11 July 2014

Ngôi Mộ Trống, thơ

Dạo:
       Mộng đời xưa đã héo khô,
Hồn nay cũng tựa ngôi mồ bỏ không.
 
**
 
   Ngôi Mộ Trống
 
Nhàn nhạt bóng đêm lan,
Hương tàn treo ngọn gió.
Nỗi buồn quen lấp ló,
Men xác cỏ tìm nhau.
 
E ấp bế cơn đau,
Lặng cúi đầu hổ thẹn.
Con tim già chợt nghẹn,
Biết lỗi hẹn cùng ai?
 
Tóc trắng ngại hoa cài,
Môi thâm dài tiếc nhớ.
Miếng trầu xanh cắn dở,
Than thở trách người xưa.
 
Lời hát cũ dây dưa,
Theo đò đưa khách lạ.
Chút duyên thừa chắp vá,
Ửng gò má nhăn nheo.
 
Trái tình héo quắt queo,
Đỉnh đèo cao đợi gió.
Đời xuôi xuôi vạn ngõ,
Hạnh phúc nhỏ không về.
 
Câu thần chú lê thê
Lừa cơn mê lạc lối.
Mảnh trăng thề gian dối,
Người bối rối xa nhau.
 
Con sóng giả vờ đau,
Thét gào trong đêm lạnh.
Bầy sao khuya sắc cạnh,
Vạch nát cánh buồm khơi.
 
Mùa thu giận lẫy đời,
Về vẽ vời tang tóc.
Đóa hoa tàn lăn lóc,
Thay tiếng khóc canh mồ.
 
Hốt vội đống xương khô,
Đùn vô ngôi mộ trống.
Gió âm ti lồng lộng,
Lửa tuyệt vọng bùng lên. 
        Trần Văn Lương
           Cali, 7/2014

No comments:

Post a Comment

Yêu cũng đáng ngại thật... Ai bỏ đi trước sẽ chết!

- Bức tranh "Ai bỏ đi trước sẽ chết" "Một bức tranh với giá trị nhân văn sâu sắc, ngay cả khi cô gái nói rằng nếu chàng trai ...