Cảm nghĩ về
Sự RA ĐI
của Bạn Đồng môn
NGUYỄN NHƯ KY (ĐS6)
Mới đó mà đã mấy chục năm, nửa thế kỷ, chắc đã đủ dài, kể từ ngày nhập học Học Viện QGHC đến nay, thế mà sao đầu óc vẫn hiện nguyên hình ảnh những ngày vui có rất nhiều dự tính ấy. Tuổi đời cũng đã qua ngưỡng cửa 'cổ lai' mấy năm rồi, mà sao những cảm xúc hân hoan ngày ấy nó vẫn còn yên ổn nơi ngăn, hộc nào đó trong đầu, thật khó mà tả, vừa háo hức, vừa hãnh diện, giờ đây hồi tưởng lại, xem ra nó còn được nâng niu, trân quí hơn cả trước, chẳng biết các bạn thì sao?
Ban Kinh Tài so với ban Hành Chánh thì ít hơn nhiều.(15/22). 15 cái ghế ngồi đồng thời cũng là bàn viết, xếp ngay ngắn trong một căn phòng nhỏ xinh xắn trên lầu 2 số 4 Alexandre de Rhodes, giữa thủ đô Sài Gòn, là một trong nhiều phòng chúng tôi học hỏi, thường gặp gỡ nhau suốt 3 năm trời. Tình bạn nảy nở thật mau, không chỉ ban KT với nhau mà cả với ban HC.(nhiều môn học chung). Trớ trêu là cá nhân tôi, có 3 thằng bạn Chu văn An cùng vào được HC thì cả 3 (Điều, Nhuệ, Nhuận) đều ở ban HC, thành ra chả có ai là bạn cũ, tất cả đều là bạn mới. Cũng vì tất cả là bạn mới nên anh nào vui chuyện là mình hay…chơi...hơn. Điều thú vị là trong số bạn như Bình, Điều, Vịnh,
Nghinh, Diệp, Ưng, Ky, Thích … thì có tới 3 mạng (Bình, Thích, Ky) là dân Huế, đặc biệt Nguyễn như Ky lại là người đồng đạo, có lẽ cũng vì chuyện...'hiếm hoi' đó mà vợ chồng Ky nhất định yêu cầu tôi phải nhận 'đỡ đầu' (GOD' Father) cho cậu cả Ấm của Ky. Nhớ mãi, khi từ chối không nhận vì ngại không biết là phong tục người Huế có chi khác lạ chăng mặc dầu phép Đạo thì đâu cũng thế thôi thì thấy rõ là khó mà thoát, xem ra vợ chồng Ky đã tính trước rồi. Còn ngần ngừ, chưa quyết định, với bản tính kín đáo, hiền hoà, thâm trầm, chậm rãi, giọng đặc Huế, hóm hỉnh, Ky bồi thêm:“Nhận đi mà ông bạn, có răng mà ngại, Lễ xong, sẽ đãi bạn chầu bánh ướt thịt nướng, bún bò là đặc sản của Huế, ăn cho biết món ăn của Huế ngon ra sao chứ.” Nhìn mặt Ky...tôi phải nói ngay: -Ngon lắm sao? Giờ giấc, ngày nào định chưa?
-Sau Lễ 10 giờ sáng Chúa nhật đầu tháng tới.
Biết là trách nhiệm của người 'đỡ đầu' (rửa tội) cũng không nhẹ, nhưng vì tình bạn, lòng đạo, tôi vui vẻ đón nhận chức 'hàm' là Cha đỡ đầu của cháu.
Chính tình thân giữa tôi và Ky, cũng như cảnh sống hạnh phúc của vợ chồng Ky, không khí đầm ấm của gia đình Ky đã gợi cho tôi khá nhiều hình ảnh đẹp về một gia đình hạnh phúc sau này. Tiếc một điều là chúng tôi chỉ giữ liên lạc được với nhau trong mấy năm lúc còn học thôi, những tháng năm sau đó, vì công vụ, vì cuộc sống mỗi người mỗi cảnh, mỗi người mỗi nơi xa cách nhau nên có thể nói là từ sau ngày cùng nhau lãnh bằng tốt nghiệp (1962) nơi trụ sở mới của Học Viện trên đường Trần quôc Toản đến nay (2010) chúng tôi chưa bao giờ gặp lại nhau!
