15 September 2012

Có Những Mùa Thu, truyện ngắn

                   Nguyên Trần

(Phần lớn câu chuyện là hư cấu, nếu có sự trùng hợp tên tuổi, địa danh  hay nội dung nào đó là ngoài ý muốn của tác giả)

Phương có thói quen là cứ mỗi đô thu về thường hay lái xe từ Toronto xuống tận thác Niagara Falls ngắm lá vàng. Trước khi vào chân thác, chàng tấp vô quán Starbucks mua ly cà phê expresso double rồi tới ngồi trên chiếc băng đá đăt dọc theo bờ thác xem như thế giới  nầy là của riêng ta, tha hồ ngắm trời xanh lảng đảng đục sắc mây vừa nhâm nhi cà phê thơm lừng đậm đặc vừa thả hồn tìm thi hứng.

Thu năm nay, Phương cũng không ra ngoài cái thông lệ đó. Bấy giờ là xế trưa, nắng thu vàng long lanh óng ánh như nhả những sợi tơ mượt mà vào lòng khách lãng du lâng lâng bồng bềnh. Đang ngồi trên chiếc băng đá dọc theo thác, say sưa ngắm lá vàng  trải dài trong một vùng trời trong xanh  với cả một  nét đẹp huyền ảo  thiên nhiên của thu muôn thuở, Phương bỗng nghe tiếng một cô gái Việt Nam gọi lớn:

- Mẹ! Mẹ! Lại đây coi nè!

Chàng liền sực tỉnh trở về thực tế và hướng tầm mắt nhìn về  người đàn bà mà cô gái vừa gọi là mẹ đang đứng cạnh cô và một cháu gái nhỏ với một người đàn ông ngoại quốc trẻ mà Phương đoán là chông cô gái. Thoạt nhìn người đàn bà, Phương thấy có nét quen quen,  tò mò  nhìn kỷ hơn và vận dụng hết cái trí nhớ rất tốt của mình thì chỉ một thoáng sau Phương bỗng rùng mình khi vừa nhận ra “nàng” là ai.

         “Trời ơi! Huệ đó sao? Sao mà trời dun rủi cho chàng  gặp lại  nàng một cách quá bất ngờ thế nầy. Đúng là small world.”

Không để mất cơ hội, Phương vôi đứng dây đi nhanh tới Huệ đang đứng nhìn những chiếc tàu The Maid of the Mist chở du khách tới tận chân thác bên dưới dòng sông Niagara. Phương hỏi nhanh như sợ không kịp hỏi:


-       Xin lỗi tôi hỏi như vầy có hơi đường đột là bà có phải là Huệ không?

Phương ngay sau đó,  thấy rõ nét sửng sốt bàng hoàng trên khuôn mặt Huệ, nàng nhìn thẳng vào mắt chàng một thoáng rồi nghẹn ngào ấp úng nói:

         - Anh đó phải không? Phải Phương đây không?

Phương cũng bùi ngùi đáp:

-       Phải chính anh đây! Anh không ngờ gặp lại em ở nơi nầy. Đã lâu quá rối mà em không thay đổi gì.

Thực vậy, nét kiều diễm ngày xưa vẫn cón phảng phất trên khuôn mặt Huệ, chỉ có điều là nàng hơi ốm hơn, mái tóc dài óng ả mượt mà sỏa trên bờ vai được thay thế bằng tóc oăn ngắn gọn và khóe mắt thoáng hiện vài dấu chân chim.

Thú thật là trong giây phút thiêng liêng đó, Phương  có nằm mơ cũng không dám mơ như vậy đâu.

Sau thoáng bàng hoàng xúc động, Huệ giới thiệu con gái, rể và cháu ngoại với Phương:

-       Đây là Diễm con gái em, Kruger con rể người Đức và Eva cháu ngoại, còn đây là bác Phương, bạn cũ của mẹ ở Vĩnh Bình

Tiếp nối chỉ nghe giọng nói của Huệ và Phương  xoắn xít hỏi thăm tin tức về nhau của 32 năm trời cách biệt. Chỉ vài phút sau,  Diễm  tỏ ra tế nhị  nói với mẹ là hai vợ chồng dẫn con đi một vòng xem quang cảnh chung quanh thác nhưng chắc là cô muốn  mẹ và bác Phương tự do tâm sự.

