31 July 2018

Thắng lợi ở thế giằng co

Trần Quang Vũ

Xử lý nhiều cán bộ cao cấp, nhiều tướng cả CA và QĐ... chỉ là thắng lợi tạm thời của những người chủ trương.

Tại sao?

- Một vài cán bộ cao cấp, một hai ông tướng thì tôi chỉ nghĩ đến sự suy thoái cá nhân. Nhưng hàng loạt đã điều tra, một loạt khác đang lộ dần với tài sản khủng khiếp, một loạt khác đưa con ra nước ngoài, mua nhà cửa ở nước ngoài... thì chúng ta phải nhận biết nó là một xu thế.

Chưa ai, kể cả BCT nói đến cơ chế nào tạo ra và cơ chế nào dung dưỡng lớp người này. Và những ai, tổ chức nào phải chịu trách nhiệm về nó.

- Đảng phát và sang nhiệm kỳ thứ hai rồi, vẫn chỉ động ở cấp cao. Cấp tỉnh trở xuống vẫn lặng lẽ như tờ. Việc chèn ép dân và”ăn không từ thứ gì” vẫn không thay đổi.

- Ông Trọng và bộ máy của ông vẫn bị khống chế bởi vết hằn lịch sử: từ vĩ tuyến 17 trở vào, mỗi Xuân Anh còn lại nhức nhối Tân Thuận, Thủ Thiêm và nhiều vụ khác bức bối không kém gì miền Bắc vẫn chưa đụng đến hay chưa dám đụng đến.

- Mặt trận trí thức và nhân dân sẵn sàng tham gia vào cuộc đấu tranh giành lại tài sản cho dân, cho nước chưa được huy động vào cuộc. Đây mới là lực lượng đảm bảo chắc thắng cho ông Trọng mà không ai có thể đảo ngược được.

...

Hơn 10 năm trước, khi còn ngồi ở toà soạn, tôi đã viết và đăng ở báo chí chính thống: Nhiều cán bộ nhân danh đứng trong hàng ngũ vô sản để tích luỹ tư bản đẫm máu thông qua chính sách đất đai và đầu tư. Khi lượng tích luỹ đến độ làm cho chất đổi thì chính họ cần đến một nhà nước tư sản để xoá dấu tích tài sản của họ. Và chính họ mà không phải ai khác đứng trong hàng ngũ lãnh đạo nhà nước tư sản ấy.

Đã có bao nhiêu người vô sản đang sở hữu tài sản triệu, nhiều triệu USD. Đảng và Nhà nước đang lúng túng về hợp thức hay không tài sản này. Nhân dân thì căm phẫn và đòi tài sản phải trả về cho dân. Nếu không tịch thu thì, dưới mắt dân: Đảng tạo ra cơ chế cho một số người ăn cắp, ăn cướp và nay lại tạo cơ chế hợp thức hoá tài sản ăn cướp, ăn cắp.

Thu hồi đất cho các dự án kinh tế, thực thi BT, BOT là cách tốt nhất để cán bộ có chức, có quyền cài cắm thông qua các chủ doanh nghiệp. Đây là cầu mối nhanh nhất của liên minh vô sản giả hệu và tư sản. Chính sách đất đai, thực hiện BT, BOT, Đảng vẫn khẳng định là cơ chế đúng.

Ở một góc nhìn khác, hơn 10 tướng và rất nhiều cán bộ có chức, có quyền đồng thời bị xử lý và nhiều người khác nguy cơ bị xử lý mà họ thúc thủ chờ đến lượt, ta thấy rõ: lượng chưa thể thay đổi được chất và tướng, cán bộ cao cấp bị điểm danh cũng chỉ có tài năng và nhân cách cỡ lông gà, lông vịt.

Câu cuối của bài này: Không xử lý cơ chế tích luỹ tư bản đẫm máu của những người nhân danh vô sản thì không có cách gì bảo vệ Đảng và bảo vệ thể chế. Không ngăn những con suối tạo thành dòng sông thì không thể ngăn được dòng sông của nhiều con suối ấy!

Trần Quang Vũ
Theo FB Trần Quang Vũ 
(via DanLuan)
_______________________

Lời bàn của Trực Ngôn:
Đảng Cộng sản là một con quái vật có trăm vòi, chặt vò này sẽ mọc ra vòi khác và càng ngày càng thêm vòi.  Huy động trí thức và nhân dân tham gia vào cuộc đấu tranh giành lại tài sản cho dân?  Đảng CS làm như thế để tự diệt à! Mà Đảng (tức Bộ chính trị, Trung ương đảng) đang làm mọi cách để tìm "quang vinh muôn năm" kia mà.

Bởi vậy cho nên chắc chắn Nguyễn Phú Trọng không phải đang ở thế giằng co mà là ở thế thua cuộc! Bài trừ tham nhũng sẽ ở thế thắng cuộc vào ngày những tên vẫn tìm "quang vinh muôn năm" không còn nữa. Và ngày ấy sẽ đến khi đại đa số thành phần bị áp bức, được giới trí thức yêu nước hướng dẫn, đồng loạt tự nổi dậy vì một xã hội công bằng và một chính quyền không bao giờ nguyện làm tôi tớ cho ngoại bang!

Mẩu hồi ký chiến tranh của một cựu bác sĩ quân y

Thi trấn Ái Nghĩa năm 2009 khi tôi về VN lần đầu. Người chở honda quê cũng ở trong đó hỏi "vô lờm chi rứa chú,
thì bảo rằng "trước tao có con bồ ("người yêu") trong nớ, muốn vô coi cảnh cũ người xưa thử chừ ra reng." 
Dĩ nhiên là ở tuổi độ 30 cậu ta không có một  khái niệm gì về Quảng Nam 34 năm về trước.

Thomas Nguyễn

Có lẽ tôi có nghe qua thanh ngữ "ăn Tết Quang Trung" vài lần, nhưng lần đầu và lần nhớ mãi là lần nghe các cô chính huấn gọi như vậy trong buổi khao quân Tât Niên tháng 2 năm 1975, trước Tết hình như chừng một tuần - khao quân tại nơi đóng quân an toàn một bên liên tỉnh lộ 4.

Ăn Têt Quang Trung là ăn Têt trước ngày Tết đặng sửa soạn tác chiến ngày đầu năm. Tức nhiên lúc này chẳng có ai nghĩ đến sẽ có hành quân trong mấy ngày tới, quân số thì đã tiêu hao, đạn dược thì bị hạn chế tối đa, các cô chỉ nói cho khí thế vậy thôi.

Chuyện là, Tết năm đó chúng tôi phải xuất quân thiệt. Đúng hơn là lại phải xuất quân, vì mới vừa xuống núi sau 106 ngày đêm chạm tuyến trên đồi 1062 và mới đang nằm liếm thương tích, dưỡng quân dưới chân dãy Sơn Gà trong quận Đại Lộc, Quảng Nam vài ngày. Đúng là bị nói quở.

Có một đêm xuân dễ nhớ, đó là đêm 28 tháng Chạp năm Giáp Dần. Vì đêm đó là một hôm hành quân đêm. Ngồi bấm lại sự đời thì đếm được 5 lần hành quân đêm, lần đó là lần thứ tư, trước lần đổ xuống tái chiếm phi trường Phan Rang trong một đêm nữa vài tháng sau giữa tháng 4-1975. Ba lần trước chỉ là di chuyễn trong núi, tí mưa tí bùn nhưng không phải là xuất kích.

Lúc này là thượng tuần tháng 2 Tây, tiểu đoàn có được mấy ngày dưỡng quân sau khi xuống núi, bên con đường tỉnh lộ vào Thường Đức, Quảng Nam. Trên núi có cây mai vàng lẻ loi đã báo hiệu mùa xuân đến, xuống đây từ trên khu đồi trọc nhìn ra con đường tỉnh lộ xe cộ lên xuống tấp nập, lần đầu tiên nhìn thấy thường dân sau 3 tháng ròng trong rừng tự nhiên nao nao nhớ Tết Sài Gòn. Tất nhiên nhớ Tết là nhớ người chớ tờ lịch Tam Tông Miếu là gì mà phải nhớ. Còn hai ngày nữa là Tết.

Lúc ăn trưa có báo động xanh, hành quân trong vòng 12 tiếng. Báo động vàng lúc về chiều. Buổi ăn chiều vừa là họp tham mưu: quân lỵ Đại Lộc vừa mới bị mất vào tay 1 trung đoàn Chủ lực Miền của Quảng Nam, đêm nay mình vào lấy lại. "Mình" là 1 tiểu đoàn tăng phái 2 đại đội Đặc công Đa năng. Chỉ tại vì "mình" đang dưỡng quân ngay cách đó chỉ dưới 10 cây số. Khỏe quá mà.

Thế là đã ăn Tết Quang Trung thiệt! Mẹ kiếp. Mấy cô chính huấn đúng là nói gở!

**

Thay vì trực thăng một đoàn xe quân vận Quân Đoàn gửi xuống nằm chờ ngoải tỉnh lộ. Các đại đội lần lượt bỏ vòng đai căn cứ và  xuống 2 bên đường chờ trời tối. 'Hành quân' có nhiều nghĩa nhưng đêm hôm nay là một trận tập kích vào một vị trí mà địch đang chiếm đóng và khả năng cao là đang chờ đợi mình. Vị trí đó là chợ Ái Nghĩa chỉ cách làng Thường Đức 10 cây số. Thường Đức mất tháng 8 năm 1974 mà không lấy lại được. Có nghĩa là Ái Nghĩa là tuyến đầu rồi.

Trường hợp cả tiểu đoàn lên tuyến xung phong một lúc cũng hiếm, thường tập kích là cấp trung đội hay đại đội, nên không khí hơi khác thường nhưng cũng bình thản và chuyên nghiệp. Khác thường nữa là chỉ mấy ngày trước mới liên hoan đón xuân vui về, nay phải nặng nề ưu tư hơn mọi khi. Tuy vậy cũng như mọi khi thì trào phúng là nơi nương tựa:

- "Còn đêm nào vui bằng đêm 30!", bác sĩ!
- "Chúc người chiến sĩ lên đường!"
- "Xuân này con không về!"

Ờ phải. Rồi cũng sẽ có một số tụi bây không về thôi, chưa biết ai. Khi đêm đen đã buông xuống một thời gian thì lệnh xuống "Nai nịt gọn gàng! ba-lô lên vai!" vá chúng tôi đồng đứng dậy leo lên đoàn xe GMC.

Di chuyển. Chuyến xe đi chỉ được khoảng 20 phút thì đoàn quân xa dừng lại và chúng tôi xuống đi bộ. Từ chỗ này các đại đội dạt ra 2 bên ruộng và biến vào đêm tối, còn lại đại đội chỉ huy/súng nặng chúng tôi thì chờ trên đường. Khi 4 đại đội đã vào xa trong ruộng và thành đội hình thì tiểu đoàn bắt đầu đi lên, chúng tôi thì đi 2 bên đường nhựa, là chính giữa 1 tuyến có bề ngang chừng trên 1 cây số. Trong đêm đen khi chỉ thấy bóng người xa nhất là 10 thước, trong một đơn vị trên 500 người di chuyễn đồng bộ mỗi cá nhân chỉ có tin vào người chỉ huy gần mình nhất, ngoài ra là gần như hoàn toàn không biết gì về tình hình và địa thế chung quanh. Đây nói lên lòng tin tưởng vào chỉ huy, vào đồng đội, kỷ luật và lòng quả cảm của người chiến binh chuyên nghiệp có truyền thống từ những năm trước 54.
                                                                                              
Trong đêm 28 tối đen như mực ánh sao soi đường đoàn quân lặng lẽ đi vào tử địa - người thị thành không có dịp thì không làm sao biết được ánh sao trời có thể sáng đến là dường nào. Tuy vậy áo ngụy trang ban đêm rất khó thấy, chỉ nhờ ngũ giác con người lúc này tự nhiên bén nhạy gấp bội phần mà theo nhau giữ đội hình được thôi. Thằng tôi thì nhờ theo sau con chó màu vàng sáng của nhà bếp tiều đoàn trưởng - con chó này hành quân với chúng tôi từ trên 6 tháng nay từ khi còn nhỏ nằm gọn trong nón sắt được, rất khôn và không bao giờ biết sủa. Khi màu vàng của nó biến mất thì tôi gọi nhỏ, nó đứng lại chờ dắt đi tiếp.

