10 September 2013

Đà Lạt tôi yêu, tùy bút



Chu Tất Tiến.

Hồi ấy, tôi học khóa Sĩ Quan Chiến Tranh Chính Trị tại Đại Học Đà Lạt, thời gian 3 tháng. Vì có chút hoa tay về vẽ và máu văn nghệ, nên cả lớp chỉ định tôi trang trí câu lạc bộ rồi tổ chức khiêu vũ với các người đẹp xứ Hoa Anh Đào này. Bạn cùng lớp tôi có nhà văn Dương Hùng Cường tức Dê Húc Càn và Thiếu Tá Ngọc Ghẻ, dân chơi Hà Nội xưa. Trong buổi văn nghệ đầu tiên, Dương Hùng Cường khều tôi lên:

“Cậu điều khiển chương trình luôn đi. Mấy tay kia ăn nói lạng quạng lắm.”

Vì thế, tôi cầm micro luôn, và cũng với cơ hội đó, tôi được đứng sát mấy em nữ sinh trường Hưng Đạo thơm như mít tố nữ và những em ca sĩ nhà nghề của Đà Lạt. Em nào cũng muốn mình hát trước nên cứ áp sát vào người tôi, thỏ thẻ bên tai:

“Cho em hát trước, nhe anh!”

Tôi chỉ biết gật đầu lia lịa, ai yêu cầu tôi cũng gật, vì không nhận sao được, khi mùi hương con gái của các em làm mũi tôi như tắc tị, lưỡi bị líu lại, nói không ra hơi, thì chỉ còn cách gật đầu!

Và cũng từ buổi văn nghê đó, mà có hai em chịu tôi, trong đó, em Thủy, 19 tuổi, trong độ còn bẻ gẫy vài cái sừng trâu như thỏ bẻ củ cà rốt vậy. Mới gặp nhau có hai buổi nhẩy đầm, mà em đã gài độ muốn nuốt sống tôi. Khi màn khiêu vũ chấm dứt vào lúc gần 11 giờ đêm, tôi thấy Thủy đứng lanh quanh gần tôi mà không chịu ra về. Tôi hỏi:

-Sao em chưa về? Bạn em đâu rồi?

Thủy chớp mắt:

-Con nhỏ nó biến từ hồi nào rồi! Em tìm nãy giờ không thấy…

-Vậy em về môt mình ư? Nhà xa không?

Em khẽ cười dịu dàng, cho tôi là ngớ ngẩn:

-Nhà em ở mãi Trại Hầm! Cách đây gần 1 tiếng đồng hồ!

Nhớ đến đường đi tới Trại Hầm phải qua khu Mả Thánh là nghĩa địa, nơi Việt Cộng cứ tối tối là bò ra, nằm phục ở đó, tôi la nhỏ:

-Chết! Vậy làm sao em về?

Thủy cúi mặt, vân vê tà áo, thở dài:

-Em cũng chẳng biết làm sao đây.

Suy nghĩ có 1 giây, tôi hỏi em:

-Em có bạn nào ở gần đây không?

Em “dạ” nhỏ. Tôi mừng húm:

-Thôi, đi! Anh chở em về nhà bạn em vậy!

Rồi tôi lôi em đi thật nhanh trước khi cổng trường khép kín. Thường thì cổng đóng vào lúc 7 giờ tối, khóa sinh muốn ra vào chỉ có cách là chui lỗ chó, nhưng hôm văn nghệ, thì trường phá lệ, cho mở cửa đến 12 giờ để các người đep ra về. Tôi lấy xe Honda “dame” mầu xanh của em, đạp máy và chờ em leo lên, áp mông em vào mông tôi rồi mới rồ ga chạy theo sự chỉ dẫn của em. Em ngồi nghiêng một bên, tay trái ôm eo ếch tôi, còn tay phải vòng qua người tôi, chỉ trỏ.  Và vì sợ xóc, nên em ngồi khá sát, khiến lưng tôi như bị những mũi đinh cắm vào… bỏng rát! Tôi cứ phải ưỡn lưng về phía trước cho sự cọ sát nhẹ bớt kẻo tôi lao xuống vực thì khổ cả hai.

Chạy vòng vòng một lúc thì em chỉ vào một căn nhà đã tắt đèn. Cả hai đứa rón rén đến gõ cửa. Một giọng nói ngái ngủ hỏi vọng ra:

-Ai mà đêm hôm còn gọi vậy?