Ngồi bên nhau dưới tiết trời se lạnh vào giữa thu, Huệ và Phương bồi hồi kể cho nhau nghe những thăng trầm trong cuộc đời kể từ lúc hai đứa chia tay  mà lỗi lầm do chính nơi Phương gây ra…

Ngược dòng thời gian vào đầu thu năm 1966, có hai chàng trai vừa tốt nghiệp Học Viện Quốc Gia Hành Chánh khăn gói xuống tỉnh Vĩnh Bình trình diện nhận nhiệm sở. Đó là Hiển và Phương.

Khi vừa đặt chân vào văn phòng Tòa Hành Chánh, trong lúc tìm gặp anh Huỳnh, chánh văn phòng và cũng là một đàn anh, Phương bỗng giựt mình khi thấy một cô thư ký có khuôn mặt đẹp quyến rũ với mái tóc dài óng ả thướt tha và thân hình thật gợi cảm. Chàng bấm tay bạn nói nhỏ:

-       Trời ơí, đẹp quá mậy!

Sau khi tự giới thiệu và nói chuyện thật cởi mở  với anh Huỳnh (thì đồng môn mà), hai công chức trẻ được anh cho biết là ông Phó Tỉnh Trưởng Thành bận đi thanh tra Quận, phải chờ ngày mai mới găp được. Xong anh bảo hai chàng ra gặp cô Huệ nhân viên văn phòng để lo làm chứng minh thư công chức. Lúc đó Hiển bận đi thăm bà con để cho Phương lo mọi thủ tục. Chàng ra văn phòng hỏi thăm cô nào là cô Huệ thì người ta chỉ …cái người đẹp mà chính  chàng mới trầm trồ khi bước vào. Không biết cái nầy là may hay rủi đây. Phương bèn tới chào hỏi Huệ một cách lịch sự và nói ý định mình là xin chứng minh thư thì người đẹp cười cười :

-       Ở đây ai muốn xin chứng minh thư cũng phải làm đơn xin phép đàng hoàng kèm theo hai tấm hình chứ không có nói miệng được.

Thấy người đẹp muốn làm khó dễ  mình, Phương hỏi vặn lại:

-       Hai tấm hình thì cần là phải rồi nhưng sao có chuyện làm đơn nữa cô?

Huệ kênh kênh kèm theo nụ cười ranh mãnh:

-       Nguyên tắc là như vậy đó. Không ưu tiên biệt lệ cho một ai hết.

Không muốn đôi co với Huệ, vả lại, nàng cũng có cái lý của nàng, Phương đành chịu thua (mà thua người đẹp thì có lỗ lã gì đâu) cười cầu tài nói:

-   Thôi được rồi cám ơn cô. Tôi sẽ trở lại với lá đơn và hai tấm hình. Và thưa thiệt với cô là cô càng làm khó tôi, tôi càng thấy cô đẹp thêm hơn.

Huệ nghĩ thầm “chưa gì mà mở máy …tán rồi hả?”. Tuy vây nàng cười thich thú ra mặt. Đàn bà con gái mà, có ai hổng thích khi được khen mình đẹp, nhất là mình …đẹp thiệt.

Đó! Khởi đầu câu chuyện giữa Huệ và Phương nó giản dị như vậy thôi.

Sau đó thì Phương  yêu Huệ lúc nào hổng hay, đúng như câu thơ của một thi sĩ vô danh:
             Trời sinh chi cái hố tình
    Cho ta rớt xuống thình lình biết đâu
Phương  đánh liều mặc bao tiếng thị phi mà cứ tấp tới bàn làm việc của nàng tán chuyện mãi. Thấy Phương  biết cách ăn nói và nhất là biết chiều chuộng lấy lòng  nên Huệ cũng dần dần có cảm tình với chàng và chỉ thời gian ngắn sau là nàng đã ngã vào vòng tay Phương... Khổ  một nỗi ba nàng, bác Năm Sơn, nhân viên Ty Tài Chánh là một ông già khó dàn trời mây, chằng chằng giữ con gái như giữ  của gia bảo. Một hôm Phương đánh liều tới nhà thăm Hạnh ở đường Lý Thái Tổ gần cầu Long Bình, một cách đường hoàng như chứng tỏ “hai trẻ yêu nhau trong vòng lễ giáo”.  Sau khi thật lễ phép “kính chào hai bác”, Sơn được “hai bác “ cho ngồi đối diện trên salon với Huệ   nói chuyện thật đứng đắn tưởng như chưa bao giờ như vậy. Thỉnh thoảng, bác Năm đi ngang qua với bộ mặt hình sự làm thằng nhỏ vốn nhát gái càng “nhợn cơ” thêm nên vội vã  chào từ giã .