Có một lúc chợt bên cánh trái con đường nghe một loạt chừng trên 20 tiếng lựu đạn nổ, trong vòng nửa phút rồi im bặt. Không một tiếng súng nhỏ. Bình thường sau khi lựu đạn nổ thì nghe hò reo và vài tiếng súng nhỏ lác đác nhưng lần này thì không. Dừng lại chừng 10 phút, máy truyền tin lao xao qua lại, rồi lại đi lên. Đi lên phía trước chừng 1 cây số thì xuất hiện bóng làng Ái Nghĩa giữa những lùm cây và nóc gia mà vẫn không chạm địch. Các toán cận thám báo về là không có địch, chúng tôi đi thẳng con đường tỉnh lộ vào trung tâm quận lỵ luôn.

Đến khi đại đội chỉ huy vào hẳn trong làng rồi thì mới bắt đầu bị pháo nhẹ bắn vào, không nhiều nhưng cũng đáng ngại vì trong làng toàn là mặt cứng như sân xi măng, đường nhựa và nóc nhà ngói. Đại đội tản mác trong làng - đường tỉnh lộ xuyên qua từ đầu làng đến cuối làng chừng 300 thước - phía ngoài lập phòng tuyến và phía trong bộ chỉ huy chúng tôi vào một ngôi trường nhỏ đặt bản doanh. Vì là nửa đêm không ai mở cửa nên chúng tôi ở ngoài, nép theo các lớp học đặt ba lô xuống mà nghỉ.

Ông đại úy Ban Ba đi 1 vòng bảo ai nấy đào hố cá nhân vì làng vẫn còn bị pháo cối cầm canh lai rai, nhưng chắc không có chỉ điểm nên cũng không mấy chính xác. Vài trái rơi gần bắn đất đá và mảnh thép lên mái ngói trường, lăn lóc cóc xuống đầu thấy cũng không ổn. Ai nấy cũng lấy xẻng thử làm vài nhát nhưng gặp đất trường là đất đỏ pha sạn đá nên thôi, cứ đặt đầu lên ba lô nép sát tường  mà nằm chờ sáng.

Thế là chúng tôi "chiếm" được làng mà không nổ 1 phát súng, vì nguyên trung đoàn địch đã rút lui từ hồi nào, pháo nhỏ chỉ bắn quấy rối chặn hậu mà thôi.

Hú hồn chứ đêm hôm đó mà nó quyết ở lại thì đã đổ máu lớn vì làng xây gạch ngói mà không nhỏ tí nào, và dân chúng hầu hết bị kẹt trong làng vì địch tấn chiếm đột ngột hôm qua.

Chú thích:

- Chủ lực miền là quân du kích địa phương trang bị và lập thành đơn vị chính quy cho đến cấp trung đoàn, chỉ huy là cán bộ miền Bắc, nhưng dù đông hơn chúng cũng tự biết là không phải địch thủ của chúng tôi. Chém vè cho nó lành.

- Quận lỵ là thủ phủ của 1 quận, dạo đó về quân sự gọi là chi khu - xã là phân chi khu - và bản doanh có tấm bảng là Cơ quan Chi khu, chỉ là 1 cái nhà chứ không phải 1 đồn bót. Quận trưởng và phân chi khu trưởng thì chiều về là xách honda về Phước Tường hay Hòa Cầm mà ngủ cho nó lành, cho nên khi địch vào thì không bị bắt. Địa phương quân và nd tự vệ thì xem như không có lúc đó, quăng súng đi đâu ăn Tết rồi.

- Đại đội Đa Năng và Đặc công: năm 1974 mỗi tiểu đoàn thành lập thêm 1 đại dội gọi là Đa Năng, vị chi tổng cộng là 6 đại đội so với 1 tiểu đoàn chính quy là 4 đại đội. Các đại đội đa năng hành quân thì lại do 1 Liên đội đa năng chỉ huy, cho nên 2 đđ đa năng đã vào trước và khi chúng tôi vào thì 1 toán quân bị lọt ổ phúc kích của chính đa năng của mình, vì đêm tháng chạp tối quá, tử thương 6 người là 6 người duy nhât xấu số Tết năm đó. Sẽ nói thêm trong đoạn cuối.

Thomas Nguyễn
(Nhóm AFAR)

30 July 2018

Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Lời Tiên Tri Về Tiền Đồ Việt Nam

Chu Tất Tiến

Một sự thực phũ phàng là hiện nay, trước tình hình bi tráng của đất nước, số người ưu tư đến vận mệnh Viêt Nam cũng như số người vẫn kiên trì chống Cộng và bảo vệ Dân Oan, trong nước cũng như ngoài nước, đã giảm đi, trong khi số những kẻ thờ ơ đến việc giang sơn bị băm nhỏ cho Tầu Cộng thì lại tăng lên. Một số người mới đi về thăm quê cho biết là những cuộc biểu tình chống Cộng Sản bán nước vẫn xẩy ra tại nhiều nơi, nhưng chỉ thu hẹp trong phạm vi tỉnh lỵ, thành phố nào đó, và tại một thời điểm nào đó, còn đa số những người dân khác thì thờ ơ, vô cảm vì chỉ biết lo đến việc kiếm tiền. Người nghèo thì cố vặn mình để kiếm tiền đắp đổi qua ngày, người giầu thì lo giầu thêm để cạnh tranh với những người giầu khác hầu hưởng thụ tối đa những tiện nghi vật chất mà chế độ “treo đầu dê, bán thịt chó”, giả dạng Xã Hội Chủ Nghĩa này, đem lại.

Còn ngay tại các cộng đồng người Việt di tản, đặc biệt là tại Thủ Đô Tị Nạn Cộng Sản là Little Saigon, miền Nam California này, tinh thần chống Cộng cũng không mạnh mẽ hơn trong nước. Nhiều, rất nhiều những người từng đến Mỹ theo diện cựu tù cải tạo cũng như đến Mỹ theo diện H.O. đã lần lượt trở về quê, cúi đầu “vâng, dạ” với các những kẻ từng đẩy mình vô tù, nơi ranh giới sống chết chỉ là sợi chỉ. Một số không nhỏ đã liên kết làm ăn với bạo quyền Cộng Sản. Có kẻ còn hãnh diện chụp hình với cán bộ cấp cao, dưới hình Hồ tặc hay cái gọi là Quốc Hiệu của nước Việt Nam Cộng sản. Ngoài ra, số đông thì dùng tiền đô la của chính phủ Mỹ mà mua vui tại các tiệm hớt tóc, tắm hơi, nhà hàng, hoặc tìm bạn gái tại các cuộc gặp mặt gia đình, họ hàng, chòm xóm. Vì thế mà các cuộc biểu tình, xuống đường chống Cộng những năm trước từng đạt con số là vài chục ngàn, bây giờ chỉ còn từ hơn một ngàn là mãn nguyện lắm rồi. Nhiều người ngại có mặt tại các cuộc biểu tình sẽ bị Cộng Sản nằm vùng, bây giờ tràn ngập khu Bolsa, sẽ chụp hình, ghi mặt thì khó về lại Việt Nam. Bên cạnh đó, vài đài truyền hình cổ động cho Cộng Sản hoặc lập lờ chống Cộng cũng như chống- người- chống- Cộng như Phố Bolsa Tivi thì vẫn công khai trên nhiều màn ảnh gia đình. Những tên từng làm tay sai Cộng Sản từ nhóm Việt Weekly vẫn tỉnh bơ tham dự và còn làm MC cho các buổi sinh hoạt văn nghệ nữa. Có thể nói, ngay sát khu Little Saigon này, cả trăm căn nhà mới được bán ra đều do các đại gia Việt Cộng mua đứt bằng tiền mặt, tạo nên hẳn một nơi cư ngụ mới, làm đầu cầu cho Đảng chuyển tiền và chạy trốn qua, một khi chế độ “Bán Nước, Hành Dân” này không còn chỗ đứng.

28 July 2018

Biển Quê Em, tranh A.C.La


Biển Quê Em
(The Sea of My Love)
Oil on canvas, 24x30 inch (61x76 cm)
by A.C.La Nguyễn Thế Vĩnh

**
Biển quê em đẹp lắm, mãi mãi là của em, của non nước Đại Việt.

Kẻ nào tìm kiếm "quang vinh muôn năm" bằng cách bán biển cho giặc 
cần được xét xử như tội đồ phản quốc!!

26 July 2018

ĐẶC KHU KINH TẾ BOTEN Ở LÀO

Ks Trương Hữu Lượng

Muốn đi tới Đặc Khu Kinh Tế BOTEN ở Laos phải qua mấy giai đoạn sau đây: -Đi đến Bangkok Thailand, đi Chang-Mai, đi Chang Rai... đến khu Tam Giác Vàng giữa 3 nước Thailand, Miến Điện và Lào. 

-Đi ghe từ Tam Giác Vàng qua Hoaixay của Thượng Lào, từ Hoaixay đi về hướng Bắc đến gần biên giới Trung Quốc là vùng Luang-Namtha của Thượng Lào.

-Từ vùng Luang-Namtha đi về hướng Đông đến Muang Khoua, giữa đường rẽ lên hướng Bắc, đến gần biên giới TQ là Đặc khu kinh tế BOTEN.

Vì đường đi rất là gian nan trắc trở nên rất ít người đi tới. 

Dân chúng rất nghèo nàn đói khổ, ăn mặc rách nát, mùa Đông lạnh lẽo không có quần áo che thân.

Trên đường đi Thượng Lào chúng tôi chợt thấy một đoàn xe đủ loại, xe nào cũng cắm cờ TQ, có cả xe nhà binh đi kèm, tôi mới hỏi người thông dịch: "Hôm nay có lễ gì mà phái đoàn TQ đến nhiều thế?"  thì được trả lời:

"Phái đoàn TQ đến đây thường xuyên để công tác và kiểm soát Đặc Khu Kinh tế BOTEN mà Chính Phủ Lào đã đặc nhượng cho họ 65 năm".

"Chúng mình có thể đi vào xem được không, trong đó có gì ?"

Tam Giác Vàng trên sông Mekong giữa 3 nước
Đường đi rất là gian nan trắc trở
Dân chúng nghèo nàn đói khổ
Trẻ con không có đủ áo quần che thân
Người thông dịch, sau khi nói với tài xế bằng tiếng Lào mà dĩ nhiên tôi không hiểu gì hết và sau đó trả lời tôi: "Chúng tôi sẽ đưa ông bà tới cửa vào trung tâm Đặc Khu BOTEN, được vào hay không thì là tuỳ ông nói sao với tụi nó !! chúng tôi, người Lào thì đương nhiên không vào được nếu không có lý do chính đáng"

Lúc vào cổng kiểm soát, những người canh gác tưởng chúng tôi là người Lao nên hấc hàm hỏi bằng tiếng Tàu: Đi đâu ? Chúng tôi đưa trình passeports và nói vào Casino đánh bạc (thử nói bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Việt, rồi lẩm bẩm bằng tiếng Tàu hai chữ…casino…) Chúng nghe và hiểu chữ casino, chúng hỏi tôi "Có tiền « Yuan » không hay chỉ có tiền Lào ?"

Chúng tôi trả lời không có tiền Yuan nhưng có ít tiền dollars Mỹ, tiền Canada, một ít tiền Euros . Ngoài ra chúng tôi còn có 2 cartes de credit « or » và cuốn carnet de cheques mà lúc nào đi du lich cũng đem theo. Coi bộ chúng bằng lòng và làm thủ tục cho vào Đặc Khu BOTEN.

Trung tâm cái khu BOTEN này có nhà cửa nguy nga, Casino bậc sang quốc tế, khách sạn 4 sao, nhà hàng ăn, hàng quán đầy đường…. so với những thành phố của Thượng Lào thì phải nói là một trời một vực. Tất cả đều của người Tàu. Mọi nơi viết bằng tiếng Tàu; giao thiệp, buôn bán bằng tiếng Tàu. Chỉ xài đồng tiền Tàu. Ăn mặc, đi đứng, nói năng chẳng khác gì ở xứ Quảng Đông, Vân Nam…và phong cách là đúng loại Tàu hán tộc. Người bản xứ (Lào) không được vào nếu không có l ý do được người Tàu qui định.

Sau khi vào Casino để đi toilette và rửa tay, chúng tối định vào Casino thử thời vận như thói quen của những lần du lịch nơi khác, chỉ vào mỗi casino một lần duy nhứt, chơi một phát…ăn hay thua gì cũng đi ra (thường thì không thua). Vào cái casino này phải để lại reception, máy hình, camera và telephone cellulaire. Máy hình và camera thi chúng tôi đồng ý để lại, nhưng telephone cell. là vật bất ly thân nên chúng tôi không chịu, chúng tôi đi ra và nói khi nào bỏ điện thoại vào xe rồi sẽ trở lại. Chúng tôi đi xem các cơ sở khác.