Thủy giật mình, bấm tôi:

-Thôi, anh ơi! Mình đi đi! Nhà con bạn em nó ngủ cả rồi. Bố nó đấy!

Tôi ngẩn ngơ, chẳng biết giải quyết sao. Đêm Đà lạt lạnh dần. Em đứng sát vào người tôi, tần ngần. Tôi lắp bắp:

-Còn… nhà.. nhà…em ở đâu?

Thủy cười ranh mãnh:

-Đã nói rồi! Nhà em xa lắm. Ở Trại Hầm mà!

Run người, tôi phải nhìn quanh, như tìm một cứu tinh. Nếu em không thể về nhà, thì tôi phải làm sao? Đưa em vào khách sạn ư? Trời! Tôi đâu phải là cục đá! Tôi lại mới cưới vợ chưa đầy năm! Giả như hai đứa vào đấy, thì nhất định có đứa chết! Chả biết đứa nào chết, đứa nào sống, nhưng nhất định có đứa chết thẳng cẳng!

Trong lúc không tìm ra giải pháp nào, tôi đành dẫn xe đi tàn tàn dưới sương. Em đi sát vào người tôi, tay em khoác tay tôi thật chặt. Bộ ngực núi lửa của con gái 19 cứ làm cho cánh tay tôi như bị bỏng, tôi nhấc lên không nổi. Cứ thế, mà hai đứa đi lòng vòng qua Hồ Xuân Hương không một bóng người, rồi lên đồi cù. Có lúc mỏi chân, tôi dựng xe lại rồi ngồi bệt xuống cỏ. Em cùng ngồi dựa lưng vào lưng tôi, nghe tôi kể chuyện tiếu lâm và cười nắc nẻ. Tiếng cười trong như pha lê làm hồn tôi như muốn bay lên ngọn thông cao vút. Đôi khi, đột nhiên em quay nghiêng người lại, để hỏi tôi điều gì đó, nhưng chính là để ngọn núi Lang Biang chạm vào tay tôi, đốt cháy tim tôi hừng hực.

Đang mê mải chuyện thần tiên, chợt tôi nhìn thấy một ngôi sao đổi ngôi vù sa xuống. Em ôm chầm lấy tôi, run rẩy:

-Anh! Em sợ quá à! Chắc lại có người chết!

Tôi định nói: “Đúng! Anh đang chết đây! Chết ngủm củ tỏi! Nếu anh cũng quay lại, ôm em…

Vừa đúng lúc tôi run rẩy quay lại để thấy một cặp môi ấm nóng sát ngay mặt mình, thì một tiếng dế kêu bật lên ròn rã…. Rích! Rích! Rích! Rích…

Nghe tiếng dế kêu vang, tôi như người đang ngủ mê, chợt thức dậy. Tôi đứng vội lên, kéo tay em lên theo:

-Em! Thôi! Mình đi về! Ở đây nguy hiểm lắm!

Thủy  ngơ ngác chẳng hiểu sao, nhưng cũng phải bước theo. Tôi nổ máy xe, không quay lại, nói:

-Em bám chặt anh nhe. Chỉ đường cho anh chạy!

Cô nữ sinh liêu trai run rẩy bước lên, cho hai chân sang hai bên, rồi ôm tôi thật chặt, tưởng như không còn khe hở nào giữa hai đứa tôi nữa. Tôi nghiến răng, lao xe xuống đồi. Xe vun vút bay đi, bay đi.. Ra tới đường Phan Đình Phùng vắng ngắt, tới cuối đường, tôi gần như hét lên;

-Ôm chặt!

Em bấu cả hai tay em vào tay tôi, hình như chẩy máu thì phải, nhưng tôi không để ý nữa, vì biết rắng cuối đường Phan đinh Phùng là có trạm lính gác, sau giờ giới nghiêm, bất cứ bóng nào chạy qua là bị bắn! Tôi phóng bạt mạng, tóc tôi ngắn, nên dựng hết lên. Định bụng là chấp tất cả tiếng hô “đứng lại, không tôi bắn!” mà cứ phóng! Nhưng may sao, đêm hôm đó, mấy ông gác đã ngủ say! Tới chỗ Mả Thánh còn hồi hộp hơn nữa. Chỗ này là ổ Việt cộng! Hồi xưa, chúng từ nơi này phóng vào Đà Lạt chiếm gần hết thị xã! Tôi vẫn phóng, phóng như điên! Trong đầu tôi, có một ý nghĩ “thà chết vì bị Vixi bắn, còn hơn làm cho cô nữ sinh trinh trắng bị dính bùn cuộc đời! Không được! Không được! Thà chết! Cứ thế, tôi lao đi, lao đi trong mây, trong sương lạnh Đà Lạt, rồi mãi cũng tới Trại Hầm!