Hôm sau, Huệ bảo riêng với Phương: “Anh biết sau khi anh về ông già nói sao không? Ổng hỏi em thằng đó là thằng nào vậy?”

Có lẽ đây là câu hỏi buồn cười nhất trên đời nầy. Trong khi chờ lệnh bổ nhiệm, Phương đã ăn dầm nằm dề tới nhẵn mặt ở Tòa Hành Chánh nơi bác đang làm việc mà ổng đành lòng hỏi một câu như vậy thì thiệt là thầy chạy luôn.

Thế nên Huệ cố nín cười  đáp gọn “Biết mà còn hỏi”

Tưởng cũng nên nói thêm là gia đình Huệ có 8 anh chị em, 4 trai 4 gái.. người đẹp năm Huệ  nhỏ hơn Phương 2 tuổi, chị hai Phượng có chồng ở Vĩnh Bình, anh Ba Trung và Tư Nghĩa có gia đình ở Sài Gòn, các em kế Huệ là Trang, Hùng, Dũng và Mai. Đặc biệt mấy cô con gái đều đẹp  nhưng hạng nhất phải là Huệ rồi tới Trang. Mấy đứa em Huệ nhất là Trang làm cô giáo cũng đều thích  Phương lắm.

Một tháng sau, Hiển và Phương nhận sự vụ lệnh làm phó quận Cầu Ngang và Tiểu Cần.

Có điều hơi buồn cười cũng xin nói ra đây về ông Phó Thành, xếp trực tiếp của Hiển Phương. Khi nói với Hiền về quận Cầu Ngang mà Hiển sẽ đảm nhiệm, ông Phó nói “ Anh nói riêng với em là quận Cầu Ngang là quận trù phú an ninh nhất tỉnh mà anh ưu tiên dành cho em đó” . Còn với Phương thì ông cũng lập lại cái điệp khúc “Quận Tiểu Cần  giàu có và tốt nhất tỉnh anh đặc biệt để cho em thôi”.  Như vậy thì hóa ra đối với xếp, quận nào cũng ngon lành số một mà  ông chỉ dành riêng cho…tất cả phó đốc sự mới nhận nhiệm sở. Từ đó ai cũng nghĩ rằng ổng chi favor có mình mình. Không biết là trong đời ông Phó Thành đã nói mấy lần câu” Anh nói riêng với em…” rồi.

Có thể đây cũng là một nghệ thuật lãnh đạo chỉ huy mà Phương cần phải học hỏi dài dài.

Từ đó, cứ cuối tuần là Phương lái xe đoạn đường 25 km về tỉnh thăm và đi chơi với Huệ. Thỉnh thoảng nàng cũng xuống Tiểu Cần để mang đến cho Phương chuỗi ngày hạnh phúc tuyệt vời, đam mê chất ngất mà đời Phương tưởng như không có lúc nào hạnh phúc bằng. Đôi khi Huệ cười nhắc lại diễn tiến cuộc gặp gỡ lần đầu tiên tại văn phòng Tòa Hành Chánh giữa hai đứa mà nàng làm khó dễ  Phương qua vụ chứng minh thư::

- Em biết anh là phó đốc sự mới xuống nhận việc nên sẵn dịp  muốn phá anh chơi. Mà lúc đó anh có giận em không? Thôi giỡn chơi chút nghe ông xã!

Tôi bèn trả lời kiểu nịnh đầm:

- Giận một người đẹp là một tội lỗi không tha thứ được nhất là người đẹp đó chính là em, em có biết không?

Huệ xỉ yêu vào trán tôi:

-       Thôi! Nịnh thấy ghét quá hà.

