31 March 2011

Quanh một niềm đau

Cuộc Tao Ngộ Không Mong Đợi

Nguyễn Ngọc Cường

Cơn mưa tầm tã vào ngày Thứ Tư 23 Tháng 3 Năm 2011 đã đón vợ chồng chúng tôi qua Orange County, California, một hiện tượng lạ tại vùng nắng ấm Nam Cali ít khi mưa này. Chúng tôi đã nhiều lần, nếu không muốn nói là rất nhiều lần tới đã vùng Little Saigon mà hầu như chưa bao giờ được hưởng cơn mưa lớn ở đây cả. Có thể đất trời đã khóc cho chúng tôi khi lần này qua chỉ để nhận xác và làm tang lễ cho đứa con gái thân yêu đã lìa đời vì một cơn bệnh bất ngờ vào mấy ngày trước đó tại Fountain Valley Hospital khi tuổi đời còn quá son trẻ.

Dù sự thực phũ phàng đã rõ ràng như vậy nhưng chúng tôi gần như chưa chấp nhận nổi tin dữ này nên dự định không thông báo đến bất cứ bằng hữu nào mà chỉ làm tang lễ cho cháu trong phạm vi nhỏ hẹp của gia đình mà thôi. Nhưng rồi có lẽ do Thánh Ý Chúa nhân từ cũng như do đứa con gái vắn số hiện về thúc giục nên cô Phương L’amour Cosmetic đã thông báo đến người bạn thân của cô là anh chị Đinh Viết Cư, Đốc Sự 15, hay tin và từ anh Cư, tin buồn đã chuyển đến bằng hữu của chúng tôi, cũng như quý anh chị Cựu Sinh Viên Quốc Gia Hành Chánh ở khắp mọi nơi.

Người Bạn Đời của tôi rất dễ xúc động, nàng đã khóc ngất vào những đám tang của vài người thân lớn tuổi qua đời trước đây, huống chi lần này lại là tang lễ đứa con gái thân yêu, nên mấy ngày trước đó tôi đã bối rối lại càng thêm lo lắng mà không biết phải làm sao, nên vốn đã khó ngủ lại càng thêm trằn trọc ít ngủ hơn. Cuối cùng thì ngày mà tôi lo ngại nhất cũng vẫn lặng lẽ tới, Chủ Nhật 27 Tháng 3 Năm 2011, ngày thân bằng quyến thuộc tới viếng xác cháu trước khi thân xác cháu trở về với cát bụi. Hiền Thê của tôi đã khóc không kìm chế. Ơn Trên đã diệu kỳ thêm sức mạnh thể xác cũng như tinh thần để tôi còn đứng vững và tỉnh táo hầu tiếp nhận tình nghiã bạn bè trong ngày rất khó khăn của gia đình chúng tôi. Tất cả khuôn mặt thân yêu của bạn bè giờ đây đều hiện rõ trong tôi. Các anh chị đến với chúng tôi tại Peek Funeral Home, dự Thánh Lễ Nhà Thờ Tam biên, Nhà HoảThiêu xác đứa con gái, đã làm dịu hẳn cơn đau đang cào xé tâm can. Dù các anh chị không muốn nói đến nhưng trong thâm tâm, tôi cảm thấy cần nêu lên để lòng bớt áy náy đối với ân tình quý anh chị và thân hữu đã dành cho gia đình chúng tôi.

