06 August 2013

Mùi Hoa Xoan, tranh mới A.C.La Nguyễn Thế Vĩnh


MÙI HOA XOAN
Oil on canvas
24x24 inch (61x61cm)
by A.C.La  Nguyễn Thế Vĩnh 
**

Vào những tháng hạn đất đai nứt nẻ dường như hứng sáng tác cũng cạn kiệt. Buồn thật. Ba tháng trôi qua mà chẳng vẽ được gì. Khung vải trơ vơ trên giá. Sáng lấy cọ ra để rồi tối cất lại vào hộp. Xem phim ảnh, đi lang thang ngắm mây nước cây cỏ, nghe nhạc ... những cách thông thường để kích thích trí tưởng tượng nhưng lần này cũng vô ích. Trong lòng chỉ mênh mông một cõi hoang vắng. Chẳng lẽ đã đến lúc mệt mỏi rồi hay sao. 

Phải rồi. Hoa Xoan. Cây cao hoa tím thật nhạt. Chim sẻ ríu rít đong đưa trên cành. Gió nhẹ nhưng đủ đưa mùi hoa bay xa, xa mãi tận chân trời góc biển. Hoa xoan của vùng kỷ niệm.  Thử lồng mầu tím nhạt ấy với dôi mắt xưa, một vùng kỷ niệm khác. Biết đâu hứng tưởng đã mất sẽ trỗi dậy.

Mùi thơm của hoa hay mùi thơm của mái tóc dường như bắt đầu thoang thoảng quanh đây. Đâu đó trong văn chương huyền thoại, mùi trỗi dậy quyến rũ nhất ở những chốn riêng tư. Mùi cỏ dại đồng hoang, mùi của gió biển mặn, mùi của chăn gối. Càng ở những chốn riêng tư vắng lặng, mùi càng gợi cảm. Mùi hoa khi đã ảm vào tâm não người sẽ đem nó theo suốt cuộc đời dù trôi dạt nơi đâu. (A.C.La)

***

Thân hữu góp góp ý

Sao than thở quá vậy! Hứng là tự nó đến chớ nào có phải đâu như là việc đi chợ của các bà, mỗi ngày lập đi lập lại! Khi trong lòng cảm thấy ray rứt thì chắc là nó sẽ xuất hiện ngay thôi mà!!!

Xem bức tranh "MÙI HOA XOAN"chưa mãn nhãn (vì cái chân đau quá, không ngồi trước máy lâu được) thì lại bị ai đó "lôi tuột xuống" mất tiêu rồi! Tại vì thấy đề là"mùi" cho nên tôi cứ ngồi hít mãi cái màn hình mà chẳng nghe thấy được mùi gì ráo trọi! Kịp khi đọc bài viết thì mới vỡ lẽ ra "mùi" là cho bài viết chớ không phải là mùi thoát ra từ bức tranh!!! Nhà họa sĩ báo hại quá! Nhờ đọc bài viết mà tôi biết được em "xoan" có mùi "hăng hăng"! Nhờ bức họa mà tôi biết được em xoan có màu tim tím. Thú thật, tôi chưa hề biết, chưa hề sờ được hoa xoan dù chỉ một lần trong cuộc đời! Sao ai nỡ vội mang em đi khiến cho lòng ta cảm thấy bồi hồi khi nhớ lại hình bóng em với vành vương miện màu tím mượt mà của hoa xoan! Thời gian cuốn trôi tất cả . Thôi thì cứ nâng lấy cành hoa tim tím ngày xưa để nhớ lại thời hoa mộng cũ! Kính HTNH

****

Viết cho tháng Tư và những câu chuyện mãi là cổ tích của Nội

“Hoa xoan rơi rơi và tháng tư về….”

Tôi nhớ những tháng tư qua….

Tháng tư của rất nhiều mùa trước là một thằng nhóc khóc, nằng nặc đòi Nội đi trẩy hội mùa Xuân. Lòng bỗng cồn cào thèm nghe một tiếng nói của Nội, thèm được luyên thuyên đủ thứ chuyện trong lòng Nội. Thời gian mang Nội đi mất, biến những câu truyện mãi mãi là cổ tích.

Tháng tư của tuổi thơ, có một thằng bé nghịch ngợm hì hục xé vở gấp những con thuyền giấy, chất thật nặng những bông gạo rụng rồi xuống bến thi cùng đám bạn xem chiếc thuyền nào chở được thật nặng và trôi thật nhanh dọc bờ sông… Nắng làm những hạt mồ hôi lấm tấm trên những khuôn mặt nhỏ nhưng không làm giảm tiếng hò reo ngưỡng mộ chủ nhân của chiếc thuyền thắng cuộc… Bên sông vẫn là cây gạo của tháng ba, chỉ có tháng tư và kí ức của đám trẻ mùa ấy tựa như những con thuyền giấy chở đầy hoa gạo đỏ năm nào cứ mải miết trôi xa dần, xa dần rồi vụt biến mất.Hoa xoan