Chuyện tình diễn biến êm đềm hạnh phúc như vậy cho tới  một hôm, có một khúc quành dòng sông (câu nầy tác giả thuổng của nhà văn tiền bối Doãn Quốc Sỹ) đến với Phương. Đó là Thu, cũng là nhân viên Ty Nội An Tòa Hành Chánh, một hôm lại bất ngờ xuống quận tìm thăm chàng. Số là như thế nầy, hai tháng trước, Thu cùng 5 nhân viên khác được Tòa Hành Chánh chỉ định xuống quận Tiểu Cần một tuần để tham gia công tác vận động bầu cử quốc hội lập pháp nhiệm kỳ 1. Chàng đã rước phái đoàn về ăn ở nhà mình và tiếp họ thật chu đáo thân tình trong một tuần lễ  vui nhộn

Tưởng thế là thôi thì ai mà ngờ sau đó, Thu tự động xuống quận tìm chàng,  thì lẽ dĩ nhiên là mặc dù đã có người yêu  nhưng làm sao mà Phương ngăn được ngọn sóng tình đang cuồn cuồn dâng tràn trong tâm hồn sôi nổi trẻ trung yêu đời với hoàn cảnh thuận tiện như thế. Cái hoàn cảnh mà dân Vĩnh Bình gọi đùa là “dâng cơm cho lục”. Thế là việc gì đến phải đến, và kể từ đó, Phương bắt đầu ở cái thế “trồng trầu thì phải khai mương…” nghĩa là chàng phải làm “thuyền trưởng hai tàu” (câu nầy thì tác giả  lại thuổng của nhà văn Văn Quang). Có gian thì phải có ngoan, Phương biết là Huệ thỉnh thoảng xuống với chàng vào cuối tuần, nếu không thì chàng  cũng phải lên tỉnh trình diện,  nên chàng dặn Thu là chỉ tới vào ngày thường vì cuối tuần “anh bận đi thăm xã ấp” (cán bộ hành chánh mà tận tụy đến thế là cùng).

         Cây kim dấu trong bọc mãi cũng lòi. Phương kéo dài tình trạng đu dây như vậy được 3 tháng thì không hiểu có ai thóc mách mà Huệ hay được. Nàng tức tốc chạy xe Honda  xuống quân xông thẳng vào văn phòng phó quận mặc dù lúc đó Phương đang bận tiếp khách và chú tùy phái đã ngăn nàng lại. Với Huệ thì đố ai mà cản được. Vừa xô cửa bước vào, mặt Huệ hầm hầm nói với hai ông xã trưởng đang hầu chuyện cùng Phương:

-       Xin lỗi hai chú ra ngoài cho tôi nói chuyện riêng với ông phó quận một chút.

Hai ông xã chắc tưởng đâu là lệnh bà phó nên tiu nghỉu đứng dậy bước ra ngoài.

Phương  cuống cuồng chưa kịp phản ứng gì thì Huệ nhìn thẳng vào mặt chàng nói với giọng giận dữ:

-       Anh nói anh yêu chỉ mình tôi, vậy tại sao anh ngủ với con Thu dài dài vậy. Anh có biết có bao nhiều người theo đuổi van xin tình yêu tôi nhưng vì tôi ngu dại tôi thương anh để bây giờ anh phản bội như vậy đó hả?

Điều nầy thì Phương biết rõ, trên tỉnh có nhiều bậc vương tôn công tử si mê Huệ vì nàng là người đẹp Vĩnh Bình mà, còn Phương là kẻ có diễm phúc được là người yêu của nàng mà còn dở trò trên bọc trong dâu. Lúc nầy, Phương chỉ biết lí nhí mấy câu:

-       Anh xin lỗi Huệ - Ngàn lần xin lỗi em

Nhưng Huệ dứt khoát:

-       Bây giờ giữa tôi và con Thu, anh phải chọn một. Và nếu anh chọn tôi, anh phải về Mỹ Tho nói má anh xuống cưới tôi gấp cho anh. Chứ tôi không thể thả lỏng anh để lâm cảnh ”đêm dài lắm mộng” như thế nầy nữa.

Phương cúi đầu khổ sở nghe lời đay nghiến của Huệ mà thấy rằng mình thật đáng tội. Thấy chàng cứ làm thinh, Huệ tự hạ giọng buồn rầu nói:

-       Anh có biết là em yêu anh đến thế nào không? Yêu tới từ chối mọi lời tỏ tình của nhiều người, yêu tới đã trao đời con gái cho anh mà sao anh tàn nhẫn với em quá vậy Phương? Anh không thực lòng yêu em hả anh?

Phương ú ớ trong cổ họng:

-       Anh thề là yêu em nhất trên đời nầy.

