28 January 2022

Đi Xe Đò, Đi Xe Ôm

Tiểu Tử

Năm đó, tôi về Việt Nam ăn Tết và cũng để mừng má tôi tròn một trăm tuổi. Đó là lần thứ hai tôi về Việt Nam. Kỳ trước về với vợ con nên đi đâu chúng tôi cũng dùng xe nhà của thằng em bà con cho mượn với tài xế (Thằng em này “biết làm ăn” nên bây giờ nó khá lắm). Kỳ này về một mình, tôi định nếu có dịp sẽ dùng xe công cộng một lần cho biết.

Sau một tuần ở Gò Dầu với má tôi (Gò Dầu quê tôi thuộc tỉnh Tây Ninh, nằm cách thành phố 63 km) thấy còn năm hôm nữa mới tới Tết, tôi bèn sửa soạn xuống Sài Gòn để đi thăm vài người bạn.

Lần này, tôi muốn đi bằng xe đò (bây giờ người ta gọi là “xe khách” – trong bài viết này tôi vẫn dùng từ “xe đò” cho dễ hiểu!)

Một thằng cháu – hồi trước làm thầy giáo, bây giờ sửa xe đạp và bán sách vở học trò – nói:

-Để cháu lấy Honda chở chú Hai lên bến xe kiếm xe gởi chú đi.

-Khỏi cần, chú đi một mình được. Nó phì cười:

-Cái tướng Việt Kiều của chú lên đứng lớ ngớ trên đó, tụi nó dám chém nhẹ vài chục ngàn cái vé đi thành phố thay vì chỉ có tám ngàn thôi. Tụi nó bây giờ “mánh” lắm chú ơi!

Vậy là nó chở tôi lên bến xe đò (Ở quê tôi, vì có con sông Vàm Cỏ Đông chảy ngang, nên dân chúng thường nói “trên” và “lên” để chỉ những nơi nào nằm về phía thượng lưu con sông – đối với khu chợ nằm ở giữa – và “dưới” hay “xuống” để chỉ những xóm nằm về phía hạ lưu).

Ở bến xe, thằng cháu nói:

-Chú đứng đây giữ dùm cháu cái Honda. Để cháu “thả” một vòng coi.

Trong lúc nó “thả một vòng”, tụi bắt mối hai ba đứa rà rà lại:

-Đi thành phố hả chú? Chạy liền giờ nè!

-Thằng xạo đó chú! Xe nó chưa tới “tài”. Xe cháu kìa, xe đầu vàng đang rồ máy đó chú. Đi chú!

Cháu xếp chỗ tốt đằng trước cho chú, nè!

25 January 2022

Thiền Sư Thích Nhất Hạnh Trong Mắt Tôi

LM Phêrô Nguyễn Văn Khải

Về đời sống của Thiền sư TNH: ông xuất tu khỏi GHPGVNTN, ông lập môn phái riêng của ông, ông có gia đình, có vợ con. Ông chỉ nhận là Thiền sư chứ không nhận là người tu hành, là thượng tọa hay hòa thượng. Về mặt này, ông là người thẳng thắn! 

Về sách vở của Thiền sư TNH: xét trên quan điểm tâm linh tôn giáo, cụ thể là phương diện triết học và Phật học, tôi không thấy có tư tưởng gì cao sâu, độc đáo.

Về cách tu tập: các trung tâm Làng Mai đã bắt chước theo cách tổ chức của Taizé và các đan viện Kitô giáo, tất nhiên có cải biên và thích nghi, nhưng mang nặng yếu tố tình cảm và tâm lý hơn là dựa trên một nền tảng triết học và Phật học uyên thâm.  

Giới trí thức thiên tả nửa nạc nửa mỡ ăn chơi sa đọa ở Tây Phương, chẳng còn biết gì đến đức tin là gì, muốn chứng tỏ mình cũng nhân bản và quan tâm đến tôn giáo thì thích sách ông và cách tu của ông như một cái mode. Một vài ngày hay một vài tuần vào Làng Mai giống như một kiểu đi vào resort hạng sang khác lạ vậy thôi. 

Giới trí thức Phật giáo và những nhà tu Phật giáo uyên thâm, những người dấn thân thật trong lãnh vực tâm linh thấy tư tưởng, những bậc thầy về thiền ở Tầu, ở Nhật, ở Hàn thấy tư tưởng của ông nhạt như nước ốc, cách tu tập của ông như trò trẻ con. Ở những nơi ấy sách vở và cách tu của ông không có đất sống. Có ai thấy Trung tâm Làng Mai nào ở Nhật không? Không! Cả ở Hàn Quốc và Đài Loan cũng không! 