Em ngồi sau lưng, không nói một lời, chỉ ôm tôi như hai gọng kìm, bốn gọng kìm chứ, hai trước bụng, hai sau lưng!

“Đến rồi!” Em bấm tôi, nói nhỏ, “run như run hơi thở chạm long nhan…”.Tôi bớt ga, rồi tắt máy trước một hàng rào gỗ thấp, một căn nhà gỗ nằm bên bờ vực. Tối thui!

Em bước xuống, thì thào:

-Em vào trước, mở cửa, anh vào sau!

Tôi im lặng, không nói gì, chờ em rón rén gót chân ngà bước vào…

Chợt, môt bóng đèn dầu bật lên..Tiếng một bà mẹ giận dữ:

-Con này! Mày đi đâu mà giờ này mới về?

Thôi, thế là hỏng rồi! Tôi thở dài, chờ số phận nghiệt ngã đến. Tiếng em nhỏ nhỏ, van xin. Tiếng bà mẹ la lối. Môt vài phút sau, em bước ra, nói nhỏ:

-Anh cứ vào đi! Không sao đâu! Em chịu mẹ chửi cho!

Tôi lắc đầu, đưa em chùm chìa khóa:

-Em vào đi! Anh không sao! Anh về được mà!

Mình Sĩ Quan Quân Đội mà để bà cụ chửi vì tội dẫn con cụ đi đêm sao? Không được! Thà chết!

Em giật mình:

-Anh nói gì? Giờ này mà về? Muốn chết hả?

Vẫn cương quyết, tôi lắc đầu:

-Không! Anh không vào đâu! Em vào ngủ đi! Anh tự lo liệu được mà!

Nói xong, tôi nhún vai như tài tử Alain Delon, rồi quay bước. Biết không cản nổi, em đành đứng lặng nhìn theo…

Đi được khoảng vài chục thước, tôi huýt sáo nho nhỏ, lấy gan, và liếc lại sau, thấy không còn bóng đèn ngoài cửa nữa, và căn nhà đã dần chìm trong sương, tôi dừng lại, rút ví, lấy hết giấy tờ sĩ quan ra, tháo chiếc hoa mai vàng trên cổ áo, rồi nhét gọn vào bít tất. Xong, hít một hơi lấy sức, tôi bắt đầu chạy! Chạy như điên, chạy khủng khiếp, chạy Việt cộng, chạy cảnh sát, chạy lính phục kích, chạy súng, chạy đạn.. chết bỏ! Lúc này là lúc Phật Bà cứu tôi! Vì không thấy đường, chỉ thấy mờ mờ tượng Phật Bà trắng trắng phía xa, tôi cứ nhắm về phía đó mà chạy.

Tôi chạy mãi.. cho đến khi sương bắt đầu tan,cho tới khi thấy bóng nhà , thấy đường xá, thấy ngôi chùa Bồ Đề.. thì tôi hết hơi, không còn chút khí lực nào, tôi nhào lăn xuống lòng mương trước của chùa Bồ Đề rồi.. bất tỉnh nhân sự!

Nằm một lúc lâu, chợt nghe thấy tiếng xì xào lâm râm bên tai, tôi giật mình, ngồi dậy, thì mắc cở muốn chết, vì có mấy khuôn mặt thiếu nữ, bà già, ông già đang nhìn tôi soi mói:

“Ông lính nào mà nằm đây vậy?”

Tôi vụt đứng dậy, mỉm cười chào chào mọi người rồi tất tả bước đi về phía trường Đại Học. Tới một lỗ chó chui, nhìn quanh quất không thấy anh lính nào, tôi bò tọt vào trong rồi chạy về phòng. Các bạn cùng phòng đang xôn xao vì không thấy tôi đêm qua. Sau khi nghe tôi kể chuyện, Dương Hùng Cường tửng tửng hỏi:

-Này! Các cậu có biết người ngu nhất trên đời không phải vợ thằng Đậu, mà là ai không? Cậu Tiến này đấy! Mẹ kiếp! Ngu gì mà ngu thế! Liều mạng vì muốn giữ chữ trinh cho đào! Thiệt là… Cơm không ăn, lại ăn…

Nói xong, thi cười ha hả! Cả phòng cười ran.