-       Thế tại sao anh không chịu cưới em để hai đứa mình sống chung với nhau. Mình cũng đã gần gủi như vợ chồng rồi mà. Còn đời con gái của em nữa, anh tính sao?

Phương  gượng gạo xuống xàng vọng cổ:

-       Anh hiện giờ còn đang  tay trắng, anh thực sự muốn tạo nên công danh sự nghiệp vững chắc trước khi rước em về để còn lo tương lai hạnh phúc cho em cho con cái nữa chứ! Tự lòng anh, anh  chỉ mong đón em đến  bằng nhung lụa giàu sang vì chỉ có thế mới xứng đáng với em mà thôi.

Thực ra Phương muốn nói thêm là “ anh còn trẻ quá nên chưa muốn bị ràng buộc chuyện vợ con” nhưng có uống thuốc liều cũng không dám nói ra điều đó. Ai chứ Huệ dám giết Phương tại chỗ luôn.

Phương còn nhớ có một lần viên trưởng phòng hành chánh quận lén ăn tiền bổ nhiệm viên chức xã ấp nhưng không may Huệ biết được nên nổi giận la Phương “nó dám qua mặt anh như vậy, anh phải đổi nó tức khắc cho nó biết tay, làm cấp chỉ huy phải có uy quyền chứ ai mà xìu xìu ển ển như anh vậy”. Sau đó vì Phương tha thứ cho anh ta nên Huệ giận chàng cả tháng trời. Qua câu chuyện nhỏ như vậy đủ thấy là Huệ dữ dằn lắm chứ không hiền hòa gì đâu.

Trở lại chuyện  Phương ca cải lương, Huệ nghe xong hơi gắt lên:

-       Em không màng chuyện anh tay trắng tay đen. Lương anh lương em cộng lại cũng đủ sống rồi, mình sẽ từ từ gầy dựng tương lai sau nầy. Được hôn anh?

Phương vẫn giữ quyết định của mình:

         - Em cho anh một thời gian nữa đi em.

Nghe tới đây Huệ biết là no chance nên kết thúc câu chuyện qua làn nước mắt:

- Một thời gian nữa để anh tiếp tục qua lại với con quỹ cái đó phải không? Thôi em biết số phận em rồi. Em sẽ rời xa Vĩnh Bình để khỏi đau lòng mỗi khi nhìn thấy gương mặt đểu giả của anh. Và em sẽ hận anh suốt đời . Vĩnh biệt anh.

Rồi nàng quày quả chạy đi

Từ lúc yêu nhau, Phương  biết Huệ là cô gái rất có nghị lực, cứng rắn và bản lãnh, thế mà lần đầu tiên  nàng khóc thì đủ biết rằng nàng đã đau khổ đến tận cùng rồi. Lòng Phương  buồn vô hạn  và thấy thương nàng quá. Tại sao chàng lại tán tận lương tâm như vậy. Trong một thoáng, Phương muốn chạy theo ôm chặt nàng để nói lời vỗ về yên ủi và hứa sẽ cưới nàng nhưng ma quỷ nào giữ chân chàng lại để xót xa nhìn người yêu chạy ra xe Honda Dame rồi phóng đi mất dạng.

Huệ sau khi bị người yêu đâm một nhát dao chí tử ngay giữa tim đã đau đớn rời bỏ thành phố Phú Vinh thân yêu nơi nàng sinh ra và lớn lên trong 24 năm trời để lên Sài Gòn. Trước đó nàng không quên  tới mắng Thu một trận là “đồ giựt người yêu của bạn”. Chắc hẳn  nàng cũng rủa thấm: “Trời cao có mắt, hai đứa bây họp nhau làm khổ tao thì tụi bây cũng chẳng sung sướng hạnh phúc gì đâu.”

Sau đó, Phương nghe nói Huệ vào làm thơ ký Tín Nghĩa Ngân Hàng Sài Gòn.

Riêng Thu thì kéo dài cuộc sống già nhân ngãi được 3 năm mà thấy chẳng đi tới đâu vì cái thói trăng hoa của Phương mà nhiều lần nàng bắt gặp nên cũng  thua buồn bỏ lên Sài Gòn dạy học tại trường tiểu học Phạm Thế Hiển, Quận 4 .

Như vây là hai người tình của Phương đã lần lượt bỏ đi cho chàng nếm cảnh “lắm mối tối nằm không”.