Về đời sống dấn thân của Thiền sư: trước sau ông chỉ lợi dụng nỗi đau của đồng loại để làm lợi cho ông và môn phái của ông. Ông dường như không quan tâm đến vận mệnh dân tộc và đất nước. Trước 1975, ông chống VNCH, ông "phản chiến" cuộc chiến bảo vệ tự do và độc lập của Miền Nam. Chẳng những ông không phản đối mà còn ngấm ngầm ủng hộ cuộc xâm lược của cộng sản Bắc Việt. Ông thân cộng và làm lợi cho cộng sản. Chính quyền VNCH nhân đạo nên chỉ trục xuất ông.

Ông đi đêm với CS bao nhiêu lần. Trước sau 1975 CS lợi dụng ông và ông lợi dụng CS được bao nhiêu lần. Năm 2005 CS thấy cần sớm được Hoa Kỳ đưa ra khỏi danh sách các nước cần quan tâm về tự do tôn giáo (CPC), họ tổ chức cho ông một cuộc hồi hương như là "quốc sư" từ Bắc chí Nam  với cả một bộ máy tuyên truyền của CS vào cuộc tung hô. Tưởng đã đến lúc thể hiện được vị thế của mình, sau đó ông đề nghị nọ kia dạy khôn CSVN, nhưng bị CSVN dạy cho ông một bài học. 

Năm 2006, trước khi đến Việt Nam dự Hội nghị APEC, Tổng thống Bush đã  đưa VN ra khỏi danh sách CPC. Thế là đến năm 2008, Thiền viện Làng Mai của ông ở Bảo Lộc, Lâm Đồng bị cộng sản thôn tính. Đến lúc ông bệnh gần chết, ông muốn được hồi hương, biết ông chẳng làm gì ở VN được nữa và CS cũng còn lợi dụng được chút tên tuổi của ông nên cho ông về...

Trước sau ông vẫn là người chỉ tìm quyền lợi của ông và môn phái ông. Ông lợi dụng cộng sản và lợi dụng sự thiếu hiểu biết của giới phản chiến ở Mỹ để làm điều ấy. Ông đánh bóng tên tuổi qua nỗi đau của đồng bào, đồng loại. Nhưng đến năm 2001 thì ông bị "hors-jeux" vụ bị khủng bố 11 tháng 9, từ đó ông mất điểm trong con mắt của những người Tây Phương vốn thích ông. 

Thích ông và tôn vinh ông là quyền của mỗi người.  Phần tôi, tôi thích và tôi tôn vinh những người dám hy sinh vì dân vì nước bất kể họ là ai, cộng sản hay cộng hòa, Công giáo hay Phật giáo, người Việt hay người ngoại quốc. 

Tuy nhiên, trong tư cách là linh mục tôi lấy làm xấu hổ khi có người Công giáo chẳng biết gì cũng ăn theo "phong thánh" cho ông, cả một trang mạng Công giáo cũng có bài về ông. Phần tôi, tôi tin thờ Chúa và tôi đi theo giáo lý của Ngài. Tôi không theo thói đời a dua a tòng tôn thờ thần tượng nhảm nhí!  

Mọi người, đặc biệt là người tu hành dấn thân thì lời nói và việc làm, tư tưởng và cuộc sống phải đi đôi với nhau và phải biết thương yêu và chia sẻ thân phận với đồng bào và đồng loại. Đức Đạt-Lai-Lạt-Ma là người như vậy. Còn Thiền sư TNH tôi không thấy được như vậy và vì vậy ông cũng không có chỗ trong lòng người Việt quốc gia chân chính và hiểu biết. Ngay cả trong lòng các Phật tử quốc gia cũng không! 

Lm. Phêrô Nguyễn Văn Khải
DCCT

Hình : TTR tải từ internet xuống và thêm vào.

"Năm Dần Nói Chuyện Cọp"

Nguyễn Ngọc Chính

Tiếng Việt ta có rất nhiều từ ngữ để nói về cọp. Trải dài từ Đàng Trong ra đến Đàng Ngoài, con cọp ở Miền Nam còn có những “danh xưng” như hổ, hùm, kễnh… để chỉ loài sinh vật ăn thịt, có vú với bộ lông sọc vằn.

