18 September 2012

QUÊN ANH ĐI

Quên anh đi như trưa nắng Sài gòn
Bỗng biến mất khi cơn mưa rào đến
Như có một mùa xuân luôn giấu giếm
Tận tâm hồn muốn em mãi bình yên

Quên anh đi như một khúc nhạc thiêng
Trên đường phố có vành khăn tang trắng
Tiếng nỉ non làm em buồn im lặng
Lá cờ kia vừa vặn nắp quan tài

Quên anh đi đừng nói chuyện mốt mai
Ngày mai đó anh không bao giờ biết
Cũng có thể giữa chiến trường rên xiết
Người em yêu đã da ngựa bọc thây

Quên anh đi như chuyện cổ đông tây
Chỉ nghe thấy một lần không cần nhớ
Em chỉ biết mặt trời luôn chói lọi
Và em yêu đời em hãy còn dài

Hãy quên anh người chẳng hẹn tương lai
Đời lính trận duỗi dài theo rừng núi
Cờ sinh tử anh gieo như hạt bụi
Chuyện chúng mình tốt nhất hãy quên đi

GOT2

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...