Tuy nhiên, tin tức về Ky thì cũng có, một trong những người thuộc xứ đạo nơi tôi cư ngụ là Ông bà Khổng ngọc Toản lại là thông gia với Ky, qua đó tôi cũng biết sơ một chút về gia đình Ky, có điều là liên lạc trực tiếp với nhau thì không được! Ngay cả những tháng gần đây, được tin Ky đau yếu, đã mệt nhiều, nhưng vẫn không cách nào liên lạc được với gia đình Ky! Để đến hôm nay thì được tin Ky đã ra đi vĩnh viễn.
Thực ra, với tuổi đời gần 'bát thập', với những thành quả học vấn, một gia đình sống hạnh phúc, đạo đức, con cái hiếu thảo, thành công,(thằng bé mà tôi 'đỡ đầu' (1960) nay là một bác sĩ , vợ con đề huề), thiết nghĩ đời người như thế là đã quá đẹp, quá đủ, Ky ra đi với thành quả ấy là đáng mến, phục, là đã OK với đời, nhất lại là người có Niềm Tin, chết là về quê thiệt, là về với Chúa, tiếc, nhớ, thương, phải chăng chỉ còn là chuyện riêng của người sống?
Ai trong chúng ta mà chẳng biết câu: 'Sinh quí, tử qui'' ? Biết...Nhưng, một kiếp người, mới ngày nào còn tung tăng, tràn trề nhựa sống, nhiều ước vọng, vui buồn, cười nói với con cháu, người thân, với bạn bè như thế mà giờ đây bỗng ...'biến' luôn, không cách nào thấy nhau được nữa thì phải nhớ, phải thương, tránh sao khỏi ưu sầu, trắc ẩn!
Trưa thứ sáu, ngày 8 tháng 7, đang ngồi coi Video, hình ảnh đứa cháu nội gái tập luyện nơi trường Võ bị West Point thì nhận tin Nguyễn như Ky đã...chết lúc 11 giờ!!! Đứng dậy, ra khỏi ghế, đầu óc lởn vởn hình ảnh Ky, não bảo: “Rồi”, thế là...xong một kiếp người!!!
Trở lại ghế, dán mắt vào computer, nội dung email thật ngắn tôi gửi cho Nguyễn đắc Điều báo tin Đồng Môn khoá 6, Nguyễn như Ky đã mất! Chuyển đi rồi, vẫn ngồi nghĩ xem là phải tin cho những ai? Lục lọi địa chỉ, tin thêm được mấy bạn xong lại ngồi ôm đầu nghĩ...Bà xã đem cho một đĩa dưa hấu do chính vườn nhà trồng, đỏ và ngọt, mát ruột. Ăn chưa hết thì chuông điện thoại reng, nhà tôi trao điện thoại, nói … anh Điều. Trực giác...chắc là Điều đã đọc email của mình.
Đúng vậy, thì ra Điều phải gọi ngay cho biết là đã hội ý với Thái hà Chung, Lê tấn Nhiễu v/v kiếm người đại diện và mua vòng hoa phúng Nguyễn như Ky. Tôi đồng ý và dứt điện thoại. Lý do Điều gọi cho tôi ngay vì sợ email thì chẳng biết lúc nào tôi mới đọc. Email tiếp của Điều gửi cho tôi chỉ sau mấy tiếng đồng hồ với chi tiết đóng góp và danh sách đã có 14 người ghi tên sớm nhất. Liên tiếp 1 giờ sau, email kế Điếu cho biết Anh Nguyễn văn Tri ở Sa Cramento, là người thứ 15. Có nghĩa là số anh em góp tiền mua vòng hoa phúng Ky...đã đủ. Khoá sổ.