Trong “Tự điển tiếng Việt” của Hoàng Phê, người ta thấy có hai từ “kễnh” xuất xứ từ Miền Bắc:

(1) Kễnh là tính từ, nghĩa là “to kềnh, bệ vệ” như ăn no “kễnh bụng”;
(2) Kễnh là từ cũ, dùng để gọi con hổ (Ông Kễnh) với hàm ý kiêng nể, e sợ.

Cọp được liệt kê là loài có nguy cơ tuyệt chủng trong “Sách Đỏ” kể từ năm 1986. Tính đến năm 2015, quần thể cọp hoang dã trên toàn cầu được ước tính có khoảng từ 3.062 đến 3.948 cá thể trưởng thành, giảm khoảng 100.000 so với đầu thế kỷ 20.

Cũng vì có bộ lông sọc vằn trông thật “ngầu” cộng thêm với tính hung dữ nên cọp còn có “danh hiệu” Chúa Sơn Lâm khiến người ta khi nói đến thường phải thêm chữ “Ông” để tỏ lòng “tôn kính”, chẳng hạn như Ông Ba Mươi!

Nhưng tại sao lại tôn cọp lên thành Ông Ba Mươi?

Một trong những cách giải thích là do tục lệ tế thần Xương Cuồng vào ngày 30 tháng Chạp hằng năm, có từ thời Văn Lang. Theo sách “Lĩnh Nam Chích Quái”, người Văn Lang gọi Mộc tinh (thần cây cối), là Xương Cuồng, một loài cây trải qua hằng mấy ngàn năm khô héo mà biến thành yêu tinh, có thể giết người, hại vật, biến hóa khôn lường. Dân phải lập đền thờ, hằng năm đến ngày 30 tháng Chạp theo lệ phải mang người sống tới nộp, mới được yên ổn.

Lại có giả thuyết ngày xưa có lệnh ai săn được cọp thì vua thưởng 30 quan tiền, nhưng cũng bắt người đó phải chịu 30 roi để cho vong hồn cọp được thỏa mà không tác quái nữa.

Cũng có thuyết cho rằng, lúc Nguyễn Ánh bị nhà Tây Sơn truy bức, hết cả lương thực, may nhờ có thịt thú rừng do hổ tha tới tiếp tế hằng ngày mà thoát chết (!).

Về sau, khi lên ngôi, vua Gia Long ban lệnh lập miếu thờ tại vùng Mô Xoài thuộc tỉnh Bà Rịa để tạ ơn, dân gian thường gọi là miếu Ông Hổ. Tục truyền, vua ban lệnh cấm giết hổ, nếu kẻ nào lỡ tay giết chết thì bị phạt 30 trượng, còn nếu bắt sống thì được thưởng 30 quan tiền. Cũng vì lệ này mà cọp còn được gọi là Ông Ba Mươi.

Tại Miền Nam, năm 1875 hãng BGI được thành lập tại Sài Gòn do một sĩ quan hàng hải giải ngũ có tên Victor Larue, từ đó có tên La De. BGI là chữ viết tắt của “Brasseries Glacières d’Indochine” (Hãng bia và nước đá Đông Dương) với biểu tượng hình con cọp.

Đến năm 1954, không còn Đông Dương nữa, nên chữ “Indochine” đổi lại là Internationales (Quốc tế). Lúc đầu BGI chủ yếu làm nước đá, sau mấy năm mới sản xuất bia và nước giải khát. Từ đó, người Miền Nam gọi là “Bia Con Cọp” hay “Nước ngọt Con Cọp”.

Dân nhậu đồn đãi bia Con Cọp có vẽ hình trái thơm là loại bia ngon nhất. Tại sao BGI lại tung ra nhãn bia Trái Thơm? Số là năm 1973, BGI muốn thay đổi nhãn bia mới, để đỡ tốn tiền thuê họa sĩ thiết kế ở Pháp như mọi khi nên giao cho họa sĩ quảng cáo trong công ty vẽ.

Cũng là nhãn Con Cọp cũ nhưng vẽ thêm hoa houblons, còn gọi là hốt bố, loại hoa tạo ra vị đắng của bia. Họa sĩ chưa từng nhìn thấy hoa houblon tươi bao giờ, chỉ thấy hoa khô trong hãng nên từ đó tưởng tượng vẽ ra. Thế là hoa hốt bố trở thành… trái thơm lại trông giống như giây leo!