Trước khi rời Khu Kinh Tế Boten, chúng tôi ghé thăm một mỏ muối duy nhất, có từng nhiều thế kỷ của nước Lào, nay nằm trong khu nhượng địa cho TQ. TQ có ý định đóng cửa cái mỏ muối duy nhất của nước Lào này, một nước không có bờ biển, với lý do muối của TQ và các nước lân cận như Việt Nam, Thailand, Cambodge... sản xuất nhiều hơn và giá rẻ hơn.

Trung Tâm Đặc Khu Boten nhượng địa cho TQ 65 năm
Casino ở Đặc Khu Boten
Hotel 4 sao ở BOTEN trong Đặc Khu 
Những cửa hàng TQ ở BOTEN
Những cơ sở buôn bán của TQ ở BOTEN
Sau khi đi xem Đặc Khu kinh tế BOTEN của Lào nhượng cho TQ trong vòng 65 năm, chúng tôi có viết một cái thư ngắn cho BBC. BBC có đăng lên web và có điện thoại yêu cầu chúng tôi gởi hình ảnh và chi tiết khác cho BBC. Sau khi nhận được tài liệu, BBC viết thư (email) cám ơn và im luôn... 

Suy đi nghĩ lại đau lòng thay Việt Nam ta do chế độ CS ngự trị lại có những Đặc Khu Kinh tế như loại Đặc Khu Boten này, giao lãnh thổ cho ngoại bang (TQ) sử dụng và ngoại bang hưởng lợi lâu dài? Tiền, nếu có sẽ đi về đâu? Dân tộc đi vào chỗ mất nước, chìm trong cảnh nô lệ và nghèo đói.

Montreal ngày 12/07/2018

Trương Hữu Lượng, ing.
(Nhóm AFAR)

Mỏ muối duy nhất của Lào còn lại

25 July 2018

Thưởng thức nhạc giữa tuần "40 Mươi Năm Rồi Sao?"

Thơ  Lê Mậu
Phổ Nhạc: Châu Đình An
Trình bầy: Ca sỹ Ngọc Anh
(trong PBN 114)

Trong những cuộc tình, hạnh phúc, đau khổ và những chia cắt tan hợp,hợp tan luôn đan chen nhau làm cho tình yêu thuở đầu đời của mỗi chúng ta trở thành bất tử dù cuộc tình ấy có kết thúc trong trọn vẹn hoan lạc hay tan vỡ trong nuối tiếc mãi mãi mang theo nhiều vương vấn, ngậm ngùi có khi kéo dài đến cuối đời.

Qúa khứ luôn là một phần trong đời người, nhưng không ai có thể quay ngược lại thời gian để bắt đầu lại từ đầu. Với chúng ta quá khứ không phải là những gì đã mất, mà là những gì chúng ta đã kịp biến thành ký ức và mãi đem theo mình vào tương lai, ngay cả lời cuối hay bóng hình trong một cuộc tình mà môi xưa đã lỗi hẹn.

Bốn mươi năm là một chặng  đường dài trong đời người, nhưng trong tình trường lại rất ngắn đối với những ký ức đẹp ta mang theo,  tưởng như những khoảnh khắc chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, hôm kia. Tình yêu mãi là như thế. Nó không là của riêng  giới trẻ mà còn làm hao mòn cả trái tim mẫn cảm của người ở tuổi xế chiều như tôi, như bạn. Những  vần thơ mặn nồng được phổ nhạc đem lại cho ta điều thú vị này:

  Bốn mươi năm một đời
  Như cơn gió bay qua ngậm ngùi
  Có từng đêm thao thức
  Bâng khuâng nhớ thương ai.

Âm nhạc luôn là nhà hòa giải giữa cuộc sống thể xác và cuộc sống tâm linh. Âm nhạc cũng là cầu nối  giữa  quá khứ với hiện tại và tương lai. Đó là lý do tôi muốn giới thiệu nhạc phẩm "40 Năm Rồi Sao?"  để chúng ta hoài niệm về một thời.

San Jose ngày 20/7/18
TeHong


23 July 2018

Đại dự án chiến lược địa chính trị Con đường tơ lụa của Trung Quốc đang bị khựng

Georg Blume, Paris
Nguyễn Văn Vui chuyển ngữ

Số hợp đồng dự án ít hơn và lo ngại thua lỗ gia tăng: Đại dự án "Con đường tơ lụa mới" của Trung Quốc đang đối diện với nhiều vấn đề. Ngay cả các giới chức ở Bắc Kinh cũng đang khuyến cáo nên tỏ ra khiêm nhường hơn.

Tương lai hầu như đã chắc ăn trước mặt: Các đoàn xe lửa chạy nối liền London và Thượng Hải, cờ Trung Quốc tại các cảng ở Phi Châu và Âu châu. Tất cả đều đã được hứa hẹn trong dự án "Con đường tơ lụa mới" của Trung Quốc từ suốt 5 năm qua.

22 July 2018

Huynh Trưởng Nguyễn Khoa Huân đột ngột qua đời tại tư gia, Úc Châu, 20/07/2018.

Kính thưa Quý Anh Chị

Tôi vừa được BS Võ Văn Phước gọi đ̣iện thoại khẩn cấp cho hay anh Nguyễn Khoa Huân chúng ta đã đột ngột qua đời tại tư gia tối hôm qua 20/07/2018.

Tôi vừa nói chuyện với chị Huân và hai người con, con trai tên Hậu và con gái tên Huệ. Chị Huân cho biết không rõ vì sao anh mất, rất đột ngột và không bị đau đớn dằn vặt gì cả. Anh chỉ bị sưng hai chân thôi.

Bây giờ là 10 giờ sáng 21/07/2018. Hiện chưa đưa thi thể vào nhà quàn và gia đình cũng chưa chọn nhà quàn. Tôi có để số điện thoại lại để gia đình cho biết chi tiết.

Số điện thoại nhà anh chị Huân là 9755 0706. Địa chỉ 7/34 Chancery Street Canley Vale 2166.

Tôi cũng đang có chuyện bối rối trong gia đình nhưng sẽ cố gắng liên lạc thăm hỏi để lấy chi tiết xong thông báo cho các anh chị.

Thân Kính
Ngô Văn Đượm 

**

Thương Nhớ Huynh Trưởng 
Nguyễn Khoa Huân

K hoa Huân Huynh trưởng rạng tâm ngời
H ãnh diện Hội nhà gánh vác thôi
O anh liệt công danh lan khắp nẻo
A n bần lạc đạo tỏa muôn nơi

H uy hoàng văn nghiệp ôi cao quý
U yên bác dưỡng sinh thật tuyệt vời
 n đức ngàn sau còn để lại
N êu gương thánh thiện sáng cho đời!

NVSanh (QLD) 23/07/2018

**

Tưởng Nhớ Huynh Trưởng Huân

Trời còn lạnh cả hồn nóng rực !
Đang đăm chiêu bỗng thức bàng hoàng !
Email rõ nét trên màn
KHOA HUÂN HUYNH TRƯỞNG đã tàn cuộc chơi !

Người dong dỏng một đời tận tụy
Vốn xuất thân hiển quý không ngoa
Quốc Gia Hành Chánh danh gia
Trước là Đốc Sự, sau là chăm Dân

Bao chức vụ không lần sơ sót
Dù khó khăn, chí cốt thanh liêm
Hùng Vương, Văn Thánh một niềm
Hết lòng yêu nước, giữ nghiêm Sở Làm

Chốn lưu vong sưu tầm, viết sách
Dạy cho người biết cách dưỡng sinh
Yêu đời quên cả thân mình
Từng lời, từng chữ chân tình gởi trao

Khi thấy Hội ồn ào, nguy cấp
Dù tuổi cao chẳng chấp đúng sai
Quyết đem đức độ hùng tài
Giúp cho ổn định trong ngoài ấm êm !

Kỳ Hội Ngộ lại thêm thương mến
Tháng Mười này đang đến thật gần
Sydney, Kỳ Bốn ra sân
Hai Ngàn Mười Tám có HUÂN góp nhiều !

Mới tuần trước cùng nhau họp mặt
Cùng nắm tay xiết chặt không rời !
Sẽ làm Đại Hội để đời !
Dù khó khăn mấy có Trời giúp cho !

Nay Định Mệnh không chờ mà đến !
Người ra đi về bến an vui
Đồng Môn thế giới ngậm ngùi
Rưng rưng giòng lệ, thoảng mùi khói nhang !

Đức Hùng
Sydney, Úc Châu, 22/07/2018
**

Kính thưa Quý Anh Chị,

Nhận được tin dữ Huynh Trưởng Nguyễn Khoa Huân, Chủ Tịch Hội Cựu SV/QGHC NSW, vừa qua đời, từ bỏ cuộc vui sắp tới nhân dịp Hội Ngộ Liên Khóa đang được Quý Anh Chị Đồng Môn NSW góp sức để tổ chức, đem đến sự đau buồn chung cho tập thể Cựu SV QGHC Úc Châu.

Riêng cá nhân tôi được biết và làm quen với Huynh Trưởng Huân nhân Anh đến Melbourne dự Đại Hội Cựu SC QGHC Liên Bang Úc Châu vào năm 2007 và cho phổ biến cuốn sách "Con Đường Dưỡng Sinh" của Anh tại Melbourne. Một con người nhỏ nhắn, nhưng sức chịu đựng dẻo dai vì hôm Đại Hội ấy trời rất nóng, nhiệt độ lên đến 40 độ. Thêm vào đó là cá tính thật bình dị, bộc trực và dễ mến dù tuổi tác của Anh và tôi cách biệt nhau khoảng 25 năm.

Sự ra đi bất ngờ của Anh, tôi nghĩ chắc hẳn gây sự xúc động chung cho tất cả Quý Anh Chị, khi chúng ta cùng chung sức với Anh để tổ chức Kỳ Hội Ngộ Liên Khóa sắp tới. Cũng như làm cho chúng ta nhận thức được lẽ vô thường của cuộc sống, đặc biệt đối với tất cả Quý Anh Chị Đồng Môn vì chúng ta đều đã trên 65 tuổi.

Qua cuộc nói chuyện qua điện thoại với Anh Đượm, tôi được biết Anh Lê Văn Thái đang ở Việt Nam. Riêng Anh Đượm còn đang lúng túng vì còn đang bận rộn chăm lo Chị Đượm đang điều trị ở bệnh viện. Chuyện dồn dập xảy ra, gây áp lực không ít đến sức khỏe của Anh Đượm. Riêng cá nhân tôi vì ở xa nên không thể giúp ích gì được, nên trong vai trò của Quyền Chủ Tịch Hội Liên Bang, tôi xin được cám ơn Anh Tâm đã dành thời gian liên lạc, hỏi thăm  và giúp đỡ cho tang quyến.

Nhân đây, xin có lời kêu gọi Quý Anh Chị đồng môn NSW, nếu có thời gian và sức khỏe cho phép chung góp sức, nếu Tang Quyến của Huynh Trưởng Huân cần có sự giúp đỡ về vật chất tinh thần trong giây phút khó khăn này.

Thân kính,
Nhan Tử Hà

21 July 2018

Báo động tỷ lệ vỡ nợ trái phiếu của doanh nghiệp Trung Quốc

Tổng số nợ trái phiếu không trả được của doanh nghiệp Trung Quốc trong 6 tháng tăng lên mức gần 3,8 tỷ USD. Với tốc độ này, con số cả năm 2018 chắc chắn sẽ cao hơn mức kỷ lục vào năm 2016.

Dù mới đi được nửa năm 2018, nhưng tổng giá trị trái phiếu doanh nghiệp bị vỡ nợ tại Trung Quốc kể từ đầu năm đến nay đã bằng hơn 3/4 mức cao kỷ lục trước đó, trong khi nước này lại đang đối mặt với những dự báo về tình trạng xuống dốc của nền kinh tế.

Theo hãng tin Bloomberg, tập đoàn khai thác than đá Wintime Energy có thể sẽ trở thành trường hợp vỡ nợ lớn nhất trong năm nay trên thị trường tài chính Trung Quốc.

Tính đến thời điểm này, Wintime đã phải đối mặt với khoản nợ lên tới 11 tỷ USD. Đáng chú ý, món nợ của Wintime đã phình to gấp 4 lần trong chưa đầy 5 năm qua.

Với kế hoạch ban đầu, tập đoàn Wintime vay số tiền này nhằm trang trải các thương vụ thâu tóm và nỗ lực mở rộng sang những lĩnh vực như tài chính và logistics. Công ty đã tận dụng tối đa sự hào phóng của các chủ nợ khi chi phí vay giảm vào năm 2014.

