07 September 2019
Túy vân Hành, thơ
Ừ Người về lại chốn xưa. Ngậm ngùi vì đâu còn gì nhiều của ngày cũ. Mây vẫn còn say trên đỉnh núi. Biển vẫn dục sóng vỗ bờ. Mái phủ đường vẫn rêu phong. Những con phố nhỏ vẫn đìu hiu. Nhưng chỉ thế thôi. Hình như linh hồn ngọt ngào của chốn cũ không còn. Bước chân Người lênh đênh, rã rời. Người nhìn biển, nhìn núi, và chợt nhận ra, Người chỉ còn biển, và núi, và mây say, và tiếc nuối… Người thấy mình như Hạ Tri Chương nghìn năm về trước, trở về làng cũ sau những tháng năm phiêu bạt, thấy mọi sự đều đổi thay, chỉ còn đó Kính Hồ trước cửa nhà, với con sóng vẫn nhởn nhơ đùa cợt cùng gió chiều. Hạ Tri Chương cuối cùng đã từ quan về làng cũ làm đạo sĩ. Còn Người…Nôn nao về. Rồi lại lặng lẽ quay lưng ra đi, và làm sao hơn được, tiếp tục làm người mất quê hương dù quê hương vẫn còn đó, bên kia bờ Thái Bình Dương mịt mù khói sóng.
Ừ, về phủ cũ trang đài, Em phôi pha để ta ngoài lênh đênh…
LĐ
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Ai Phải Cám Ơn Ai?*
TTR: Dưới đây là bức thư của cựu thủ lãnh Công Đoàn Đoàn Kết, cựu tù nhân thòi Xô Viết, Tổng thống đầu tiên của Ba lan hậu cộng sản, ông Lec...
-
TTR: Một lần nữa, đây chỉ là kinh nghiệm cá nhân, đọc để suy nghĩ về cơ thể và tình trạng sức khoẻ của mình. Còn việc áp dụng chắc chắn tuỳ ...
-
Tác giả: Bác sĩ Thú y Nguyễn Thượng Chánh & Dược sĩ Nguyễn Ngọc Lan Đây là một bài tóm lược từ một tài liệu học tập (formation conti...
No comments:
Post a Comment