Đôi giòng: Cảm giác hồi hộp, lo lắng, sợ sệt (trong bầu khí xã hội ngột ngạt) của tác giả Thanh Tâm là cảm giác mà rất nhiều người sống ở Việt Nam phải chịu hàng ngày. (Sầu Đông)
Thanh Tâm
Phải thú nhận là trong lúc này đây tôi tim tôi đang đập loạn nhịp vì cái cảm giác hồi hộp, lo lắng, sợ sệt như thể đang làm một điều phi pháp và tội lỗi.
Có lẽ phải kể qua một chút về bản thân, không lại bị ai đó chụp mũ rằng tôi chỉ là nhân vật ảo.
Tôi là Đảng viên, ngụ tại tại Việt Trì, Phú Thọ, năm nay 33 tuổi, vào ĐCS tháng 12 năm 2003, trình độ Cử nhân, đã đi làm được 10 năm. Về thành phần gia đình: Bố là kỹ sư, 44 năm tuổi đảng; Mẹ là công nhân, cả 2 đã nghỉ hưu 20-25 năm rồi. Tôi hiện công tác tại một đơn vị sự nghiệp có thu cấp tỉnh, công việc nhẹ nhàng, thu nhập (lương, thưởng không có mầu) ổn định bình quân 5 triệu/tháng, vợ bán thuốc tây, con lớn 4 tuổi rưỡi, con nhỏ 6 tháng, đã có nhà xây 1 tầng 1 tum diện tích sử dụng gần 100 m2. Tóm lại là không giàu cũng chẳng nghèo, có chút vị trí trong xã hội vì dẫu sao cũng là một viên chức nhà nước của cơ quan đầu ngành ở tỉnh thuộc Chính phủ.
Tôi được tiếp cận internet rất sớm ngay từ thời sử dụng modem dialup 52k của Vinaphone. Trước đây tôi hay vào các trang Vietnamnet, Tienphong, Dantri, antg.cand, Vnexpress để đọc các tin tức trong nước và quốc tế. Từ ngày có blog tôi cũng lập nhưng chẳng để làm gì vì không thích thú vì vậy cũng chẳng quan tâm đến các blog cá nhân, tôi cho rằng đó chỉ là nơi mọi người giao lưu, tâm sự và chia sẻ cảm xúc. Các báo chính thống đã đưa tôi đến với thế giới lề trái (cảm ơn các báo chính thống đã quảng cáo cho blog). Từ đó tôi thường xuyên lướt qua các blog để đọc tin và sau đó các tin này xuất hiện trên các báo lề phải. Tôi đọc rất nhiều, hết blog này sang blog khác, không chỉ đọc các bài viết mà còn đọc các dòng comment. Tôi muốn biết mọi người đang nghĩ gì về vấn đề đang được nêu lên, điều này không có ở các báo lề phải, họa chăng chỉ là những bài không liên quan đến chính trị hay điều hành của chính phủ.
Tôi mới chỉ đọc, nghe và suy nghĩ mà chưa dám tham gia bình luận gì. Vậy mà khi đọc vẫn phải lén lút không dám để ai biết, có những tin rất hay, rất được lòng dân, giải tỏa được u mê, mụ mị trong đầu mình vậy mà không chia sẻ với ai được. Tôi tin rằng 80% đảng viên, công chức đang rơi vào hoàn cảnh như tôi, mọi người cũng đọc, cũng suy nghĩ nhưng không ai dám nói với ai cả, giả dối, không chia sẻ sợ hãi với chính những sự thật mình biết, sợ hãi người khác biết mình đang nghĩ gì và đáng sợ hơn nữa là sợ hãi chính bản thân mình. Điều gì đang diễn ra? Mình phải làm sao? Mình nghĩ như vậy có đúng không? Mình có suy thoái đạo đức, lối sống không? Tâm sự với ai? Ai hiểu cho mình? Người ta có quy kết là mình lập trường không kiên định, không vững vàng? Họ có báo cáo cấp trên? Báo cáo lãnh đạo? Báo cáo tổ chức? Nâng cao quan điểm, kiểm điểm??? Nhưng tôi vẫn lén lút đọc, càng đọc tôi càng bứt rứt, lo lắng, kìm nén, sợ hãi. Tôi sợ đến một ngày nào đó tôi không còn sợ nữa, nói ra tất cả, tung hê tất cả. Ngày 08/03 tôi uống rượu say bí tỉ, lấy hết dũng khí tìm bố đẻ để hỏi:
– Bố cho con hỏi bố thấy tình hình đất nước thế nào?
Bố: – Có thế nào đâu con.
Tôi: Con hỏi bố với tư cách là một đảng viên với tấm huy chương với 40 năm tuổi đảng, bố thấy thế nào?
Bố: – Công việc ở cơ quan thế nào à?
Tôi: – Công việc của con vẫn tốt, mối quan hệ tốt, chẳng có việc gì xảy ra cả. Con hỏi bố cái Hiến pháp ấy. Đảng đang kêu gọi góp ý và nói ra rả mấy tuần nay về điều 4 ấy bố thấy thế nào?
Bố: – Tốt thôi, chẳng thế nào cả.
Tôi: – Con định làm một điều gì đó theo đúng suy nghĩ của con nhưng trước khi con thực hiện con xin ý kiến bố xem có được không?
Bố: – Không được.
Tôi: – Vì sao lại không được ạ?
Bố: …
Tôi: – Tại sao lại không được?
Bố: (Tay run run tìm thuốc lá hút) Không được là không được.
Tôi: – Con đang suy nghĩ rất nhiều, chính vì vậy con muốn xin ý kiến bố. Bố không giải thích cho con là tại sao lại không được?
Bố: …
Tôi: – Bố phải giải thích cho con chứ? Bố thấy đảng ta thế nào, chủ nghĩa xã hội thế nào? Cái Hiến pháp đó có được không? Đất nước có trước hay đảng có trước? Đảng có 3 triệu người nhưng có đến 90 triệu dân, tại sao quân đội trung thành với đảng mà không trung thành với đất nước và nhân dân? Bảo vệ chế độ là bảo vệ ai? Bảo vệ đảng, bảo vệ lãnh đạo, bảo vệ cái ghế của lãnh đạo chính là bảo vệ một lũ quan tham hả bố?
Bố: – Không được, làm thế ảnh hưởng đến cả gia đình, ảnh hưởng đến vợ con, …
Tôi: – Nhưng điều đó có phải là tham ô tham nhũng gì đâu, có ảnh hưởng đến đạo đức thuần phong mỹ tục gì đâu, con có làm gì sai đâu?
Bố: – Không sai nhưng làm vợ con khổ và ảnh hưởng đến gia đình là không được.
Tôi ra về, không muốn tranh luận với ông nữa, vì tôi biết bố tôi đang sợ. Trước đây ông hay nghe đài BBC, RFA nhưng từ khi có công cuộc góp ý sửa đổi Hiến pháp thì ông không dám nghe nữa. Có lẽ ông cũng có nỗi sợ giống tôi, sợ nghe nhiều, biết nhiều rồi đến lúc không sợ nữa thì lại sợ ảnh hưởng đến vợ con, gia đình, dòng tộc. Và tôi lại có nỗi sợ giống ông nên chỉ dám viết vài dòng tâm sự với mọi người. Tôi không biết chia sẻ cùng ông như thế nào để vượt qua nỗi sợ hãi của xã hội, nỗi sợ hãi về gia đình và nỗi sợ hãi chính bản thân mình.
T.T.
Nguồn: boxitvn.blogspot.ca
No comments:
Post a Comment