chắc nịch. Biết gì không? Người trong bức tranh lại có chân dung và diện mạo trông giống hệt ông như đúc ấy! Còn nữa, giá bán đề rất rỏ: BANDITO Không Thương Lượng: Giá $ 200,000 đồng ...

(BANDITO) * theo tiếng địa phương có nghĩa là "phường đạo tặc" ...

Như trời giáng, Lão Phú Ông sực nhớ đến câu chuyện năm xưa! Chính lúc này, ông mới ân hận, vì việc mình đã làm ngày trước. Đã cố ý gây tổn thương cho người họa sĩ. Ngay hôm đó, ông ta đã tìm đến phòng tranh, chân thành xin lỗi, và ngỏ lời xin mua lại bức tranh đó với giá $200,000 đồng.

Chàng họa sĩ trẻ vô danh ngày đó, ngày nay ai cũng biết:

Pablo Ruiz Picasso,
(1881---1973)

" Không ai có thể đánh bại và làm nhục ta. Ngoại trừ chính ta".
Đó là tâm niệm của nhà danh họa Picasso ...

No comments:

Post a Comment

Trăng Không Già..., thơ