Nhưng tình hình đã thay đổi kể từ năm 2016 khi Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình bắt đầu siết chặt hoạt động của thị trường tài chính và muốn nền kinh tế ít phụ thuộc vào các ngân hàng quốc doanh.

Và điều kiện đó cũng gây khó cho Wintime. Sau khi phát hành hơn 10 tỷ Nhân dân tệ trái phiếu vào năm 2016 và tiếp tục thành công trong năm 2017, Wintime chỉ tìm được người mua 3,6 tỷ Nhân dân tệ trái phiếu phát hành kể từ đầu năm nay, theo số liệu của Bloomberg. Tuy nhiên, lãi suất trái phiếu kỳ hạn một năm đã tăng vọt từ mức 4,5% năm 2016 lên 7% năm nay.

Vào đầu tháng 7/2018, Wintime không thể thanh toán được khoản trái phiếu ngắn hạn trị giá 1,5 tỷ Nhân dân tệ đáo hạn, dẫn đến việc mất khả năng chi trả 13 loại trái phiếu khác trị giá tổng cộng 9,9 tỷ Nhân dân tệ.

Một quan chức của Wintime tiết lộ với Bloomberg rằng họ đang tìm cách vay nợ mới và đề xuất bán tài sản để trả khoản nợ hiện tại.

Câu chuyện của Wintime phần nào báo hiệu một năm tồi tệ nhất của các vụ vỡ nợ trái phiếu doanh nghiệp tại Trung Quốc.

Chuyên gia Qin Han tại Ngân hàng Guotai Junan Securities nhận định tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc chủ yếu được thúc đẩy bởi nợ và nhiều công ty có thể không cố gắng trả nợ nếu gặp phải những khó khăn tài chính.

Ngày càng có nhiều doanh nghiệp gặp khó khăn giữa lúc chính phủ phát động chiến dịch giảm nợ thông qua các biện pháp như siết chặt quy định về quản lý tài sản, tăng lãi suất cho vay, trấn áp hệ thống ngân hàng ngầm.

Không ít công ty đã quen với việc dùng tiền mới vay để đảo nợ nên họ không có kinh nghiệm ứng phó và không chuẩn bị sẵn kế hoạch thay thế khi có thay đổi.

“Việc không thể vay mượn thêm tiền khiến các doanh nghiệp không thể che giấu những rắc rối vướng phải”, chuyên gia Ivan Chung tại Moody’s Investors Service giải thích.

Dĩ nhiên, Wintime không phải công ty duy nhất “chao đảo” vì vay mượn tràn lan.

Tập đoàn CEFC Shanghai International Group đã không trả được 2,1 tỷ Nhân dân tệ tiền nợ trái phiếu đáo hạn trong tháng trước, và dự kiến sẽ không xoay nổi tiền để trả nợ 2 tỷ Nhân dân tệ nợ trái phiếu khác đáo hạn cuối tháng 6/2018.

Báo động tỷ lệ vỡ nợ trái phiếu của doanh nghiệp Trung Quốc
Lợi suất trái phiếu doanh nghiệp tại Trung Quốc tăng nhanh. (Ảnh: Bloomberg)
Theo thống kê của Bloomberg, chỉ trong nửa đầu 2018, các công ty Trung Quốc đã không thể trả nợ ít nhất 3,2 tỷ USD trái phiếu phát hành bằng đồng Nhân dân tệ và 350 triệu USD trái phiếu bằng đồng USD.

Con số này của cả năm 2018 chắc chắn cao hơn mức kỷ lục 20,7 tỷ Nhân dân tệ từng được thiết lập năm 2016. Tỷ lệ vỡ nợ, theo đó, sẽ tăng đến 40% so với năm trước.

Đặc biệt, trong bối cảnh căng thẳng của cuộc chiến thương mại với Mỹ, số lượng các vụ vỡ nợ trong hệ thống tài chính của Trung Quốc có thể tăng thêm. Lực cầu tiêu dùng và cả nền kinh tế đang đứng trước nguy cơ bị suy yếu, và “có thể sẽ chuyển biến thành tình trạng chất lượng tín dụng đi xuống.”

“Viễn cảnh lợi nhuận của doanh nghiệp trở nên xấu hơn trong năm nay và khó có khả năng cải thiện trong bối cảnh kinh tế tăng trưởng chậm lại. Việc tái cấp vốn sẽ tiếp tục khó khăn chừng nào chiến dịch trấn áp hệ thống ngân hàng ngầm vẫn tiếp diễn”, ông Li Shi, lãnh đạo bộ phận xếp hạng và nghiên cứu trái phiếu tại Công ty China Chengxin International Credit Rating, đánh giá.

Kiều Ngọc
(Đại Kỷ Nguyên)

20 July 2018

VINH DANH CHỮ QUỐC NGỮ

(Bài phát biểu của Ông Phạm Trần Anh trong Buổi vinh danh, Cám ơn những người đã có công khai sinh ra Chữ Quốc Ngữ)

Kính thưa quý vị,

Trước hết tôi xin chân thành cám ơn toàn thể quý vị đã bớt chút thì giờ quý báu để đến đây tham dự buổi vinh danh, cám ơn những người đã có công khai sinh ra lối chữ viết theo a,b,c mà chúng ta gọi là chữ Quốc ngữ ngày hôm nay. Thưa quý vị, không phải tới ngày hôm nay chúng ta mới vinh danh Linh mục Alexandre De Rhodes trước đây gọi là Linh mục A Lịch Sơn Đắc Lộ mà năm 1941, chính quyền thực dân bảo hộ đã khắc một tấm bia đặt ở bên bờ Hồ Hoàn Kiếm ở Hà Nội và năm 1955, chính phủ Việt Nam Cộng Hòa đã đặt tên Alexandre De Rhodes cho một con đường ở thành phố Sài Gòn. Sau này, tại Sài Gòn chúng ta cũng có một Thư viện và một Cư xá lấy tên là Đắc Lộ (Alexandre de Rhodes).

Thế nhưng, vấn đề chữ quốc ngữ ngày nay lại trở nên ý nghĩa và quan trọng hơn khi mới đây tập đoàn Việt gian Cộng sản bất nhân hại dân bán nước chính thức bắt các em học sinh từ cấp 1 đến cấp 3 phải học tiếng Tàu, sinh ngữ chính trong năm học tới, đồng thời tung ra đề án cải cách tiếng Việt, sửa đổi cách viết và phát âm lơ lớ tiếng Ô Mã Nhi trên sông Bạch Đằng năm xưa để xóa bỏ chữ Quốc ngữ nói riêng và văn hóa Việt Nam nói chung. Chính vì vậy, hơn lúc nào hết, chúng ta phải trân trọng bảo tồn chữ Quốc ngữ, cũng như tri ân nhưng người có công tạo ra lối chữ Việt viết theo a,b,c mà chúng ta thường nói là La Tinh hóa chữ viết.

19 July 2018

Phận tôi đày: Sống mang nhục - chết được mấy người thương

Trịnh Kim Tiến

Đó là chút xót xa của tôi dành cho những nhân viên an ninh, công quyền và những người lính đánh thuê của giai cấp quyền lực.

Tôi chắc rằng nhiều người trong số họ cũng cảm rõ điều này. Họ bán sức, bán lương tâm và danh dự cho chế độ, cho lý tưởng, nhưng lý tưởng là gì, là đúng hay sai thì họ không còn dám chắc.

Họ ngồi giữa trưa nắng nóng canh những người lên tiếng cho quê hương, bị chửi là những con chó, những kẻ bán nước, trong khi đó cấp trên của họ đang tắm nắng trong những căn biệt thự trang hoàng. Cấp trên của họ, người nào cũng hai, ba Quốc tịch, nhà ba bốn căn bên Mỹ, bên Châu Âu; còn họ, đến việc đi ra nước ngoài du lịch còn phải xin phép, phải khó đủ bề.

Nếu như chế độ này đang được lòng dân, đang vững vàng như lãnh đạo của họ tuyên bố thì tại sao những người cấp trên của họ lại phải chuẩn bị trước cho cuộc tháo chạy tương lai?

Số phận của họ và gia đình họ sẽ ra sao khi lòng dân phẫn uất? Chắc chắn trong họ đã ít nhất một lần nghĩ đến điều này.

Cũng bởi nghĩ đến điều này, họ càng điên cuồng thẳng tay đàn áp dân lành để bảo vệ địa vị của mình. Nhưng họ không nghĩ rằng, bạo lực chỉ khiến họ tạo ra nghiệt oán.

Chắc chắn với những chính sách bất minh, độc tài như hiện nay, sự thay đổi sẽ xảy ra. Nếu may mắn, đất nước chuyển biến theo hướng ôn hoà thì họ còn có thể sống lại từ đầu. Còn một khi sự căm phẫn lên đến đỉnh điểm, bạo lực cách mạng nổ ra, thì không ai có thể đảm bảo cứu được cả gia đình họ.

Đôi lần trong họ cũng khát khao được dân yêu mến, thay vì phải nghe những từ ngữ cay độc, “chó vàng”, “chó xanh”, “bọn hút máu dân”, “bọn này nó chỉ tiền thôi”... Họ muốn được tặng hoa, được cảm ơn, được tôn trọng giống như cảnh sát, lực lượng công vụ nước người ta. Bởi chính sách của chế độ này khiến họ làm gì cũng bị chửi, bị cấp trên chửi, bị dân rủa nguyền.

Lý tưởng khi họ bắt đầu vào ngành đẹp là thế, nhưng rồi mỗi ngày leo lên một bậc, họ biết một ít, làm sao mà họ không rõ sự thối nát bên trong.

Tôi nhìn những người cảnh sát cơ động cúi gục đầu nhìn xuống đất khi nhận lệnh đàn áp dân; nhìn những nhân viên công lực mắt ngó lên trời khi dọn đường cho giai cấp quyên lực cướp đất dân, tôi không biết nên chửi hay nên thương cho họ.

Rồi đáng lẽ người bị chết phải là người được thương tiếc, nhưng không, nhìn đi, cả xã hội lên án họ là những kẻ cướp, nhưng lại không phải cướp cho mình hưởng mà là cướp thuê cho giai cấp thống trị.

Mạng của họ là bị chính họ rẻ rúng.

Không phải tự nhiên mà xã hội đồng cảm cho những Đoàn Văn Vươn, Đặng Văn Hiến... Cũng không phải tự nhiên mà những người này phải dùng bạo lực để đòi quyền lợi. Những người dân cô thế được sự thương cảm của cả xã hội, trong khi nếu các anh, khi thực hiện các mệnh lệnh trái lương tâm bị chết, các anh nghĩ được mấy ai thương mình?

Theo FB Trịnh Kim Tiến
(Via DL)

18 July 2018

“Thời khắc Reagan” cho cuộc chiến tranh thương mại?

Mohamed A. El-Erian
Phạm Nguyên Trường dịch

Trong những năm 1980, Tổng thống Mỹ, Ronald Reagan, phát động cuộc chạy đua vũ trang với Liên Xô, kết quả là đã làm thay đổi cán cân quyền lực trên thế giới và gây được ảnh hưởng tới nhiều quốc gia. Liệu cuộc chạy đua về thuế quan của Donald Trump với Trung Quốc có dẫn tới kết quả tương tự?

Vòng ra đòn và trả đũa mới nhất giữa Mỹ và Trung Quốc đã thúc đẩy thêm các cuộc tranh luận đang diễn ra trên toàn thế giới về việc liệu thế giới có đang trực diện với cuộc xung đột thương mại đơn thuần hay đang lao nhanh tới một cuộc chiến thương mại toàn diện. Nhưng cái được mang ra đặt cược có thể thậm chí còn mang tính nền tảng hơn hẳn. Ngẫu nhiên hay có chủ ý, chính quyền của Tổng thống Donald Trump có thể đã và đang dọn đường tới “thời khắc Reagan” trong quan hệ thương mại quốc tế.

Trong những năm 1980, Tổng thống Mỹ, Ronald Reagan, đã phát động cuộc chạy đua vũ trang với Liên Xô, kết quả là đã làm thay đổi cán cân quyền lực trên thế giới và gây được ảnh hưởng tới nhiều quốc gia. Hiện nay, Trump đã tung ra cuộc đua thuế quan với Trung Quốc, một siêu cường kinh tế, có thể sẽ dẫn những hậu quả sâu rộng tương tự như thế. Tương tự như dưới trào Reagan, Mỹ có vị trí thuận lợi hơn, đủ sức giành chiến thắng trong cuộc cạnh tranh với Trung Quốc - nhưng rủi ro cũng khá lớn.