Đem qua nhà máy thủy tinh Khánh Hội đặt in trên 100.000 vỏ chai, mang về nhà máy Chợ Lớn, mấy kỹ sư trong xưởng bia mới cười rần rần vì vẽ sai, thế là thôi không in tiếp nữa. 100.000 chai đã lỡ in không lẽ bỏ nên số chai này được phân công bỏ chen vào các két bia mỗi két một chai để phân tán ra.
Có 2 loại bia con cọp: (1) bia chai lớn có cái đầu con cọp và để nhãn hiệu Bière Larue, (2) bia 33, độ rượu nhiều hơn, vị uống đậm đà hơn, vô chai nhỏ nên thường gọi là Bia Băm Ba. Thế là Bia Con Cọp trở thành… “Ông Ba Mươi + 3”!

Cọp cũng đi vào thơ phú với bài “Nhớ rừng” của Thế Lữ viết vào năm 1936 để tặng Nguyễn Tường Tam (1906-1963), bút hiệu Nhất Linh, thủ lãnh Tự lực Văn đoàn. Mượn lời con hổ ở vườn bách thú, Thế Lữ viết:

“Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé riễu oai linh rừng thẳm
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi.
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự...
...

“Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị,
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
Nơi ta không còn được thấy bao giờ!
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán
Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!

“Võ Tòng đả hổ” cũng đi vào văn hóa qua tác phẩm “Thủy Hử” của nhà văn Thi Nại Am được lấy cảm hứng từ một nhân vật có thật trong lịch sử Trung Quốc. Trong truyện, tác giả muốn lột tả một sức mạnh phi thường của Võ Tòng thông qua việc nhân vật này đánh chết hổ bằng tay không:

"Võ Tòng vội giật lùi lại khoảng hai mươi thước, khi ấy hai chân trước của cọp ta nằm xoài xuống đất ở trước mặt, chàng vung hai tay ra nắm lấy bờm con hổ mà đè xuống. Hổ ta hết sức cựa quậy, Võ Tòng đánh tới tấp. Hổ tức mình gầm thét, hai chân sau cào xuống mặt đất, làm cho đống đất đằng sau lõm xuống như vũng sâu.

“Mãi sau hổ ta mệt nhoài không còn hơi sức nào cự lại được, Võ Tòng liền tay trái giữ chặt lấy bờm ấn xuống đất, rồi rút tay phải ra mà giơ những nắm đấm như sắt, đánh luôn cho năm bảy mươi quả đấm nữa. Hổ ta bị đấm một lúc, vọt máu tươi ra khắp cả mồm mũi và hai mắt, rồi chỉ thở hồng hộc, mà lử đi không cựa quậy được".
(hết trích)

Lai nói sang chuyện “Hổ phù” tức là phù hiệu đầu cọp của quân đội VNCH ngày xưa. Trong những đơn vị nổi tiếng của Biệt Động Quân, chúng ta phải nói tới Tiểu Đoàn 42 “Cọp Ba Đầu Rằn” với vị Tiểu Đoàn Trưởng lừng danh, Thiếu Tá Lưu Trọng Kiệt, và Tiểu Đoàn 44 “Cọp Đen” với Thiếu Tá Nguyễn Văn Dần cùng huyền thoại “Nữ Hổ Tướng Hồ Thị Quế”.

“Cọp Ba Đầu Rằn”, KBC 4533, được thành lập vào tháng 2/1966 gồm bốn đại đội Biệt Động Quân được gom lại để thành lập Tiểu Đoàn 42. Với tinh thần dũng mãnh, cộng thêm với bộ quân phục mầu áo hoa rừng, chiếc nón sắt sơn rằn ri với đầu con đen thui, cặp mắt đỏ rực sáng quắc trên nền ngôi sao trắng toát, đã làm cho người chiến binh có một dáng vẻ oai hùng, đáng nể và đáng sợ.

Trong binh pháp, để tách kẻ mạnh khỏi môi trường thuận lợi, dễ bề tiêu diệt, người ta thường áp dụng kế “Điệu hổ ly sơn” nghĩa là dụ hổ khỏi khỏi núi vốn là nơi chúng hùng cứ. Khi đó thì “Mãnh hổ nan địch quần hồ”, một con cọp dũng mãnh là thế nhưng làm sau chống lại được cả bầy hồ, cáo.

