Hỏi người: Còn nhớ đến ta?
Hỏi buồn, vui đã phôi pha mấy phần?
Hình như từ buổi phong trần
Thơ ta đã chở bao lần ủ ê
Chập chùng ngàn nẻo sơn khê
Người rằng: cánh nhạn không về nữa đâu.
Thuở xưa ta bước qua cầu
Đánh rơi chữ NHỚ nên sầu trăm năm
Thì ra từ cõi cao thâm
Câu kinh cứu khổ dạy rằng: vô ngôn
Biết rồi! Vì nhớ nên buồn
Tay lần tràng hạt cho hồn đỡ đau
Tìm trong sách cổ nhiệm mầu
Chữ QUÊN để đổi cho câu ngậm ngùi.
Ta quên tất cả trên đời
Mà sao không thể quên người mến yêu
Ta ngồi đếm tuổi quạnh hiu
Nhớ, Quên...biết mấy lần gieo bẽ bàng
Từ nay, thôi nguyện ăn năn
Chỉ ngồi sám hối dưới trăng tham thiền.
DƯƠNG QUÂN
Hỏi buồn, vui đã phôi pha mấy phần?
Hình như từ buổi phong trần
Thơ ta đã chở bao lần ủ ê
Chập chùng ngàn nẻo sơn khê
Người rằng: cánh nhạn không về nữa đâu.
Thuở xưa ta bước qua cầu
Đánh rơi chữ NHỚ nên sầu trăm năm
Thì ra từ cõi cao thâm
Câu kinh cứu khổ dạy rằng: vô ngôn
Biết rồi! Vì nhớ nên buồn
Tay lần tràng hạt cho hồn đỡ đau
Tìm trong sách cổ nhiệm mầu
Chữ QUÊN để đổi cho câu ngậm ngùi.
Ta quên tất cả trên đời
Mà sao không thể quên người mến yêu
Ta ngồi đếm tuổi quạnh hiu
Nhớ, Quên...biết mấy lần gieo bẽ bàng
Từ nay, thôi nguyện ăn năn
Chỉ ngồi sám hối dưới trăng tham thiền.
DƯƠNG QUÂN
No comments:
Post a Comment