Con thuyền nào phiêu lưu xuôi ngược thế mấy  rồi thì cũng tìm bến đỗ, đời Phương dù mãi mê “đào hoa vụ” (bạn Phương chấm tử vi cho chàng  nói “số ông thân cư thê mà sao lại quá nhiều đào hoa vụ”) tới đâu rồi thì cũng phải lập gia đình. Phương cưới vợ rồi có được 4 đứa con cho tới năm 1975 theo cuộc thăng trầm của vân nước, gia đình chàng trôi giạt tới thành phố Toronto, Canada bắt đầu cuộc sống mới cho tới ngày hôm nay thật là tình cở có duyên hạnh ngộ Huệ tại một nơi cách xa nơi hai người đã quen nhau rồi yêu nhau rồi xa nhau hơn nửa vòng trái đất.

Giờ đây Huệ Phương âu yếm ngồi bên nhau, lắng nghe nhau nói (thì tình cũ hổng rủ cũng tới đó sao) Hết nhắc lại những kỷ niệm vui buồn Vĩnh Bình tới chuyện sau nầy của cả hai người.

Huệ sau khi lên Sài Gòn ở nhà anh Tư Nghĩa và xin thi tuyển vào làm thư ký kế toán Tín Nghĩa Ngân Hàng. Cuộc thi có hơn 100 ứng viên mà chỉ chọn có 5 và Huệ may mắn trúng tuyển hạng nhất. May mắn cái gì, giám khảo nó thấy nàng đẹp, rất  hợp với tiêu chuẩn trang trí ngân hàng thì nó chấm nàng liền chứ gì. Thực sự  nếu Huệ mà không đậu hạng nhất thì mới là chuyện lạ.

Mới vào làm được hơn một tuần là giám đốc Luân đã mời cô tân thư ký xinh đẹp đi ăn nhà hàng Majestic. Làm sao mà từ chối xếp được nên Huệ phải nhận lời. Trong bữa tiệc với ambiance sang trọng lãng mạn của nhà hàng, Luân đã tỏ ra vô cùng lịch sư và galant với nàng rất đúng với phong cách  chàng trai tốt nghiệp HEC Paris. (Haute Études Commerciales de Paris)

Tất cả chỉ làm Huệ khó xử thêm vì hình ảnh anh chàng người yêu “cà chớn” vẫn còn lảng vảng một cách đáng ghét trong tâm tư nàng.

Sau đó tới màn quà tặng tấp nập của giám đốc toàn là thứ son phấn nước hoa đồng hồ …đắt tiền mà Huệ không thể nào từ chối vì sợ…mất việc. Đó là thói thường tình của đàn ông nhất là  đàn ông trí thức giàu có khi tán tỉnh đàn bà.

Điều làm Huệ khó xử nhất là nàng chỉ có cảm tình với Luân thôi chứ chưa thể yêu chàng. Đã vậy, trong ngân hàng bắt đầu có lơi ong tiếng ve là người đẹp Huệ muốn câu chàng giám đốc tài hoa. Thiệt là oan ơi ông địa cho Huệ.

Làm ở Ngân Hàng được hơn một năm mà Luân vẫn bền chí theo đuổi Huệ. Thấy không xong nên sẵn dịp có cô bạn thân rủ ra Vũng Tàu làm USAID lương cao vì nhờ có tay trong giới thiệu nên Huệ bằng lòng. Cuộc đời nàng lại đến khúc quành mới.

Nàng thuê chung apartment với Nguyệt, tên cô bạn, ở ngay trung tâm thị xã , hằng ngày chở nhau đi làm bằng chếc Honda của Huệ.

Gần hai năm sau , Huệ đã quen với cuộc sống mới bắt đầu  và bắt đầu thich nó thì nàng nhận được tin thật buồn là Phương lập gia đình. Đây là một cú sốc lớn nhất đời nàng vi Huệ tuy thù hận Phương nhưng sao…vẫn còn yêu chàng. “Khanh ơi! Anh giết em một lần nữa rồi. Một lần chưa đủ sao anh?”

Quá đau lòng, nàng xin nghỉ phép một tuần và cứ nằm buồn rầu dã dượi. Nguyệt bực tức giùm cho bạn, dựng Huệ dậy nói:

-       Sá gì thằng đàn ông hổng ra gì mà mầy tự hành thân xác như vậy. Mầy tự làm khổ mầy chứ nó có thương yêu chia sẻ gì mầy đâu. Không khéo ngã bệnh ra thì tàn đời.