Hổ sống trong hang nên muốn bắt được cọp con thì phải vào hang cọp. Người xưa thường mói “Bất nhập hổ huyệt, nan đắc hổ tử”. Ấy thế mà “Bà Chúa Thơ Nôm” Hồ Xuân Hương (1772-1822) lại cảnh báo những ông muốn đi “bắt cọp” rằng chớ đụng đến “hang hùm”... đụng vào thì chỉ có chết!

“Anh đồ tỉnh, anh đồ say
Sao anh ghẹo nguyệt giữa ban ngày
Này này chị bảo cho mà biết
Chốn ấy hang hùm chớ mó tay!”

Trong tập “Thơ Nôm truyền tụng” có nghi vấn là bài thơ Chiêu Hổ nói trên có thể là của tác giả mang một cái tên có liên quan đến... con cọp. Đó là nhà thơ Phạm Đình Hổ (1768-1839) với giọng điệu mỉa mai, hài hước không kém gì Hồ Xuân Hương! Cho đến bây giờ, người ta đành xếp Chiêu Hổ là một nhân vật hư cấu trong văn học dân gian!

Người phụ nữ thường yểu điệu, nhất là trong việc ăn uống, đến nỗi một cọng giá cũng cắn làm đôi nên mới có câu ví "Nam thực như hổ, nữ thực như miêu". Mèo và cọp cũng là “những con tương cận” nhưng lại khác nhau về vóc dáng cũng như tính tình.

Ngày nay có phần hơi khác, có một số các bà các cô phải nói là... “ăn như voi” chứ không phải như mèo! Người viết thành thật xin lỗi về nhận xét này. Phụ nữ Thái Lan hiền lành là thế mà sao tiếng Anh lại gọi là “Thai Girl” nghe phát âm sao giống “Tiger”… dữ dằn như con cọp cái.

Tục ngữ ta có câu “Cọp Khánh Hòa, ma Bình Thuận” để chỉ hai thứ rất đáng sợ ở Việt Nam, nhưng lại có thứ dữ hơn cọp một bậc, đó là sư tử ở tỉnh Hà Đông bên Tàu, vốn nổi tiếng về ghen tương… chứ không phải là “Hà Đông bên hông Hà Nội”. Việt Nam ta chỉ có “Công tử Hà Đông” là bút hiệu của nhà văn Hoàng Hải Thủy mà thôi!

Theo Âm lịch, giờ Dần là giờ sớm sủa trong ngày. Con gái có lứa, có thì, cũng như một năm chỉ có ba tháng xuân, một ngày sớm sủa bắt đầu vào giờ Dần… và đó cũng là ý nghĩa của hai câu ca dao khuyên các cô sớm lấy chồng:

“Một năm là mấy tháng xuân
Một ngày là mấy giờ Dần sớm mai”

Giờ Dần tức là giờ của cọp kéo dài từ 3 đến 4 giờ sáng. Từ giờ Dần sang giờ Dậu là lâu lắm, tính ra là cách nhau tới bẩy tiếng. Những người lề mề, chậm rịt, kéo dài công việc thường bị ví như là “từ giờ Dần sang giờ Dậu”. Trẻ con chậm ăn thường bị mẹ mắng là ăn có một bát cơm mà suốt từ giờ Dần sang giờ Dậu cũng chưa xong!

Cọp không thích khỉ, không thích rắn và rất ghét lợn. Bốn con này gặp nhau là chỉ có đánh nhau, trong tử vi có nói đến “tứ hành xung”: Dần, Thân, Tị, Hợi. Những người cầm tinh 4 con thú này không nên lấy nhau làm chồng hay làm vợ! Nhất là phụ nữ tuổi Dần thường cao số vì... dữ như cọp.

Kho tàng ngôn ngữ của ta có rất nhiều ca dao, tục ngữ. Chẳng hạn như:

- “Hổ phụ sinh hổ tử” (cha hổ sinh con hổ)
- “Kí ca kí cóp cho cọp nó tha” là những người dành dụm, tích trữ nhưng để kẻ khác cuỗm mất
- “Miệng hùm gan sứa” là kẻ nói miệng thì mạnh bạo, nhưng thực chất thì nhút nhát.
- “Râu hùm hàm én” là diện mạo oai phong tựa Từ Hải trong Truyện Kiều.
- “Vuốt râu hùm” là việc làm táo bạo, liều lĩnh với người có có uy lực hoặc thế lực mạnh hơn mình gấp bội
- “Hùm chết để da, người ta chết để tiếng” là những giá trị mà một con người để lại sau khi qua đời.

