QUÊN ANH ĐIQuên anh đi như trưa nắng Sài gònBỗng biến mất khi cơn mưa rào đếnNhư có một mùa xuân luôn giấu giếmTận tâm hồn muốn em mãi bình yênQuên anh đi như một khúc nhạc thiêngTrên đường phố có vành khăn tang trắngTiếng nỉ non làm em buồn im lặngLá cờ kia vừa vặn nắp quan tàiQuên anh đi đừng nói chuyện mốt maiNgày mai đó anh không bao giờ biếtCũng có thể giữa chiến trường rên xiếtNgười em yêu đã da ngựa bọc thâyQuên anh đi như chuyện cổ đông tâyChỉ nghe thấy một lần không cần nhớEm chỉ biết mặt trời luôn chói lọiVà em yêu đời em hãy còn dàiHãy quên anh người chẳng hẹn tương laiĐời lính trận duỗi dài theo rừng núiCờ sinh tử anh gieo như hạt bụiChuyện chúng mình tốt nhất hãy quên điGOT2
18 September 2012
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Tùy bút
H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...
-
Đỗ Trung, tác giả bài viết chính là phu nhân của Đồng môn Huynh trưởng Nguyễn Đắc Điều, ĐS Khoá 6, Học viện QGHC Sài Gòn ** Đỗ Trung Dung V...
-
TTR: Dưới đầu đề trên, tác giả Nguyễn Đắc Điều, một viên chức hành chánh kỳ cựu của VNCH, kể về những chặng ngược xuôi trên con đường thi h...
-
Đỗ Tiến Đức Sept.,5-2022 Rock Springs-Wyoming Hôm nay chúng ta đến đây để tiễn đưa một người bạn mà chúng ta yêu mến rời bỏ chúng ta về miền...
No comments:
Post a Comment