Đã đành trong thời đại ...'điện tử', phương tiện truyền thông nhanh chóng, nhưng mà phải nhận một sự thật là sao anh em HC chúng ta lại có thể sốt sắng một cách 'siêu' đến như vậy. Chính vì sự mau lẹ hồi âm và tấm lòng chia sẻ buồn đau qua cái chết của Ky này cho chúng ta một niềm tin mãnh liệt là cái “Tình Người” chí thân, chí thiết, lòng trắc ẩn qua tình đồng môn, đồng loại của con người QGHC chúng ta thật là sâu đậm, tuyệt vời. Không thể ngờ đấy nhé, cứ đọc qua những email của các bạn sẽ thấy ngay cái tinh thần đồng đội, đồng thuyền này nó thiết tha, quí hoá biết bao. Nhiều lắm, email của Nguyễn phú Thiệu ở Canada, của Nguyễn Vịnh bên Úc, của Bùi xuân Thích ở Boston, Massachusetts, của Nguyễn công Khanh ở Seattle, Washington State và của Nguyễn trọng Can, Houston, Texas v.v.v. Xin trích nguyên văn email của Nguyễn Vịnh, đồng môn khoá 6 hiện sống ở Úc Châu:
“Vỵ thân mến, lại thêm một đồng môn nữa đã từ giã tụi mình, tôi sẽ cùng các bạn cầu nguyện cho Ky vì hoàn cảnh tôi lúc này ở xa xôi quá. Nhớ cho tôi biết sẽ phải tham gia như thế nào cùng với các bạn bên ấy nhé.”.
Và đây là email của Nguyễn phú Thiệu đồng môn khoá 7 ở Canada:
“ Bạn Điều ơi, được tin bạn NNKy vừa ra đi và bạn đã gửi hoa phúng điếu, vậy bạn cho tôi chung với............bên ấy thế nào thì bên này như vậy nhé.
Nguyễn công Khanh và Bùi xuân Thích thì ấm ức vì chậm chân không được góp 'vật chất' vào vòng hoa phúng Ky! Khanh + Thích ơi, nguyên cái tình, cái phản ứng mau mắn (email ngay chiều ngày 8/7, thế mà vẫn chậm hơn các bạn khác) của các bạn cũng đủ và quí lắm rồi. Yên tâm, đừng suy nghĩ nhiều, già rồi! Điều cần và quan trọng là còn nhớ đến nhau như thế là đủ an ủi nhau rồi. Không riêng gì người chết mà ngay kẻ sống thấy được tình cảm các bạn như vậy cũng...hả hê cái bụng cơ mà.
-Tình nghĩa Đồng môn chúng ta đơn sơ nhưng chân tình, thâm hậu lắm phải không?
-Dùng tới email mà vẫn không kịp tham gia...vẫn chậm! Đời nó thế đấy! Rút kinh nghiệm nhé.
Thoáng một cái, mới từ đầu năm 2010 đến nay, khoá 6 đã mất hai người: Nguyễn văn Tiên đi trước, Nguyễn như Ky theo sau!!!
Vòng hoa phúng Ky đã được bạn Vũ văn Long đại diện anh em mang đến. Chắc là Chị Ky, con cháu Ky cũng có được giây phút ấm lòng, an ủi phần nào vì dầu cho đã mấy chục năm trời, đàn chim cùng tổ ấy phải tan đàn, tán loạn tứ phương, vậy mà trong hoàn cảnh này, Chồng mình, Bố mình vẫn được đông đảo bạn hữn đồng môn nhớ đến. Chính sự kiện này, trong giây phút buồn khổ, cảm giác cô đơn, mất mát lớn lao nhất, con người dễ nhận ra đâu mới là điều đáng trân quí trong cuộc sống trần gian.
Miên man suy nghĩ, bỗng bật ra cái ý này: Cái khối anh chị em QGHC chúng mình, sống với nhau, dù cho...'vật có đổi, sao có dời', vẫn giữ được mối 'Chân tình' với nhau chặt chẽ, vô cùng mạnh mẽ, vững bền quá đi thôi. Chẳng thế mà sau khi tin cho Nguyễn đắc Điều là Nguyễn như Ky, đồng môn chúng mình đã qua đời, chỉ mấy tiếng đồng hồ sau, dù xa xôi, cách trở, Điều cũng đã liên lạc và giải quyết ngay được chuyện mời người đại diện anh chị em và mua hoa phúng điếu Anh Nguyễn như Ky!
Nhờ đâu mà con người gốc HC chúng ta lo được chuyện này ngay vậy? Trước hết, chắc chắn là phải do tính tháo vát, với giòng máu nóng trong một trái tim Nhân, Ái, chẳng riêng vì tình 'đồng môn' mà cả với 'đồng loại' của Điều, thứ đến...sâu thẳm tận căn cơ, chính là do bản chất của khối người HC chúng ta, những người vốn được dạy dỗ, hướng dẩn để rồi trưởng thành trong Trung, Tín, Lễ, Nghĩa, đầy Nhân ái mà ra.