Rồi Nguyệt lôi Huệ đi xem ca nhạc, ciné . Với những lời động viên chí lý của Nguyệt, Huệ lần lần nguôi cơn sầu.

Thời gian vẫn lặng lẽ trôi cho tới một hôm, trong một buổi tiệc tại USAID, Huệ tình cờ gặp Vĩnh, trưởng ty Quan Thuế một người đàn ông đứng tuổi vừa ly dị vợ. Mặc dù Vĩnh lớn hơn Huệ tới 10 tuổi nhưng vừa trông thấy nàng, chàng đã bị tiếng sét ái tình nên đeo dính nàng luôn. Huệ bấy giờ, vết thương lòng cũ cũng phôi phai, hơn nữa theo sự thúc giục của gia đình - một phần vì Huệ cũng đã 28 tuổi rồi, một phần vì anh chàng Vĩnh đã khôn khéo đi cú tiêu lòn với hai bác Năm Sơn tận Vĩnh Bình; nên Huệ bằng lòng lấy Vĩnh cho “yên bề gia thất” như lời cha mẹ mặc dù nàng hoàn toàn không yêu Vĩnh mà nàng vẫn còn …yêu và hận cái anh chàng …phó đốc sự …đáng ghét kia. Chính vì điểm này mà cả đời Huệ cho tới ngày nay vẫn không có chút hạnh phúc nào hết. Thiệt là cả một hệ lụy oan nghiệt và thiệt là tội nghiệp cho đời Hạnh nếu không muốn nói là hông nhan đa truân.

Nghe lời chồng, Huệ nghĩ làm sở Mỹ và ở nhà chăm sóc hai đứa con một trai tên Tuấn một gái là Diễm.

Tới cuộc đổi đời 1975, sẵn làm việc nơi Vũng Tàu, Vĩnh đưa vợ con ra đệ thất hạm đội rồi khi tới Subic Bay, chàng nhờ người em du học tại Đức bảo lãnh gia đình chàng tới Frankfurt ở luôn cho tới bây giờ.

Hai bác Năm và đám em nàng cũng vượt biên và sống tại Seatle tiểu bang Washington vùng Tây Bắc Mỹ. Hai bác đã mất cách nay không lâu.

Riêng Huệ thì cuộc sống  cùng chồng con cứ êm đềm một cách tẻ nhạt, cứ trôi theo dòng đời cho tới năm 1997 thì một đại nạn đến cho gia đình, Tuấn đứa con trai lớn của nàng chở fiancée đi mua sắm đồ cưới thì bị tai nạn thảm khốc trên xa lộ và cả hai đều tử nạn. Nghe hung tin, Huệ chết điếng người, và vật vã chết đi sống lại nhiều lần. Sao mà trời mà giáng xuống đầu nàng toàn là những bất hạnh tai ương thế nầy. Dù biết rằng sinh ly tử biệt là khổ lụy không tránh được của kiếp nhân sinh vô thường nhưng cái cảnh tre khóc măng thì nỗi đau đớn tiếc thương nó vô cùng vô tận. Huệ  khóc lóc tới sưng cả mắt và ngả bệnh vào nhà thương ngay sau khi lo xong ma chay cho đứa con trai yêu quý bạc phần.

Người ta thường nói “phước bất trùng lai, họa vô đơn chí” thật đúng trường hơp của Huệ. Chỉ sau ngày Tuấn mất 3 năm thì Vĩnh bị đau tim cấp tính phải vào gấp nhà thương làm by pass 4 đường. Từ đó, chàng phải ăn uống kiêng cử tối đa và không được làm việc nặng nhọc.

Đã ba năm trôi qua mà Huệ vẫn chưa nguôi nỗi buồn mất mát nên Thủy thương mẹ bèn bàn với chồng lấy holiday dẫn mẹ sang Canada thăm thác Niagara Falls là thác nước hùng vĩ và lớn nhất thế giới. Riêng Vĩnh thì vì bệnh nên không đi xa được.

Và như có phép mầu nào đó mà chuyến đi nầy nàng gặp lại người xưa.