Ông Donald Trump thời trai trẻ và Tổng thống Reagan
Trong vụ leo thang mới nhất, Mỹ áp đặt mức thuế trị giá 34 tỷ USD lên hàng nhập khẩu từ Trung Quốc. Trung Quốc áp đặt thuế quan trả đũa ngay lập tức, khiến Mỹ đe dọa áp dụng nhiều biện pháp bảo hộ hơn nữa. Những hành động này cũng buộc chính quyền Trump phải áp đặt thuế quan lên hàng nhập khẩu từ những nước khác, trong đó có một số đồng minh thân cận nhất của Mỹ (ví dụ, Canada) và đe dọa rút khỏi Tổ chức Thương mại Thế giới – tổ chức củng cố hệ thống điều chỉnh dựa trên luật pháp việc luân chuyển hàng hóa, dịch vụ và vốn qua biên giới giữa các quốc gia.

Hiện đại hóa sẽ mang lại lợi ích cho nhiều thỏa thuận thương mại đã được kí kết. Và hầu hết các nhà kinh tế học đều đồng ý rằng việc Mỹ bất bình với Trung Quốc về thương mại là chính đáng, trong đó có ăn cắp tài sản trí tuệ, chuyển giao công nghệ từ một phía, và những rào cản thương mại phi thuế quan, ví dụ, buộc các công ty nước ngoài phải tham gia các thỏa thuận liên doanh với các công ty trong nước thì mới được tiếp cận thị trường của Trung Quốc.

15 July 2018

Mỹ Ngụy hồi đó hay Hán Ngụy bây giờ?

Stephen B. YOUNG
Mở đầu:
"…Trước đây, cái gọi là đảng Cộng Sản chụp mũ những người Việt nam không Cộng Sản mà hợp tác với Mỹ Quốc để giữ độc lập cho miền Nam Việt Nam là “Mỹ Ngụy”. Bây giờ, nhìn về quá khứ thì chúng ta có thể đánh giá ai có công lớn hơn cho Dân Tộc Việt nam: “Mỹ Ngụy” hồi đó hay “Hán Ngụy” bây giờ?.."

Ai thống trị Việt Nam ngày nay ?

Có một tổ chức hiện nay cai trị Việt Nam từ Lạng Sơn đến Cà Mau như là vua chúa Phong kiến ở Tàu hay ở Âu châu thời Trung cổ. Một bộ máy võ trang tập trung các quyền hành lớn trong tay; không được dân bầu lên, và dân tuyệt đối không có quyền kiểm soát hay phê bình. Tổ chức này mang tên là “Đảng Cộng Sản Việt Nam”. Nhưng, thực sự, tổ chức nầy có phải là một Đảng đúng nghĩa của một đảng hay không?

Đáng lẽ ra một Đảng chánh trị phải có một chánh nghĩa, một sức mạnh do một lý tưởng, một nền tảng triết lý hay lý thuyết, một khuynh hướng thể hiện nguyện vọng của đảng viên để hành động nhằm phục vụ đất nước và dân tộc của mình. Vì vậy, nếu cái gọi là Đảng Cộng Sản mà không phải là một Đảng đúng nghĩa, thì bộ máy đó là cái gi?

Một tập thể những người có chung một chí hướng tôn thờ người ngoài, một công ty làm ăn, một tổ chức mafia khai thác thị trường đất nước của họ chăng? Như vậy chúng ta có vài tiêu chuẩn để đánh giá cái gọi là Đảng Cộng Sản bây giờ, đó là một đảng phái hay chỉ là một bọn làm ăn thiếu lương thiện?

14 July 2018

BÀI HỌC LỊCH SỬ


Kate Nguyen
July 7 at 6:47 PM
Mình đã từng nghe nhiều người nói rằng, thôi thì cứ để Việt Nam trở thành một tỉnh của Trung Quốc đi, như thế lại hay. Chúng ta không cần đợi lâu đâu, vì cứ tình hình như hiện tại, thì việc nước ta trở thành thuộc địa kiểu mới của Trung Quốc đã nhìn thấy rồi. 
Quan sát thực tế, rõ ràng 'bóng dáng' của người Trung Quốc đang ngang dọc khắp nơi trên đất nước ta, từ thành thị, đến nông thôn, từ đường sá, công trình xây dựng, nhà máy, đến đất đai, các sản phẩm nông nghiệp, thực phẩm.... Tệ ở chỗ là, họ tùy thích mang đến những thứ gì họ muốn, những thứ có thể đầu độc chúng ta chết dần vì bệnh tật, vì ô nhiễm. Nhưng tệ hơn thế là chúng ta bằng lòng để họ thích làm gì thì làm. Tại sao nói chúng ta bằng lòng ư? Chúng ta hiện đang là nước có chủ quyền, nếu cần, chúng ta có thể từ chối thẳng thừng, đuổi thẳng cổ những ai đến đất chúng ta làm bậy! Nhưng không! Chúng ta im lặng, kệ thôi, vì chúng ta nghĩ việc đó đã có ai đó lo cho mình rồi. Mà cũng phải, ai đó lo là đúng, vì đó là nhiệm vụ của họ, vì ta thuê họ làm đại diện cho mình để lo việc đại sự quốc gia. Tiếc rằng, giờ ai đó thì lại nói, do dân ta kém hiểu biết, trình độ dân trí thấp, nên một số thì nhẹ dạ cả tin bị dân Trung Quốc lừa, số khác xấu hơn thì 'câu kết' với người Trung Quốc gây hậu quả nghiêm trọng. Chúng ta kệ thôi nhỉ, cứ hưởng thụ những ngày tháng tươi đẹp đã, vì đời là bây nhiêu đâu. 
Tham khảo bài viết sau của tác giả Đỗ Ngà:
BÀI HỌC LỊCH SỬ

Champa và Đại Việt là 2 nước láng giềng. Đại Việt thì lúc nào cũng lăm le chiếm lấy Champa bằng nhiều cách, kể cả gả công chúa cho vua Champa đổi đất. Ranh giới giữa Champa và Đại Việt bị dịch chuyển dần về phía nam và Champa mất nước. Từng triều đại là mỗi cách lấn chiếm, có thể kể ra các cột mốc đau:

Trước năm 1069 ranh giới là dãy Hoành Sơn, là ranh giới Quảng Bình - Hà Tĩnh ngày nay. Năm 1069 vua Lý Thánh Tông của Đại Việt đánh bại vua Chăm - Chế Củ. Thế là Đại Việt mở rộng lãnh thổ đến Quảng Trị. Đường ranh giới được dời về sông Thạch Hãn.

Năm 1306 vua Trần gả Huyền Trân Công chúa cho vua Chăm Chế Mân, đổi lại vua Chăm giao cho Đại Việt vùng đất từ phía nam sông Thạch Hãn đến đèo Hải Vân. Thế là biên giới được dời về đây.

Năm 1402 Hồ Quý Ly tấn công Champa và lấy thêm từ đèo Hải Vân đến đèo Bình Đê, ranh giới giữa Bình Định và Quảng Ngãi ngày nay. Lúc này giờ biên giới đã tiến rất gần đến kinh đô Đồ Bàn của vương quốc Champa, thuộc Bình Định ngày nay.

Năm 1471 vua Lê Thánh Tông đánh chiếm thủ đô Đồ Bàn và mở rộng lãnh thổ đến đèo Cù Mông ranh giới giữa Bình Định và Phú Yên ngày nay. Thế là đường biên giới lại dời.

Năm 1597 chúa Nguyễn Hoàng cho đánh chiếm phía nam đèo Cù Mông, và đến 1611 chúa Nguyễn đã mở rộng lãnh thổ đến đèo Cả, ranh giới giữa Phú Yên và Khánh Hòa ngày Nay.

Năm 1653 chúa Nguyễn Phúc Chu đánh vào Champa và mở rộng bờ cõi đại Việt đến hết Khánh Hòa. Và năm 1692 chúa Nguyễn cho Nguyễn Hữu Cảnh lấy đến Bình Thuận. Và kết thúc vương quốc Champa.

Qua lịch sử vương quốc Champa ta thấy gì? Đấy là sự hòa thuận giữa 2 quốc gia láng giềng chỉ là tạm thời. Phía mạnh luôn truyền đời ấp ủ tham vọng xâm lấn bờ cõi phía yếu hơn. Từ có có những cuộc sáp nhập nhỏ làm một phía mở rộng dần và một phía teo dần. Rồi cũng có những cuộc thôn tính lớn dẫn đến khai tử một quốc gia. Đừng để mất nước, nếu mất nước thì mình sẽ như con cá trên thớt, số phận mình do bên thắng cuộc quyết. Với lịch sử đánh nhau hàng ngàn năm, nếu không diệt phía chiến bại thì ngay trong lòng quốc gia chiến thắng sẽ muôn đời bất ổn. Vì thế khi thua trận, không đơn giản là mất chủ quyền, còn những mưu toan của quân chiến thắng mới đáng nói.

Trên thế giới, những quốc gia có lịch sử đánh nhau lâu đời thì chuyện thanh trừng sắc tộc khi thôn tính xong kẻ thù là điều khó tránh khỏi. Trung Hoa - Việt Nam hay Việt Nam - Champa cũng vậy thôi. Cũng là láng giềng đánh nhau hết thế hệ này đến thế hệ khác. Kết quả Champa đã bị khai tử bởi Đại Việt và dân tộc Chăm bị diệt gần hết.

Ngày nay dân số của người Chăm tại Ninh Thuận - Bình Thuận còn chỉ vỏn vẹn 98.000 người. Còn lại họ tản mác khắp thế giới khoảng 300.000 người nữa. Như vậy câu hỏi đặt ra là, đằng sau những lần thất thủ phải mất lãnh thổ thì kèm theo đó là gì? Tại sao dân tộc Chăm từng là một quốc gia trải rộng hết dải đất miền Trung, có lần họ đem quân đánh ra Thăng Long, nhưng sao nay họ biến đâu mất hết vậy? Điều đó chứng tỏ sau những trận chiến lấy bờ cõi, phải có những cuộc thanh trừng sắc tộc dai dẳng và kéo dài mới diệt gần hết một nòi giống một dân tộc như thế. Những cuộc thanh trừng này lịch sử đã không ghi lại nhưng chắc chắn nó có xảy ra. Đấy là cái khủng khiếp của kẻ thua cuộc phải gánh lấy.

Nhìn lại lịch sử các nước láng giềng Trung Hoa, thì cũng đã có quốc gia bị Trung Hoa khai tử, và dân tộc của họ đã phải tản mác khắp nơi mà giờ cũng chỉ làm thân phận dân tộc thiểu số. Vương quốc Đại Lý nằm phía Tây Bắc Đại Việt đã bị nhà Nguyên tiêu diệt và họ mất nước từ đó. Bây giờ tộc người Thái phía bắc Việt Nam chính là con cháu dân Đại Lý khi xưa. Họ phải tản mác khắp Đông Năm Á sống như một tộc thiểu số và quên hẳn cội nguồn của họ. Từ một quốc gia rộng lớn gồm tỉnh Vân Nam - Trung Quốc, một phần lãnh thổ tây bắc Việt Nam, một phần bắc Myanmar, phần bắc Lào nhưng nay là đất của người Hán. Người Thái và người Chăm số phận chẳng khác nhau mấy.

Nay trong suy nghĩ không ít người, đã cho rằng Việt Nam là 1 tỉnh của Trung Hoa sẽ có lợi vì dân Việt Nam sẽ được hưởng những quyền lợi như người Hán. Không đâu, đừng có tin ngây thơ như vậy. Việc các bang trong Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ đứng chung trong một nhà nước liên bang hoàn toàn khác với trường hợp Việt Nam bị thôn tính bởi Trung Hoa, vì sao?

Để giải thích, tôi xin đi vào bản chất của nhà nước liên bang trong một thể chế tự do dân chủ. Trong nhà nước liên bang thì vai trò các bang là đồng làm chủ nhà nước liên bang. Nhà nước liên bang tựa công ty cổ phần, chính quyền bang tựa các cổ đông. Trong cơ cấu tổ chức này, nó luôn đảm bảo sự công bằng giữa các bang. Bất cứ người dân của bang nào cũng đều có quyền ứng cử tổng thống. Và bang nào cũng có 2 thượng nghị sĩ đại diện cho chính quyền bang, bang nào cũng có nhiều dân biểu đại diện cho nhân dân bang đó trong quốc hội liên bang. Chính vì ai là bang thành viên Hợp Chúng Quốc thì được làm chủ một phần chính quyền liên bang nên Porto Rico mới muốn trở thành bang thứ 51 của Hoa Kỳ. Làm một bang của Hoa Kỳ nghĩa là có tiếng nói trong chính quyền liên bang, là một trong các ông chủ của chính quyền liên bang thì ai mà không thích? Như vậy làm một tiểu bang của Mỹ không hề vong quốc, và cũng không hề bị tiêu diệt nòi giống, mà là được đứng chung cùng bang khác để hưởng sự thịnh vượng chung của một Hoa Kỳ giàu mạnh.