Tôi cũng cười hì hì! Biết nói sao bây giờ! Trong tâm tôi vẫn khoái việc mình làm. Thà làm thằng ngu còn hơn làm thằng họ Sở!

Chiều hôm sau, qua giờ học, tôi thả bộ ra ngoài phố, uống cà phê chiều. Đang đi dọc bờ hồ tới gần nhà Thủy Tạ, tôi thấy em! Thủy đang rề rề xe Honda nhìn quanh quất bên đường! Tôi bắt tay làm loa gọi:

-Thủy! Anh đây nè!

Thủy giật bắn mình như có ma gọi! Em ngẩng lên, thấy tôi cười cười mà có vẻ không tin. Mãi sau, em mới rề xe tới, cặp môi xù xụ, mắt sưng vù!

Tôi diễu:

-Bị mẹ uýnh hả! Sao mà sưng xỉa vậy?

Thủy bật khóc:

-Em đinh ninh là anh chết rồi! Em đi tìm xác anh từ sáng tới giờ! Cứ nhìn vào mấy cái hố, cái mương…

Tôi cười lớn, kiêu ngạo:

-Ai giết được anh mà chết? Khó giết anh lắm, em ơi!

Rồi tôi rủ em vào Thủy Tạ, uống cà phê. Gần một tiếng đồng hồ, em không nói một lời, chỉ cúi đầu, hết lau mắt lại nhìn ra xa… Tôi cũng chẳng biết nói sao, chỉ biết nhìn theo em, và buồn.

Chiếc nhẫn cưới vẫn sáng lóng lánh trên tay.

Từ đó, tôi tránh em, mấy lần em tới cổng trường, hỏi tên tôi, tôi đều cho bạn ra nói dối.

Thôi, cuộc đời ơi! Đà Lạt ơi! Tôi yêu em như yêu làn sương mỏng, chưa cầm đã tan…

Chu Tất Tiến.
_________
Góp ý: 

Tác giả dường như chưa thông thuộc lắm ngõ ngách ở Đà Lạt hoặc lâu ngày nên lẫn lộn chăng. Đà Lạt không có trường Hưng Đạo, chỉ có trường Trần Hưng Đạo. Không có nữ sinh nào học ở trường này cả vì trước 1975 đó là trường nam sinh, và trường Bùi Thị Xuân mới là trường nữ trung học. Từ trường Đại Học đi về Trại Hầm không qua Mả Thánh mà qua ngả đông nam lối đi Đơn Dương.. (Một nữ độc giả gốc ĐL)
____________

Đọc bài viết Đà Lạt Tôi Yêu của nhà văn Chu Tất Tiến, dù tôi là nữ mà cũng nghe xôn xao . Thảo nào mà ngay thời điểm đó, Ngài nhớ lầm cái nầy sang cái nọ. Và theo giòng thời gian, trong tâm trí ngài vẫn còn hằn in vết sai đó hoài cho tới ngày hôm nay!

 Nếu theo như lời góp ý là đúng thì tác giả của bài Đà Lạt Tôi Yêu quả đã "rơi rụng" trái tim sau ngày "đưa em về" rồi chăng, vì vậy mà đầu óc vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Ôi, ngán thay cái sắc khuynh thành, làm cho (không phải vỡ trán, sứt đầu) tâm thần "bấn lọan" cho mãi tới hằng mấy chục năm sau !!!.

 Ở đây không phải vì "phải chăng hôm ấy đừng mưa" mà chỉ tại ba cái thằng VC phá đám mà ngài "đành" phải đưa em về. Nhưng lại cũng "vì" cái "lũ" đó mà Ngài có được những giờ phút "huy hoàng" chăng?

 Đọc bài viết của người lại nghĩ đến ... anh Nguyễn Thế Vĩnh. Anh có những cái nhớ "lẩm cẩm" như vậy thì xin hãy chia sẻ cho bà con đồng bào cùng "thưởng thức" với, kẻo khi ông Nam Tào (hay Bắc Đẩu ) mời đi thì lại la ơi ới rằng: khoan, hãy chờ cho tui nói cái nầy tí chút, kẻo nặng bụng lắm, chạy theo các ông không nổi đâu, thì lúc đó đã muộn rồi anh NT Vĩnh ơi !!!

Không biết giờ nầy "các" EM ở đâu để cho các Ngài "chống gậy" đến thăm !!!  

  Kính
  HTNH

No comments:

Post a Comment

Trăng Không Già..., thơ