Người Tàu cho rằng “kị hổ nan hạ” nghĩa là cưỡi hổ thì khó xuống trong khi đó người Phương Tây cũng có một câu rất giống, “He who rides a tiger is afraid to dismount”, nghĩa là người đã lỡ “cưỡi lưng cọp” thì sợ không dám xuống. Nếu có xuống thì chắc chắn sẽ bị... cọp vồ.

“Hổ cốt” là xương hổ, dùng để nấu cao hay ngâm rượu. “Hổ cứ” là chỗ cọp ngồi, theo phong thủy thì đó là địa thế hiểm yếu. Hoàng Hoa Thám (1836-1913) ngày xưa trong việc chống Pháp được gọi là “Hùm Xám Yên Thế” là vì ông lập chiến khu tại Yên Thế để chống Thực dân.

Cọp sống ở rừng nhưng đôi khi cũng đến các tiệm sách hay quầy báo để đọc sách báo… nhưng không mua! Giống cọp này có tính đọc cọp sách báo nên không được các nhà văn, nhà báo ủng hộ!

Giống cọp còn “lai” một giống thú khác là con dê để thành “cọp dê” mượn từ tiếng Pháp “copier”. Trong các lớp học thỉnh thoảng cũng có giống thú này xuất hiện, chuyên môn “cọp bài” của người ngồi bên cạnh. Còn các chú học trò đi “coi hát cọp” là lén lén đi theo người lớn coi “lậu”, không tốn tiền mua vé…

Trước khi kết thúc, mời các bạn nghe một câu chuyện vui. Hồi Pháp thuộc, chú bếp hay chú “sốp phơ” thường biết ít từ ngữ tiếng Pháp nên có thể dài dòng văn tự với ông chủ người Pháp:

“Tí ti giôn, tí ti noa, lủy xực me-xừ, lủy xực cả moi”. Diễn nôm câu này là: “Một chút “màu vàng” (jaune), một chút “màu đen” (noir), nó ăn thịt “ông” (monsieur), nó ăn thịt cả “tôi” (moi).

Đó chính là con cọp mà chúng ta đang dần dần bước vào năm mới Nhâm Dần mà nó… cầm tinh.

Xin chúc bạn bè gần xa một năm Nhâm Dần Bình an & Hạnh phúc hơn hẳn năm Quý Sửu châm lụt vì bị mắc dịch Covid-19!

Chúng ta tin tưởng và hy vọng “Ông Ba Mươi” sẽ rình và nhai xương con virus Corona một cách dễ dàng chứ không hiền lành như anh trâu !!! 

Nguyễn Ngọc Chính

23 January 2022

Để suy gẫm

"Ngày thì quan lớn như thần,
Tối về quan lớn tần mần như ranh."

(Ngạn ngữ Việt Nam)

Human body study, tranh digital


Lời tâm sự của người vẽ tranh

Đây là bức tranh vẽ bằng computer. Sau khi vẽ xong tôi biến nó thành tranh bán trừu tượng. Về đề tài, có thể có một vài người khó tính xầm xì. Nghệ thuật là nghệ thuật, nếu ngại ngùng sẽ bị gò bó và chúng ta đã chẳng có Phan Khôi với những bài thơ mới bất chấp mà sau này người ta công nhận rất hay. Thực ra đây chỉ là một human body study cho người học vẽ nhân dạng mà thôi. Chả có gì ghê gớm cả. Bức tranh vẽ ra để riêng tặng các lão gia trong Nhóm YAMAHA; xin đừng để nhóm chết yểu vì một vài ý kiến vớ vẫn. Xin chúc cả nhà Năm Mới An Vui.