Nhà nước độc tài phương đông không bao giờ chịu đứng chung một cách dân chủ với nước khác. Mà đặc biệt, nước lớn bao giờ cũng mặc định mình mới là chủ của nó. Khi chưa chiếm Đại Việt, các hoàng đế Trung Hoa còn mặc định Đại Việt phải sang triều cống. Tức là trong mắt của các hoàng đế Trung Hoa, Đại Việt là thứ mọi rợ cho nên họ gọi ta là tộc man di. Nếu Trung Hoa chiếm Việt Nam thì số phận dân Việt sẽ bị diệt vong như dân tộc Chăm đã từng chịu dưới bàn tay Đại Việt. Cũng tựa như 800 năm trước,Trung Hoa đã thâu tóm Đại Lý. Giờ đây đất nước Đại Lý cũ (tức tỉnh Vân Nam ngày nay) cũng sẽ là nơi người Hán ở, còn người chủ thực sự của Đại Lý hoặc bị tiêu diệt hoặc phải tản mác khắp nơi tránh sự thanh trừng sắc tộc. Đó là bài học lịch sử, thực ra chúng ta mất nước thì nòi giống cũng sẽ bị diệt vong bởi bàn tay Tàu. Ngày nay vị trí chủ tịch Trung Quốc ngang bằng với hoàng đế Trung Hoa trước đây. Vì vậy nếu Việt Nam bị Tàu thôn tính, Việt Nam sẽ bị diệt vong. Nếu con người nhận thức sai lầm về mối nguy thì sẽ mất mạng, nếu dân tộc nhận thức không đúng mối nguy thì dân tộc đó sẽ bị diệt vong.

Ngày xưa Champa nhượng đất cho Đại Việt nhiều lần và cuối cùng bị diệt vong. Ngày nay CS cũng đang nhượng đất cho Trung Cộng và co cụm dần. Thấy 2 hình ảnh hao hao. Dân Việt không thể lùi mãi trước Tàu. Vì vậy không kéo đổ CS thì đất nước sẽ cứ trượt thẳng về con đường vong quốc và khi vong quốc thì dân tộc sẽ trượt tiếp về điểm diệt vong. Chống Tàu là phản xạ đã giúp dân tộc này vẫn còn tồn tại trước răng nanh Trung Hoa, nếu buông xuôi để thân Tàu thì kể như số phận của dân tộc dân tộc có nguy cơ bị diệt vong

12 July 2018

Đừng tìm kiếm "quang vinh muôn năm" bằng con đường bán nước!

Đỗ Ngà

CÓ BÁN NƯỚC THÌ ĐCSVN CŨNG CHẢ MUÔN NĂM. NÊN ĐỪNG TÌM KIẾM "QUANG VINH MUÔN NĂM" BẰNG CON ĐƯỜNG BÁN NƯỚC

Trong cuộc chiến, nếu bên nào bị ngủm gần hết thì kẻ còn lại bên đó sẽ xảy ra hiện tượng hoang mang. Khi xảy ra hiện tượng hoang mang thì phần lý trí bị mất hoàn toàn, và kẻ sắp bị tiêu diệt bắn giết loạn xạ hòng tìm kiếm con đường sống cho mình. Khi trốn thoát được, kẻ trốn sẽ hoang mang tột độ và tìm cách thay đổi để tồn tại.

Khối XHCN từng ngang ngửa với khối tự do trong Chiến Tranh Lạnh. Thế rồi đến đầu thập niên 90 của thế kỷ trước thằng đầu xỏ và đám đàn em XHCN ngủm sạch trơn. Còn lại 4 thằng nằm trong xó xỉnh cách xa thế giới văn minh nên còn tồn tại đến hôm nay. Giờ đây, khối XHCN khi xưa như là một đám tàn quân, nay chúng phải đổi màu để tồn tại. Như những tên tội đồ bại trận đang trốn, mỗi lần nghe đến những gì liên quan đến kẻ chiến thắng thì hoang mang lo sợ. Khi có ai nói đến tự do, dân chủ, nhân quyền thì CS căm thù và tìm cách hãm hại. Vì lo sợ nên làm điều dại dột, cả đám lãnh đạo CS đã đem vận mệnh đất nước sang Thành Đô trao cho Tàu để mua lấy sự bảo kê cho ĐCSVN.

Đứng về mặt lợi ích dân tộc, cái gọi là XHCN cần phải được vứt đi để cho đất nước có con đường phát triển. Nhưng vứt XHCN thì miếng ăn của ĐCS mất nên bọn họ dù có hy sinh giang sơn vẫn bảo vệ chế độ. Xem giang sơn nhẹ, xem miếng ăn trọng mà CS đã quyết định đối đầu với dân. Kể từ đây, mâu thuẫn giữa ĐCS và dân chỉ có tăng chứ không giảm. Cho nên, với ĐCS họ đang xem dân là kẻ thù, còn kẻ thù truyền kiếp được họ xem là "bạn vàng", là chỗ dựa để tồn tại chế độ.

Thực trạng bây giờ đã đi quá xa. ĐCS với 800 tờ báo, mỗi tờ báo có từ vài trăm đến vài ngàn bồi bút sẵn sàng nịnh nọt bảo vệ chế độ. Thế nhưng với lực lượng hùng hậu thế, họ đã bị thua ngay trên mặt trận truyền thông. Với vài chục cây bút trên Facebook đã làm cho người dân yêu sự thật và chân lý tìm đến ngày một đông. Còn lại những kẻ dốt nát là còn tin cái gọi là "báo chí chính thống" của ĐCS. Với lực lượng hùng hậu như thế, nhưng Ban Tuyên Giáo đã bất lực trong cuộc bút chiến.

Vậy thì Ban Tuyên Giáo của ĐCS đã đối phó bằng cách nào? Họ đã dùng sức mạnh nhà nước cấm, chặn và phá. Họ đạp đổ Hiến pháp cấm tự do ngôn luận. Như thế chưa đủ, họ dùng lực lượng DLV đông vô số, và Lực Lượng 47 của Bộ Công An đông đến 10 ngàn quân để làm một điều bẩn thỉu, đó là đánh dưới thắt lưng những ngòi bút tự do. Họ xúm lại lập nick giả rồi report nick chính chủ để Facebook khóa trang Facebook chính chủ. Trang Đỗ Ngà trước đây là một nạn nhân. Đỗ Ngà chỉ có 1 mình, hàng vạn tên xúm lại đánh dưới thắt lưng để làm sập trang chính của Đỗ Ngà. Hèn hạ, bẩn thỉu, và khốn nạn là những từ chưa đủ cường độ để mô tả về hành động của chính quyền này.

ĐCS họ đã không còn con đường để đồng hành cùng nhân dân nữa. Về cái XHCN đã lộ rõ tất cả chỉ là ảo tưởng mục đích và lạc hậu trong cách tổ chức và vận hành bộ máy nhà nước. Nhân dân đã nhận ra điều này, như kẻ trộm bị điểm mặt, nên ĐCS rất sợ dân. Chính vì thế nên ĐCS không thể sát cánh cùng dân để đồng hành cùng quyền lợi dân tộc, cùng quyền lợi đất nước. Họ chọn thế mạnh mà họ đang có để đối đầu với dân, đó là nòng súng, nhà tù, luật rừng, trò bẩn ném đá giấu tay, thủ đoạn vv... để đối đầu với nhân dân mình.

Tại Sài Gòn, cứ mỗi chủ nhật, thử dạo một vòng thành phố thì sẽ thấy, công an, dân phòng, và rào thép gai dựng sẵn để sẵn sàng tác chiến với nhân dân mình, kẻ mà ĐCS đang xem là kẻ thù đang đê doạ chế độ. Như những kẻ độc tài CS cuối cùng còn sót lại, ĐCSVN đang ngửi thấy ngày tàn đến gần nên nó đã bám vào thứ duy nhất nó có, đó là súng ống và tội ác. Để chi? Để tìm kiếm sự sống cho Đảng bằng bạo tàn. Nhưng trong lịch sử thế giới, không có một triều đại bạo tàn nào không chóng tàn cả. CS cũng không ngoại lệ, dù bán nước thì hâụ việc bán buôn, CSVN cũng chả còn độc chiếm quyền lực trên sứ sở này nữa đâu. Bán nước là cách làm nguy hiểm cho đất nước nhưng cũng không bảo đảm quyền lực cho Đảng được bền lâu đâu mà hoang tưởng "quang vinh muôn năm".

Đỗ Ngà
Theo FB Đỗ Ngà
(Via DL)

09 July 2018

Kịch bản cuộc chiến thương mại Mỹ - Tầu

Mỹ nã phát súng đầu tiên trong cuộc chiến thương mại với Trung Quốc. Kịch bản chiến trường có thể được hình dung như sau:

1. Mỹ nã đạn nặng 34 tỷ USD, Trung Quốc đáp lại 34 tỷ USD;

2. Mỹ nạp tiếp đạn nặng 24 tỷ USD, Trung Quốc đáp lại 24 tỷ USD.

Kết thúc trận mở màn, hai bên tạm "hưu chiến", Mỹ khui Champagne ăn mừng chiến thắng, Trung Quốc cũng mở Mao Đài lấy sức. Xã hội Mỹ vẫn bình thường như mọi ngày bình thường, Đại lục cuốn cuồng, hoảng loạn vì chứng khoán sập sàn, bong bóng bất động sản nổ dây chuyền, nợ công và nợ doanh nghiệp "trăm hoa đua nở”.

Mỹ tiếp tục nã loạt đạn 40 tỷ USD, nâng tổng trọng lượng ba lần bắn phá lên 100 tỷ USD, phía Trung Quốc cũng gồng mình chống trả để "lấy uy" trước năm châu.

Mỹ tiếp tục nạp đạn nặng 100 tỷ USD bắn về phía Trung Quốc, nâng tổng số lượng các loạt đạn đã bắn lên 200 tỷ USD. Phía Trung Quốc bắt đầu loạng choạng vì lượng hàng hóa mà Trung Quốc nhập khẩu từ Mỹ năm 2017 chỉ đạt 170 tỷ USD, trong khi đó Trung Quốc xuất sang Mỹ tới 480 tỷ USD. Điều này cho thấy phía Trung Quốc đã hết đạn để bắn trong khi Mỹ còn tới: 480 tỷ USD - 170 tỷ USD - 200 tỷ USD đã bắn = $110 tỷ USD.

Để chống trả lại cơ số đạn của Mỹ chưa bắn nặng tới 310 tỷ USD. Hoặc Trung Quốc kéo cờ trắng đầu hàng, hoặc sẽ liều lĩnh chui theo cửa thoát hiểm để thoát thân đó là sử dụng của "để dành" được tích cóp sau nhiều năm làm ăn gian dối, đó là "trái phiếu kho bạc Mỹ" mà Trung Quốc đang nắm giữ với giá trị gần 1170 USD.

Nếu như vào những năm trước đây, sức khỏe của nền kinh tế Mỹ không được tốt, tỷ lệ thất nghiệp cao thì vũ khí "bán tháo trái phiếu Mỹ" sẽ làm cho Mỹ và cả Trung Quốc rơi vào cảnh "lưỡng bại câu thương". Thời điểm này kinh tế Mỹ cực kỳ vững vàng cùng đà tăng trưởng tốt, công ăn việc làm của công dân Mỹ được xem như cao nhất trong vòng 20 năm trở lại. Đặc biệt, với ban cố vấn là những bậc thầy về kinh tế, Trump đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho kịch bản "bán tháo cổ phiếu Mỹ" mà Trung Quốc bị ép vào đường cùng sẽ liều chết tung ra.

Trước khi phát pháo công thành, Trump đã làm cho giới đầu tư cổ phiếu ở thị trường chứng khoán Trung Quốc cũng như Việt Nam "rời sàn" tìm nơi trú ẩn an toàn. Nơi trú ẩn an toàn trong lúc này chính là cổ phiếu kho bạc Mỹ, bởi các đối tác của Mỹ là EU, Nhật, Hàn cũng bị Trump buộc "cân bằng thương mại" với mục tiêu "bao vây đánh Trung" thì trái phiếu của họ cũng kém hấp dẫn hơn so với trái phiếu Mỹ. Đây là lý do tại sao giới đầu tư cổ phiếu thế giới ồ ạt tháo chạy khỏi sàn chứng khoán của Trung Quốc và Việt Nam, dẫn đến sập sàn. Bởi họ sẽ rút tiền ra khỏi Trung Quốc và Việt Nam vừa để bảo toàn vốn, vừa để sẵn sàng mua ngay trái phiếu kho bạc Mỹ do Trung Quốc túng quẫn bán ra.