Cũng từ những việc làm của các anh, cùng với những tâm tình bộc lộ trong những thư từ gửi cho nhau, liên hệ đến cái chết của Ky, tuy thực tế phát sinh từ chuyện buồn, nhưng có cái gì đó khiến trong giây phút quá nhiều suy tư, bỗng phảng phất một niềm vui ...khá lý thú. Chuyện gì đây?
Đập mạnh tay xuống bàn, đứng phắt dậy...Rồi... chính mày...“Tình Đồng môn” là mày chứ không phải chi khác. Tỉnh táo, bình thản trở lại. Với tâm trạng hân hoan, ẩn hiện niềm tự hào, tự đắc, cử chỉ âu yếm, lững thững ra chỗ bà xã ngồi...giõng dạc phán:“Nè, em thấy không, chắc chắn anh mà chết , bạn bè anh cũng không quên, không lờ anh đi đâu. Chỉ sau có mấy tiếng đồng hồ báo tin cho nhau thôi mà cả 3, 4 chục mạng email qua lại dò hỏi tin tức về cái chết của anh Nguyễn như Ky, ai cũng đòi tham gia việc phúng điếu Ky nữa đây nè, không ngờ đấy...”.
Chắc tới đây, các bạn đã thấy rõ lòng tôi tràn giải mỏng tới mức nào rồi, trở lại với bạn Nguyễn như Ky, cho tôi được nói lời chót:
-Vì chúng ta là những người có Niềm Tin nơi Thiên Chúa, tôi muốn gửi tới Ky một lời ca thật ngắn trích trong bản Thánh Ca nổi tiếng của đạo chúng mình. Lời ca này tình cờ tôi được nghe nó vang lên trong Thánh Lễ phát tang cho một người trẻ thuộc xứ đạo nơi tôi cư ngụ vào chiều ngày thứ sáu, 8 tháng 7 năm 2010, trớ trêu hôm ấy cũng lại chính là ngày mà người bạn đồng môn quí mến của chúng ta là anh Nguyễn như Ky vĩnh viễn từ giã chúng ta! Lễ phát tang của người trẻ là Ca Trưởng của một Ca đoàn trong giáo xứ, Anh ra đi khi tuổi đời chưa tròn 38! Để lại người vợ trẻ và 3 con dại! Đứa lớn 7 tuổi, đứa nhỏ nhất 1 tháng!
Lời ca thế này:...“Khi Chúa thương...gọi tôi về, lòng tôi hân hoan như ...trong một Giấc Mơ...”. Nhẹ nhàng, thanh thoát! Người Công giáo chúng mình tin như vậy, bởi ...'Sống chỉ là gửi, Chết mới là về...' Về với Chúa. Đã tin Chúa thì ai mà không mơ khi chết được về với Chúa, phải không Linh hồn Phao Lô Nguyễn như Ky?
Giờ đây, tôi tin là Linh hồn Phao Lô Nguyễn như Ky chắc chắn được Chúa cho hưởng Phúc Trường Sinh trong Nước Chúa.
Cùng với niềm tin ấy, về với Chúa rồi thì Ky cũng đừng quên những đồng môn còn sống nhé, xin Chúa phù hộ cho tất cả...khi sống thì được 'Sống lành' mà khi chết thì cũng được 'Chết lành' nhé bạn Ky.
Riêng với Chị Ky và các con, cháu, xin Chúa thương an ủi, ban mọi Ơn lành, sức mạnh để tất cả luôn vững Niềm Tin và sống trung thành với Niềm Tin của mình.
Nguyễn ngọc Vỵ
(ĐS 6)
***
Vài lời cho bạn Nguyễn như Ky
Sáng nay được tin buồn Nguyễn như Ky ra đi rồi , tôi rạo rực bùi ngùi khôn tả , mặc dầu vẫn biết đó là đinh luật của đất trời , kẻ trước người sau . Chúng tôi vẫn nói đùa với nhau : chúng mình thằng nào cũng có Passport trong tay cả rồi chỉ cần visa nữa là lặng lẽ lên tầu ra đi êm ái . . Thọạt nghe thấy như khôi hài nhưng thấm thía không ít . Thật vậy , kiếp nhân sinh chỉ là một sát na , đến rồi đi ..........để buồn , để nhớ , để thương cho những người ở lại .