Đặc biệt nhất trong quý thân hữu tham dự tang lễ là chị Kiều Chinh. Dù đôi chân không được toàn hảo cho lắm nhưng chị vẫn cố gắng tới thăm cháu và ngồi lại với cháu trong thời gian dài, rất dài. Trong tình đồng môn Học Viện Quốc Gia Hành Chánh các anh chị đã đến với chúng tôi: Lê Xuân Sướng, Cao Văn Hở (CH 1) La Trung Chánh (CH 2), Bùi Bỉnh Bân, Nguyễn Trường Phát (CH 4) Riêng anh Phát thật là chí tình, trong khi chờ bay về lại Virginia anh đã nhờ người quen chở về Quận Cam đến thăm cháu rồi lại tất tả ra phi trường Los Angeles, anh Nguyễn Văn Sáu (TS 4, người có công thông báo đến các anh chị Cựu Sinh Viên QGHC) anh chị Nguyễn Đắc Điều lặn lội từ San Diego, anh chị Thái Hà Chung (ĐS 6) anh chị Đỗ Tiến Đức, Lê Tấn Nhiễu (ĐS 7), anh chị Lê Danh Đàm, Nguyễn Ngọc Liên, chị Vân Phương Trí Bảo, Vũ Mạnh Hùng (ĐS 8), anh chị Lưu Văn Trang, Nguyễn Đình Đức, Chị Nguyễn Ngọc Oanh (ĐS 9), Anh Trần Ngọc Thiệu, Lê Văn Quan (ĐS 11), Anh Nguyễn Đăng Luận, Nguyễn Kim Hương Hỏa (ĐS 12), anh Đặng Mạnh Hùng, Cao Xuân Thức (ĐS 13). Khóa ĐS 14 của cá nhân tôi tham dự khá đông, các chị Cao Minh Tâm, Nguyễn Ngọc Khanh, anh chị Lê Trình, anh Phạm Thành Châu, Bùi Đắc Danh, Nguyễn Văn Ảnh, Nguyễn Văn Thi, Lê Đình Kịp, Phạm Công Xuân, Trương An Ninh, Huỳnh Văn Quế, Nguyễn Đức Tín, Hoàng Văn Lợi, Từ Công Phụng, Nguyễn Thế Vĩnh, Lâm Hữu Xưa, Lâm Bỉnh Kiệt, Hà Hải Sơn, Đinh Ngọc Tề, Nguyễn Đăng Độ, Khương Phục Hưng, Nguyễn Hữu Lượng, Nguyễn Ngọc Diệp, Lữ Thế Liêm, Nguyễn Duy Đông, riêng anh Dương Văn Vàng là người đầu tiên của lớp ĐS 14 gọi điện thoại hỏi thăm cùng thong báo rộng rãi đến các bạn khác, anh chị Đinh Viết Cư, Phạm Cao Tăng, Nguyễn Thế Tạo, Nguyễn Ngọc Du (ĐS 15), anh Nguyễn Công Lượng, Nguyễn Văn Viễn (ĐS 16) Anh Chu Tất Tiến (ĐS 21).

Đặc biệc nhất là các chị Thái Hà Chung và chị Nguyễn Ngọc Liên đã cùng xướng Thánh Ca nhiều giờ liền trong Tang lễ. Riêng các anh chị Thái Hà Chung, Đỗ Tiến Đức và Lê Danh Đàm đã quan tâm thay phiên nhau đến tận nơi chúng tôi cư ngụ trong thời gian tạm ở Nam Cali, để an ủi, nâng đỡ tinh thần, giúp chúng tôi đứng vững không bị sụp đổ trong suốt thời gian tang lễ. Anh chị Thái Hà Chung và Lê Danh Đàm còn luôn để ý đến tôi hầu có thể giúp đỡ kịp thời, vì theo nhận xét của các anh chị đó thì bề ngoài tuy tôi không khóc nức nở như nhà tôi nhưng trong lòng thì tôi rất yếu đuối, có thể ngã qụy bất cứ lúc nào. Ân tình nặng này làm sao chúng tôi có thể trả hết.

Hồi tưởng lại sự việc này tôi không khỏi ngậm ngùi xúc động về tình bạn cao đẹp các anh chị đã dành cho vợ chồng chúng tôi. Tạ ơn Thiên Chúa đầy quyền năng đã ban cho chúng tôi một món quà vô giá, đó là sực tận tâm săn sóc của quý bằng hữu khi chúng tôi gặp khó khăn về mặt tinh thần.

Trong giờ phút đau thương lại may mắn có một điều lý thú bất ngờ xẩy đến khiến nhà tôi tuy đang khóc cũng phải bật cười. Đó là anh Lê Danh Đàm (ĐS 8) khi tham dự tang lễ chợt thấy người em ruột của anh là anh Bác Sĩ Tuyên cũng hiện diện. Anh Tuyên cho biết anh là bạn bè của anh chị chồng đứa con gái chúng tôi. Anh Đàm liền phán một câu : “Như vậy tôi đi phía đàng gái, còn em trai tôi đi phiá đàng trai” khiến mọi người đều cười vang.

Giờ đây, sau cơn đau đớn tột cùng tưởng chừng khó vượt qua nổi của sự mất mát quá đỗi lớn lao này, tôi đã ngộ ra, dù rằng chỉ một phần nhỏ, rất nhỏ, lẽ vô thường của cuộc sống trên trần gian.

New York, Rạng sáng Ngày 31 Tháng 3 Năm 2011
Nguyễn Ngọc Cường

No comments:

Post a Comment

Cái Đêm Hôm Ấy . . . Đêm Gì?

TTR: Chắc chắn không ai đọc được những bài ký sự như thế này mà còn có thể hình dung ra cảnh người dân bị bóc lột tàn bạo, phi nhân hơn nữa ...