Khi trái phiếu Mỹ vẫn không giảm giá, thì giá trị đồng USD cũng không giảm giá vì lãi suất trên đồng USD không giảm. Khi ấy, Mỹ không thiệt hại gì, Trung Quốc cũng không thiệt hại nhiều khi bán tháo trái phiếu Mỹ mà họ đang nắm giữ, nhưng cái thiệt lớn nhất cho Trung Quốc lúc này là "mất hết sự lợi hại truyền thống" đó là nước nắm giữ nhiều nhất trái phiếu kho bạc Mỹ, một lợi thế mà các đời tổng thống trước đã phải lo sợ hơn cả vũ khí hạt nhân của Bắc Hàn. Giờ đây, vũ khí trái phiếu Mỹ đã không còn trong tay Trung Quốc vì nó được dân Mỹ mua lại và các nhà đầu tư của các nước không phải là Trung Quốc mua lại.

Mất đi ngôi vị nước nắm nhiều trái phiếu kho bạc Mỹ, Trung Quốc sẽ mềm nhũng ra như con Chi Chi, chỉ cần Mỹ xô nhẹ thêm một cái nữa đó là đủ để Trung Quốc chạy đua mua sắm vũ khí để hù dọa các nước thấp cổ, bé họng.

Trung Quốc hết tiền, các đối tác là các nước nghèo đói, tham nhũng cũng sẽ bỏ mà đi vì những dự án do Trung Quốc đầu tư dở dang sẽ chết non ở tuổi vị thành niên vì chủ đầu tư Trung Quốc hết tiền. Mỹ, EU và các đồng minh khác của Mỹ sẽ thay Trung Quốc tiếp quản và hoàn thiện, khai thác để bù đắp vào thiệt hại do cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung gây ra.

Hổ báo, lưu manh không sợ dao găm, mã tấu mà chữ sợ hai chữ "đầu tiên", không có tiền có ghiền cũng chịu. Trump dùng vũ khí thương mại để hạ gục hổ giấy Trung Quốc là cách "lưỡng toàn kỳ mỹ" để khẳng định "nước Mỹ là trên hết".

Một lần nữa, khái niệm "kinh tế - chính trị" là "một cặp phạm trù" và "kinh tế quyết định chính trị" lại đúng khi nước Mỹ chọn tỷ phú già rơ lên làm tổng thống trong thời khắc Trung Quốc thổi bùng tư tưởng bá quyền qua khái niệm "made in China 2025" cùng với cuồng vọng "vành đai - con đường" với tham vọng "giấc mơ Trung Hoa" khi Tập cuồng ngôn tuyên bố "Trung Quốc sẽ là cường quốc kinh tế, quân sự vào năm 2050”.

(Nguồn: FB Cu Sin via Blog Dan Luan)

World Cup: Lịch trình 2 trận Bán Kết


Thế Mà Tao Cứ Tưởng, cười tí tỉnh

THẾ MÀ TAO CỨ TƯỞNG ..

Hai cha con cùng đi dự thi
"Cuộc thi tìm hiểu về Phụ nữ".
Kết quả:
người con đậu,
người cha rớt.
Thế là người cha bực mình hỏi con:
- Tao lớn hơn mày mấy chục tuổi, lẽ nào lại không hiểu phụ nữ bằng mày hả? Mày hãy nói tao nghe mày đã trả lời các câu hỏi thi như thế nào.
Người con từ tốn lặp lại từng câu hỏi của cuộc thi và câu trả lời của cậu ta :

1. Tóc của người phụ nữ ở đâu quăn nhất?
Con trả lời ở Châu Phi
Người cha la lên:
- THẾ MÀ TAO CỨ TƯỞNG.

2. Cơ quan nào của người phụ nữ mạnh nhất?
Con trả lời : Hội Phụ NữThế Giới.
Nguời cha lại la lên:
- THẾ MÀ TAO CỨ TƯỞNG.

3. Cái gì của người đàn ông mà người phụ nữ cần nhất.
Con trả lời: Túi tiền.
Người cha thở dài:
- THẾ MÀ TAO CỨ TƯỞNG ..

07 July 2018

Lời Chứng số 16 của Linh mục Nguyễn Văn Lý ngày 18-06-2018


Quốc Dân Việt Ơi ! Hãy Tự Cứu Mình Gấp,
Kẻo Chắc Chắn Sẽ Bị Diệt Chủng !

I. Việt Nam đã bị Hán Tàu xâm chiếm nhiều lần, luôn bị Tàu thực hiện mưu gian đồng hóa người Việt, nô dịch VN, muốn biến VN thành một quận huyện của Tàu, qua 8 thời kỳ Bắc thuộc :

* Lần 1 : Từ năm 207 TCN - 42 SCN : Đông Hán & Tây Hán, Hai Bà Trưng khởi nghĩa.
* Lần 2 : Từ năm 43- 248 : Nhà Đông Ngô, Bà Triệu Thị Trinh khởi nghĩa.
* Lần 3 : Từ năm 280-542: Nhà Đông Tấn, Tống, Lương. Anh hùng Lý Bôn khởi nghĩa lập nhà nước Vạn
Xuân độc lập đầu tiên, chọn thủ đô là Long Biên.
* Lần 4 : Từ năm 602- 938 : Nhà Tùy, Đường, Nam Hán, nhiều nhân sĩ khởi nghĩa như Lý Tự Tiên và Đinh
Kiến (687), Mai Thúc Loan (722), Phùng Hưng (766), Dương Thanh (819), nhất là Ngô Quyền với chiến
thắng Bạch Đằng (938), chấm dứt hơn 1000 năm Đại Bắc thuộc lần thứ nhất bị Hán Tàu đô hộ.
* Lần 5 : 1258-1288 : Trần Thánh Tông, Trần Nhân Tông, Trần Hưng Đạo đại thắng quân Nguyên Mông
3 lần, nhất là chiến thắng Bạch Đằng năm 1288.
* Lần 6 : 1407 – 1427 : Lê Lợi đánh đuổi quân Minh năm 1427.
* Lần 7 : Nguyễn Huệ Quang Trung đánh thắng quân Thanh năm 1792.
* Lần 8 : Thời 1930-2018 - ? : Hơn 750 năm trước, Vua Trần Nhân Tông đã căn dặn: “Cái họa lâu đời của ta là họa Trung Hoa. Một tấc đất của tiền nhân để lại cũng không để lọt vào tay kẻ khác. Ta để lời nhắn nhủ nầy như là một lời di chúc cho muôn đời con cháu về sau. Có chết thì thôi, không được nhờ Tàu”.

Luật Hồng Đức nửa cuối TK 15 tử hình 3 đời những ai sống ở biên giới dám bán đất ruộng vườn cho người nước ngoài. Thời Pháp bảo hộ (1884-1945), Việt Nam đã đoạn tuyệt hẳn với Trung Quốc.

Nhưng quá đau thương thay ! Thời 1930-2018 - ?, Siêu gián điệp Hồ Tập Chương = Hồ Quang người Tàu đóng vai Nguyễn Ái Quốc = HCM dẫn đường 12 Bộ chính trị ĐCSVN muốn cầu cạnh Tàu Ác Cộng, không phải để cứu Nước, mà là để cứu Đảng, khởi đầu mưu gian Hán hóa Quốc Dân Việt của Tàu Ác Cộng, phát sinh quá nhiều đại thảm họa, đưa Toàn Quốc Dân Việt đến quá sát bờ vực thẳm mất Nước, quá nguy cấp từ 10-6-2018 hiện nay :

* Hồ Quang HCM nói : “Những gì 2 đồng chí Stalin và Mao Trạch Đông nói, thì chúng ta phải tin, vì hai đồng chí ấy không bao giờ sai lầm” ! Trong khi cả thế giới đều biết rất rõ đây là 2 tên tội đồ đại gian ác của Nhân Loại !

* Ngày 14-9-1958, theo lệnh Hồ Quang HCM, Phạm Văn Đồng ký công hàm xác nhận lãnh hải 12 hải lý của Tàu Cộng theo đường lưỡi bò 9 khúc do Chu Ân Lai công bố ngày 04-9-1958. Theo đó, toàn bộ Biển Đông Nam Á (Tàu Ác Cộng gọi là Đại Nam Hải = biển Hoa Nam) rơi vào tay Tàu Cộng, dù Phạm Văn Đồng không có thẩm quyền gì để tuyên bố về lãnh thổ - lãnh hải của nước Việt Nam Cộng Hòa từ vĩ tuyến 17 trở xuống theo Hiệp định Genève 1954.

* Năm 1965, Mỹ tuyên bố vùng Hoàng Sa - Trường Sa là vùng oanh kích tự do, thì ngày 9-5-1965, Bộ Ngoại giao của Bắc Việt tuyên bố : Hoàng Sa - Trường Sa là thuộc Trung Quốc. Dù lời nói ấy không có giá tri pháp lý.

* Hiệp định biên giới VN-TC ngày 30-12 -1999, VN buộc phải nhượng cho TC 720km2 đất liền. Hiệp định vịnh Bắc Bộ ngày 25-12-2000, VN buộc phải nhượng cho TC 11.000 km2 mặt biển vịnh Hạ Long.

* Đến nay, 10 tỉnh phía Bắc dọc biên giới Việt - Trung đã cho Hán Tàu thuê 50 năm hơn 306.000 hecta đất, chiếm hầu hết những vị trí chiến lược rất hệ trọng ở miền Bắc, như căn cứ Tam Điệp là nơi Bộ Chính Trị đảng Việt Nô Cộng ẩn náu trong giai đoạn chiến tranh năm 1979.
* Từ 2008, Việt Nô Cộng ngu dại & tham dốt, miễn hộ chiếu cho người Tàu tự do vào toàn lãnh thổ
Việt Nam, mỗi ngày hơn 10 ngàn người Tàu !

* Trong các khu chế xuất, khu công nghiệp, công nhân, quản đốc và chủ nhân người Tàu ngày càng đông, đẩy người lao động Việt Nam phải thất nghiệp ! Các nhà máy sản xuất hệ trọng như nhà máyphát điện, gang thép, sản xuất hóa chất công nghiệp... ngày càng nhiều chủ nhân và công nhân Tàu Cộng điều hành - quản trị.

* Mưu gian nô dịch của Tàu Ác Cộng rất tinh vi thâm độc : Chiếm biển Đông Nam Á, khống chế nguồn nước các sông Mêkông, sông Hồng, sông Đà,... lập căn cứ ở vùng xương sống chiến lược bauxit Tây Nguyên, vũng rốn Formosa Vũng Áng, Hải Vân chiến lược, bờ biển miền Trung, với nhiệt điện Vĩnh Tân, Cà Ná..., lũng đoạn kinh tế, tuồn hàng độc hại, mua đất mua nhà, kinh doanh ồ ạt, di dân đồng hóa, văn hóa chữ Hán, dùng cờ Tàu Cộng 6 sao để cố ý đưa VN vào đại gia đình Tàu Ác Cộng...

* Ngày 14-10-2011 cờ 6 sao của Tàu Ác Cộng đã chính thức xuất hiện trên VTV. Ngày 21-12-2011 và các lần sau, khi Tập Cận Bình và các lãnh đạo Tàu Ác Cộng qua Hà Nội, hàng trăm thiếu nhi Hà Nội cầm cờ 6 sao của Tàu Ác Cộng chào đón. 2 Tổng Bí thư 2 Đảng Việt Nô Cộng & Tàu Ác Cộng ôm hôn nhau giữa rừng cờ 6 sao. Hiện nay cờ 6 sao này thi thoảng xuất hiện nhiều nơi trên Đất Việt. Mọi người Việt tỉnh táo nhạy cảm đều hiểu là cờ chính thức của Tàu Ác Cộng chỉ có 5 sao. Sao lớn nhất đại diện tộc Hán. 4 sao nhỏ đại diện 4 tộc Hồi, Mãn, Mông, Tạng. Nay 1 số ít lãnh đạo Việt Cộng Ngu cúi đầu tủi nhục đồng lõa cho phép Hán Tàu gian độc dùng sao nhỏ thứ 6 để đại diện cho người Việt.

* Hàng ngàn du khách Tàu trên tay cầm biểu ngữ, và trên ô ghi 5 chữ Hán: 越南 - 中国城 VIỆT NAM - TRUNG QUỐC THÀNH (VN là thành phố của TQ), mặc áo hình chữ U bao quanh toàn bộ Biển Việt. Hiện nay người Tàu đã ở VN hơn 10 triệu, trong đó hơn 1 triệu bộ đội Tàu Cộng !