Giờ đây , nhớ lại cái thời gian cùng với Nguyễn như Ky , chúng tôi tập sự tại Tòa Thị Chính Đà nẵng . Hồi đó Đệ nhất Cộng Hòa , Tỉnh Trưởng còn là dân sự , nền hành chánh chưa bị nhà binh hóa , anh em HC mặc dầu còn là sinh viên đi tập sự nhưng được kính trọng và đãi ngộ xứng đáng với vai trò và trọng trách cuả một cấp lãnh đạo của nền hành chánh trong tương lai . Chúng tôi được tòa tỉnh cho cư ngụ tại khách sạn Bạch Đằng hoàn toàn miễn phí . Thời Pháp thuộc khách sạn này dành riêng cho người Pháp , rất lịch sự , chúng tôi ăn uống chỉ phải trả tượng trưng còn sai biệt Tòa tỉnh đài thọ.
Thời gian trôi đi , cứ thế trôi đi , chúng tôi tốt nghiệp mỗi người một nhiệm sở khác nhau người thì ở địa phương , người thì ở trung ương , it khi có dịp gặp nhau .
Vào khoảng thời gian này năm ngoái , vợ chồng tôi sang Dallas dự lễ Sinh nhật 70 tuổi cuả Anh bạn rất thân La trung Chánh . Nghe tin tôi sang , anh Chánh gửi giấy mời tât cả các đồng môn QGHC cư ngụ tại Dallas đến chung vui tại nhà anh Chánh để tôi có dịp gặp gỡ chuyện trò . Trong số các bạn hiện diện ngày hôm đó , tôi ngạc nhiên vô cùng khi gặp anh Ky . Tôi mừng quá vội vàng chạy lại bắt tay anh Ky và noí , mấy chục năm rồi , hôm nay mới gặp lại anh , anh vẫn khỏe đấy chử . Anh Ky cười và trả lời : nghe tin bạn sang Dallas , tôi đến chơi . Câu nói tuy đơn sơ nhưng hàm chứa cả một con tim thân ái đồng môn . Hai anh La trung Chạnh và Vũ văn Hùng cũng ngạc nhiên không it vì anh Ky gần như không bao giờ tham dự các buổi hội họp thế mà hôm nay anh Ky lại đến đây . Anh Chánh có ghé bên tai tôi hỏi nhỏ : Anh Ky với anh thân tình làm sao , chắc là phải thân lắm thì anh ta mới đến .
Đúng ngày giờ trong giấy mời , các anh chị đã tề tựu đầy đủ , hàn huyên vui vẻ , chuyện nổ như pháo rang . Theo nhận định của anh Vũ văn Hùng , Phó Chủ tịch Hội CSV/QGHC Dallas cũng như của anh La trung Chánh , hội ngộ hôm nay coi như thành công rất tốt đẹp . Có những anh rất it khi tham dự hội họp , hôm nay cũng hiện diện và ở chơi đến phút chót mới ra về . chẳng hạn như anh Nguyễn như Ky .( Trích trong : Nưả thế kỷ Hội ngộ QGHC 6 , 7 , 8 .Đốc sự . Tháng 9 - 2009 trang 210 - 211 )
.
Thật thế , hồi còn đi học , có người nhận định anh Ky rất kín đáo , dè dặt , chỉ đi lại chuyện trò với một số bạn rất hạn chế . Chúng tôi gặp lại nhau sau năm chục năm xa cách . Năm chục năm biết bao đổi thay và đổi thay cả cuộc đời . biết bao điều muốn nói mà không sao nói hết ., trên quê hương mình thì chẳng gặp nhau mà lại gặp nhau ở một chân trời xa lạ . , phải không anh Ky . Tôi không ngờ được rằng gặp anh là lần chót , hình ảnh cũng như tiếng nói của anh ngày hôm đó vẫn còn trong tôi . Anh đã dành cho tôi một tình cảm bất ngờ và mới chiều hôm nay mấy anh bạn tại Dallas báo tin sự ra đi của Anh và cũng nhắc đến sự có mặt của Anh ngày Hội ngộ., chưa đầy một năm , phải không Anh Ky , thế mà chúng ta đã ở hai thế giới khác nhau rồi đó .
.
Thôi nhé Anh Ky , hãy phù hộ cho những người còn laị : chị Ky , các cháu và bạn bè thân hưũ . Vĩnh biệt Anh.
Nguyễn Phú Thiệu
(ĐS 7)