Huệ ngậm ngùi nói tiếp:

-       Anh biết không? Suốt thời gian qua, lúc nào em cũng sống với kỷ niệm chúng mình, em nhớ nét mặt dáng dấp anh, em nhớ anh từ giọng nói tới tiếng cười và cho tới bây giờ em vẫn giữ những hình ảnh thư từ ngày xưa của anh. Nhưng dù thế nào cũng lỡ làng hết rồi anh

Nghe tới đây, Phương thấy đau nhói trong lòng, tim chàng như bị bóp nghẹt. “Trời ơi  tấm tình tha thiết với anh đến vậy sao Huệ!”.  Chàng cầm tay Huệ buồn rầu nói như muốn khóc:

-       Huệ ơi! Anh vô cùng cảm kích tình em. Chuyện lỡ làng xưa tất cả chỉ vì tính ích kỷ và vô trách nhiệm của anh. Tất cả cũng tại anh. Tới lúc anh nhận ra thì muộn màng quá rồi. Lần cuối trong đời, anh xin em tha lỗi cho anh để lòng anh được thanh thản phần nào trước khi trở về với cát bụi.

Huệ ngậm ngùi nói:

-       Nếu em còn oán trách anh thì em đâu giữ ba cái thư từ hình ảnh của anh làm gì. Em hỏi ahh vậy chứ anh còn giữ thư và hình em không?  Riêng về tội lỗi anh thì thực ra em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi .

Phương mừng rỡ nói:

-       Vô vàn đa tạ em. Đây là câu nói  mà anh mong đợi từ 38 năm qua.

Huệ cũng không quên hỏi:

-       Người đẹp cố nhân anh bây giờ thế nào rồi?

Phương cười đáp:

-       Em khéo hỏi. Người đẹp đang ngồi bên cạnh anh đây mà hỏi cái gì?

Huệ nguýt dài:

-       Thôi đừng có mà giả nai nha! Em hỏi con Thu đó.

-       Thì ở với chồng con bên Úc.

* * *

Sau cuộc hạnh ngộ thiên định đó, Huệ Phương mặc dù còn nhiều quyến luyến nhưng cả hai đều biết rằng số phận đã an bài hết rồi, mỗi người bây giờ  đều có trách nhiệm với gia đình riêng và phải xuôi theo dòng định mệnh. Thôi thì bao món nợ ân tình xin hẹn kiếp sau đi.

Một tuần lễ sau, Phương tiễn Huệ và gia đình cháu Thủy về Frankfurt trong nỗi nhớ nhung bùi ngùi nhưng thanh thản nhẹ nhàng vì họ đã hiểu nhau nhiều hơn đến độ Huệ nói:

-       Anh với em thật là tâm đầu ý hiệp. Giá mà ngay xưa mình nên duyên vợ chồng với nhau thì vui lắm anh há!

Từ đó, họ thỉnh thoảng liên lạc thăm hòi nhau qua một thứ tình cảm trong sáng nhẹ nhàng.

Cuộc tình của Phương và Huệ có thể đánh dấu thời gian qua những móc mùa Thu. Thu năm 1966 ho gặp nhau. Thu 1968 họ xa nhau để rồi Thu năm nay 2000, họ lại tình cờ gặp nhau trở lại tại một nơi xa xôi cách quê hương hơn nửa vòng trái đất.

Toronto đầu Thu 2012
Nguyên Trần
_______

Comment: 
Bạn Phát, 1-Đọc truyện của Bạn làm tôi nuối tiếc cả quãng đời công chức chưa một lần được phục vụ tại miền Tây, nhất là Vĩnh Bình.Không phải chỉ một mình Bạn mà tôi có em của người Bạn,Trần Đắc Thanh, là Trần Đắc Đạt cũng một cổ hai tròng cho tới khi sang Mỹ khi làm Giám đốc Ngân hàng tại VB (nghe đâu có quen biết Ông Phó HC). Sao có những người tốt số vậy !!! 2-Tôi có sửa một vài lỗi hỏi ngã và g hay không g, nhất là tên Huệ (Hạnh) và Phương (Khanh) bỏ sai chỗ.Tôi gửi bài đã sửa trong attachment. Xin lỗi tôi méo mó nghề nghiệp khi phụ trách in mấy cuốn sách cho bạn bè. 3-Cho vợ chồng tôi gửi lời hỏi thăm Bà Phó nhé. Tôi cũng cảm phục Bạn về tinh thần dấn thân xung phong gánh vác chức vụ Tổng thư Ký tại gia.
Tình thân, 
Điều 

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...