* Ngày 12-7-2016, Tòa Trọng Tài Thường Trực PCA tại La Haye, Hà Lan của LHQ bác bỏ yêu sách Đường Lưỡi Bò 9 Khúc bất hợp pháp của Trung Quốc, nên T.8-2017 TC thủ đoạn thay Đường LưỡiBò 9 Khúc, lập khu hành chánh Tứ Sa : gồm 4 quần đảo Đông Sa (Dongsha, Pratas, gần Hồng Kông), Trung Sa (Zhongsha, bãi Macclesfield & Scarborough của Philippines), Tây Sa (Xisha, Hoàng Sa), Nam Sa (Nansha, Trường Sa) của VN, đặt trụ sở tại đảo Phú Lâm, Hoàng Sa của VN, mà TC gọi là Vinh Hưng, thuộc Hải Nam, lợi dụng Công Ước của Liên Hiệp Quốc về Luật Biển UNCLOS năm 1982 về Đường Cơ Sở nối các đảo-đá-cồn-bãi với nhau, 12 hải lý Nội Thủy, 12 hải lý Lãnh Hải, 200 hải lý Thềm Lục Địa Đặc Khu Kinh Tế, để mưu đồ cướp chiếm toàn bộ biển Đông Nam Á của VN & của các Nước liên quan.

* Nguyễn Phú Trọng & các tay sai Tàu Ác Cộng đang áp lực Quốc hội bù nhìn thông qua Luật Đặc Khu dùng Luật pháp Tàu Ác Cộng trói buộc Quốc Dân Việt, khi trao 3 đảo chiến lược cực kỳ hệ trọng Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc cho Tàu Ác Cộng chiếm giữ 99 năm, mở đầu giai đoạn Bắc thuộc lần 9 từ ngày 15-6-2018!

II. Nếu không THOÁT TRUNG kịp, Quốc Dân Việt chắc chắn sẽ bị diệt chủng thực sự ! Là đại thảm họa rõ ràng đã xảy ra của thời kỳ Bắc thuộc lần 8 & bắt đầu xảy ra của thời kỳ Bắc thuộc lần 9 từ ngày 10-6-2018, nếu Luật Đặc Khu được thông qua, là thời kỳ Đại Bắc thuộc lần 2 hiện nay.

Hơn 2000 năm qua, Trung Hoa đã quyết tâm xâm chiếm VN 7 lần. Vì các thời ấy đất còn rộng người
còn thưa, Hoa Tàu chỉ chủ tâm đồng hóa người Việt, sinh ra thật đông người Hán, nhưng họ không thể thành công, nên Dân Tộc VN vẫn còn. Vì thế, Tổ Tiên chúng ta đã luôn đứng lên được. Khác với 7 lần Bắc thuộc đã qua, lần thứ 8 & 9 này, cũng là lần Đại Bắc thuộc thứ 2 này, đất chật người đông, chắc chắn Tàu Cộng ác tâm diệt chủng như đã làm ở Nội Mông, Tây Tạng, Tân Cương gần 60 năm qua. Do đó, nếu không Thoát Trung kịp, VN bị làm 1 khu - 1 tỉnh của Tàu Cộng, thì lần này chắc chắn Dân Tộc VN sẽ vĩnh viễn bị tiêu diệt, chúng ta và con cháu chúng ta không thể đủ sức đứng lên được, vì 16 lý do rất rõ ràng hoàn toàn xác thực sau đây, mà tôi sẵn sàng đi tù thêm 16 lần nữa để làm chứng :

1. Hàng chục triệu người Việt tìm mọi cách trốn chạy tị nạn ở nước ngoài, bi thảm còn hơn dân Xyri... hiện nay. Theo Tổ chức Di cư Quốc tế và Ủy ban Kinh tế - Xã hội Liên Hiệp Quốc, 27 năm qua 1990-2017, đã hơn 2,5 triệu người Việt Nam di cư ra nước ngoài, mỗi năm #100.000 người Việt di cư, bằng 1/11 hình thức: du học & du lịch không về, lao động & công tác không về, văn nghệ & thể thao không về, chữa bệnh không về, hôn nhân thật-giả, thân nhân bảo lãnh, tự tạo cớ để bị trục xuất, xuất cảnh chui. Ngày càng đông & ranh ma hơn.

2. Hàng chục triệu người Việt, nhất là thanh niên nam nữ, bị cưỡng bức lao động, khai phá núi rừng ở
các nơi hẻo lánh : Tân Cương, Nội Mông, Tây Tạng, Vân Nam, Quảng Tây, Việt Bắc, Tây Nguyên,.. bị phân tán rất mỏng không cho tập trung, để không thể đủ sức Phục Quốc, như đã và đang xảy ra với
Tây Tạng, Nội Mông, Tân Cương.

3. Trẻ em & phụ nữ bị bắt cóc làm nô lệ tình dục, hoặc bị giải phẩu lấy nội tạng như đang xảy ra.

4. 20 triệu người nữ VN bị ít nhất 20 triệu trong số hơn 100 triệu đàn ông Tàu Cộng đang thiếu vợ tìm mọi cách cưỡng bức làm vợ.

5. Dân Việt bị làm thịt, chế biến thức ăn tại các tiệm ăn Tàu như công luận đang ghê sợ đưa tin cảnh báo.

6. Mỗi năm, hàng ngàn nhân sĩ, thanh niên nam nữ Việt, sẽ bị án tử hình - chung thân - tù đày... do chống đối Tàu Ác Cộng. 60 năm qua, dân Nội Mông, Tây Tạng, Tân Cương, dù chống ngoại xâm yếu hơn VN, mỗi năm vẫn liên tục bị án tử hình – chung thân – tù đày... Người Việt có truyền thống chống ngoại xâm rất mạnh, nên càng chống đối, thì càng bị đàn áp dã man hơn.

7. Các Tôn giáo, Tổ chức dân sự... sẽ bị TC & Bạo quyền nô lệ của Tàu Ác Cộng khống chế sai khiến.

8. Cơ sở, trường học, đất, biển, đảo, tài sản, nông sản, hải thủy sản... đều do Tàu Cộng quản trị, ban phát.

9. Văn hóa Việt lụi tàn, Văn hóa Hán lên ngôi. Tiếng Việt chỉ còn là thổ ngữ nhỏ. Từ năm học 2017- 2018, học sinh bị buộc học chữ Hán, giáo viên Tàu dạy tiếng Hán tại VN ngày càng đông. Ngày 20-11- 2017 nô bút Bùi Hiền công bố cách đọc-viết chữ Việt theo kiểu Chệt Bắc Kinh, do Cục Ngôn Ngữ Tàu Cộng soạn năm 1998, cưỡng ép Quốc Dân Việt hội nhập nhanh vào đại gia đình Chệt Cộng! Đường phố, hàng quán mang tên Tàu, trang hoàng Lễ - Tết đậm nét Tàu, quảng cáo Tàu, bày bán thực phẩm hàng hóa độc hại Tàu....

10. Dân Việt sẽ suy nhược tinh thần do quá tủi nhục, đau lòng, buồn khổ; yếu liệt thể xác vì bị nhiễm độc nguồn nước, môi trường, thực phẩm, hải thủy sản, sản phẩm độc hại các loại.

11. 60 năm qua, dân Nội Mông, Tây Tạng, Tân Cương từ hơn 100 triệu, nay cả 3 vùng ấy chỉ còn # 20 triệu. Cư dân đa số là người Hán... Vậy người Việt, sau 30-40 năm nữa, từ 95 triệu sẽ chỉ còn 20-30 triệu. Và ngay trên đất Việt đa số là người Hán-Hoa sẽ định cư.

12. Bộ đội Việt sẽ đi trấn thủ biên giới Ấn Độ, Mông Cổ, Tân Cương, Tây Tạng..., bộ đội Tứ Xuyên, Quảng Tây... sẽ trấn giữ Hà Nội, Hải Phòng, Huế, Đà Nẵng, Sài Gòn, Tây Nguyên, Trường Sa...

13. Toàn Quốc Dân Việt hiện nay 2018 & trước mắt, quá khổ nhục vì đã MẤT NƯỚC. Việt Nam đang là Khu Hán Thuộc thực sự của Tàu Cộng, do Lãnh đạo Việt Nô Cộng mở rộng cửa mời đón Giặc Tàu Ác Cộng cướp đoạt Đất Việt. HCM & 12 Bộ Chính Trị Đảng Việt Nô Cộng đã lộ rõ chính xác là Bộ Bán Nước, chỉ là 1 Chi Bộ nhỏ, tay sai rất yếu hèn của Đảng Tàu Ác Cộng, muốn bắt Toàn Thể Quốc Dân Việt làm NÔ LỆ, bằng nhiều thủ đoạn gian ác, tột đỉnh là đang hoàn tất biến Việt Nam thành 1 Thuộc Tỉnh của Tàu Ác Cộng ! Tàu Ác Cộng đang quân sự hóa Biển Việt (Biển Đông Nam Á) như ao nhà của Tàu Ác Cộng, mà Việt Nô Cộng không dám phản đối mạnh !

14. Từ thời 1930, hình ảnh - tượng đài trùm gián điệp Chệt Cộng Hồ Quang HCM đã đầu độc tim óc Việt Cộng & hơn nửa Dân Việt bị lầm độc, có nơi tôn Chệt Tặc Hu Zhuming là Thành Hoàng đình làng ! Từ 1982 các Chùa Phật giáo quốc doanh đều có bàn thờ Hồ Phật Hu Zhiming ngay cạnh bàn thờ Phật Thích Ca Mâu Ni, không biết đến bao giờ mới đạp đổ bàn thờ tên Đại Quỷ Đỏ này được !

15. Tà Quyền Việt Nô Cộng chắc chắn chỉ còn là Ác Bạo Nô Quyền tay sai nô lệ của Tàu Ác Cộng, như hiện nay đang có nơi 1 số Viên chức các ngành, đặc biệt là BCT=Bộ bán Nước, Côn an, Tòa án... Bằng chứng rõ rệt là 60 cố vấn Tàu Ác Cộng dự Hội nghị Trung ương 6 của Ban Chấp Hành Đảng Việt Nô Cộng 04-11.10.2017 tại Hà Nội. Hiện nay Tàu Ác Cộng quản lý & xây dựng đảo Vân Đồn, Quảng Ninh như đất của Tàu. Quân đội Tàu Ác Cộng đang hành quân phối hợp với Liên minh Cờ Đỏ gồm Tàu Chệt & Côn đồ Cờ Đỏ, đàn áp rất dã man Quốc Dân Việt Biểu Tình khắp Nước như trên đất
Tàu, chẳng những Việt Nô Cộng không cảm thấy mất độc lập, mà TBT Nguyễn Phú Trọng & Tô Lâm
bộ trưởng bộ Côn an còn chính thức nhờ quân đội Tàu Ác Cộng ở trên Đất Việt lâu dài nữa !!!

16. Sử Việt sẽ bị viết lại hoàn toàn. Các anh hùng Dân tộc như Ngô Quyền, Đinh Bộ Lĩnh, Lý Thường Kiệt, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo, Quang Trung..., sẽ bị viết thành các tên nổi loạn chống triều đình Trung ương. Còn các tay sai nô lệ trở thành những nhà yêu nước vĩ đại, có tượng đài khắp nơi, đầu sỏ quá rõ là gián điệp Hồ Quang Hu Zhiming !

*** Dù luôn coi người Hán - Hoa là Anh Chị Em Ruột, cùng chung 1 Gia Đình Nhân Loại, cùng chung 1 Cha Trời, nhưng chúng ta phải quyết tâm ngăn chặn hành động Hán hóa-tham độc-cưỡng chiếm-ác tâm-diệt chủng của họ.

*** Qua các thời kỳ 1930 - 1945 - 1954 - 1975 - 2018 hiện nay, Quốc Dân Việt chúng ta đã quá hiểu Việt Nô Cộng chính xác là tay sai của Tàu Ác Cộng quá rõ. Chúng ta phải thoát khỏi Việt Nô Cộng tay sai nô lệ của Tàu Ác Cộng, nếu muốn Quốc Dân Việt tự do, thoát nô lệ & tồn tại !

*** Thắng Tàu Ác Cộng & Thoát Việt Nô Cộng hay là Chết ! Toàn Dân Thắng Tàu Ác Cộng & Thoát Việt Nô Cộng ! Dân Tộc Trường Tồn ! Đừng để quá trễ, quá muộn, muôn đời không hết hối tiếc !

Việt Nam quá đau thương, ngày 18-06-2018
- Linh mục Nguyễn Văn Lý

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...