Tháng tư tuổi thơ yêu sắc tím hoa xoan hơn bao giờ hết. Nếu ai đó hỏi hoa tháng tư của những đứa trẻ lớn lên trên đồng quê là loài hoa nào, tôi sẽ không ngần ngại trả lời đó là hoa xoan tím. Không có nét thanh lịch của loài huệ tây nơi thành thị, không kiêu sa đài các như hoàng lan, hoa xoan lấm tấm nép mình bên vòm lá xanh. Những cánh xoan mỏng manh rơi li ti trên con đường quen, và chỉ cần một làn gió nhẹ thôi cũng làm xao động những cánh hoa vương đầy mặt đất ấy. Màu hoa của tuổi thơ nơi xóm nhỏ, là những khi chơi trò “đám cưới” rủ nhau hái những chùm xoan thật to cho lũ con gái bện những vòng hoa tím thành vương miện cho cô dâu trong tiếng cổ vũ hết mình của những khán giả nhí. Những vòng xoan tím ấy đẹp đến lạ để rồi biến những khuôn mặt lấm lem vụt thành những thiên thần, cánh xoan vương đầy trên làn tóc rối cho một miền cổ tích trở thành hiện thực.

Và cứ thế, tuổi thơ đi mãi cùng những mùa xoan nở, đi mãi cùng những cánh tím hăng mùi trong giấc ngủ trưa chập chờn những ngày tháng tư ngóng mẹ về chợ muộn. Đã xa lắm rồi những trưa tháng tư trốn mẹ rồi rủ lũ trẻ hàng xóm ra ngụp lặn trên dòng sông quê, bị mẹ bắt được, đánh đòn rồi lại khóc òa. Tháng tư là nhớ cái nắng không bỏng rát để những cậu nhóc trốn học rủ nhau đi câu cáy trên đồng đến tối muộn. Nhớ những tiếng cười vô tư lự vang lên trong những cơn gió nhẹ của tháng tư trên cánh đồng của một thời xa lắc..

Tháng tư của những tháng năm cuối cấp trong tôi là những đóa li ti mang tên kỉ niệm. Một thứ kỉ niệm nhỏ nhỏ không cháy bỏng như những cánh phượng vĩ mà lại mỏng manh, yếu ớt – những chùm tím xinh xinh dẫu đã dệt thành chùm nhưng vẫn bị những cơn gió đầu hạ cuốn bay.

Em có bao giờ yêu loài hoa tím này không? Có bao giờ bận lòng về những cánh nhỏ lặng im vương trên vai áo? Có chợt nhói lòng khi thấy sắc tím dần nhạt màu rồi biến mất trên những cành xanh?
Tháng tư, tôi hiểu được cái cảm giác nhớ nhung một dáng hình đã quá đỗi thân quen. Biết vui khi thấy ai đó nở một nụ cười, biết mong chờ khi chỗ ngồi kia để trống và tim muốn ngừng đập khi bắt gặp ánh mắt của người ấy. Em vẫn ở đấy, vẫn lặng im ngồi phía sau xe, cả nắng chiều tháng tư đổ đầy trên tà áo trắng sắc tím nhạt của loài hoa bé nhỏ… Và rồi… tháng tư ngày ấy lại cùng em đi xa mãi, mối tình đầu bỗng chốc trở thành những kí ức cất kĩ nơi con tim và mãi mãi là những kỉ niệm đặt chênh vênh giữa những chiều tháng tư vô định…

Tháng tư có cái gì cồn cào và nhớ. Ngồi một mình, nghe một giai điệu quen lại thấy có một chút da diết đâu đó trong tim. Lại một tháng tư sắp qua đi và cuộc đời chẳng rộng hơn là mấy. Ta cũng từng biết nhớ một ai đó, từng tin vào những câu truyện cố tích. Tháng tư này, nắng không bỏng rát mà thật nhẹ nhàng nhuộm sắc nhạt lên bầu trời nhưng sao nắng buồn đến thế, nắng làm ta nhận ra mình chỉ là một cái bóng lẻ không hơn kém. Nắng chơi vơi yếu ớt trong sắc tím nhạt rải đầy trên con đường quen, ta chẳng còn Em nữa, bao mùa cũ gọi nhau đi về nơi xa mãi…, vẫn cứ là nỗi buồn ấy, cứ là mùi hăng nồng của loài hoa mỏng trong buổi chiều muộn… Chẳng biết ta có nên mỉm cười không khi ngoài kia lại một mùa tháng tư nữa sắp đi qua.

Tháng tư… tím màu xoan bên ngõ nhỏ, hoa li ti như mây giữa những đám lá xanh, hoa lưu luyến ai trên con đường quen của gió, như man mác buồn giữa màu nắng của thời gian đang nhạt và…

Tôi viết cho những Tháng tư đã và sẽ qua đi.

Gửi từ bily nhim – bilynhim@, nguồn : BlogRadio

No comments:

Post a Comment