(A.C.La Nguyễn Thế Vĩnh)
_____

Ý kiến của bạn bè: 
Tranh ông vẽ và "chuyển thể" rất nghệ thuật. Tuy nhiên, nếu đối tương trong tranh có đầy đủ diện mạo thì sẽ hoàn chỉnh hơn. Đây là đóng góp ý kiến của riêng tôi, xin ông cứ thẳng tiến 🤗😇 trên con đừơng nghệ thuật độc đáo của mình . Hồi này tranh vẽ của ông quá đẹp! Mến chúc vui, khỏe.
NQThành. Edmonton

21 January 2022

Giới thiệu sách: Roulette Đỏ

LỜI GIỚI THIỆU

Bạn đọc cầm trên tay cuốn thứ 54 của tủ sách SOS2,* cuốn ROULETE ĐỎ - Một Câu chuyện của Người Trong cuộc về Của cải, Quyền lực, Tham nhũng, và sự Trả thù ở Trung Quốc Ngày nay của Desmond Shum (RED ROULETE – An Insider’s Story of Wealth, Power, Corruption, and Vengeance in Today’s China), do Sniber xuất bản và được bán trong các hiệu sách từ đầu tháng Chín 2021.

Thẩm Đống (Desmond Shum) một doanh nhân Hồng Kông đã làm việc ở Trung Quốc gần 20 năm, lấy Đoàn Vĩ Hồng một nữ doanh nhân Trung Quốc, và cuốn sách này kể về công việc làm ăn của ông với Trung Quốc trong hơn 20 năm, tại Trung Quốc gần 20 năm và của hai vợ chồng họ hơn chục năm qua ở Trung Quốc. Họ đã ly dị năm 2015 và hiện nay Thẩm và con trai họ đang sống ở Anh.

Chưa chắc Thẩm đã viết cuốn sách này nếu Đoàn Vĩ Hồng, nữ tỉ phú Trung Quốc, không bị bắt cóc ngày 5 tháng Chín 2017 và biệt vô âm tín từ đó.

Rồi báo chí bắt đầu giới thiệu cuốn sách sắp ra mắt của Thẩm. Đột nhiên ngày 4 tháng Chín 2021, đúng 4 năm sau khi bị bắt cóc, Đoàn Vĩ Hồng xuất hiện trong một cuộc điện thoại gọi cho Thẩm Đống khuyên ông hủy công bố cuốn sách vì nếu không thì tính mạng của ông và của con trai họ có thể bị nguy hiểm.

Tất nhiên, vì cuốn sách sắp lên kệ của các hiệu sách chỉ chờ ngày bắt đầu bán, và Thẩm cũng không nghe theo lời đe dọa của ĐCSTQ mà Vĩ Hồng chắc chắn chỉ là cái loa bất đắc dĩ, cho nên bạn đọc có thể đọc được câu chuyện thâm cung bí sử của một người trong cuộc về quyền lực, tham nhũng quyền lực, cung cách làm ăn của các đại gia Trung Quốc cũng như các quan chức Trung Quốc và giới quý tộc đỏ Trung Quốc, và nhiều chuyện lý thú khác.

Xin chân thành giới thiệu cùng bạn đọc tiếng Việt cuốn sách rất nên đọc này. Tất nhiên, bạn đọc có quyền liên hệ đến tình hình Việt Nam qua từng tình tiết, từng đoạn, từng ý của cuốn sách này, nhưng cũng nên tỉnh táo và phân biệt những sự giống nhau và khác nhau.

Tôi bắt đầu tìm cuốn sách này ngay khi nghe Thẩm nói về cuốn sách và cú điện thoại của vợ cũ của ông và đọc rồi dịch ngay sau khi hoàn tất cuốn hồi ký của Amartya Sen ở Hà Nội từ cuối tháng 9-2021 và hoàn tất tại Bắc Ninh. Tất cả các chú thích đánh dấu * ở cuối trang là của người dịch. Bản dịch chắc còn nhiều lỗi, mong bạn đọc góp ý để cải thiện chất lượng.

Bắc Ninh 03-11-2021

Người dịch
Nguyễn Quang A
**


DẪN NHẬP

VÀO NGÀY 5 THÁNG CHÍN, 2017, Đoàn VĨ HỒNG, năm mươi tuổi, đã biến mất khỏi đường phố Bắc Kinh. Cô được nhìn thấy ngày hôm trước tại văn phòng ngổn ngang của cô tại Genesis Bắc Kinh, một dự án cô và tôi đã xây dựng có giá trị hơn 2,5 tỷ $. Sống tách biệt như trong cái kén ở đó, trong một không gian làm việc mà các khách đến đó sau khi đi qua một loạt bảo vệ an ninh nghiêm ngặt, những vườn được thiết kế phong cảnh tỉ mỉ, và hàng chục loại đá hoa cương Italia đa dạng, Vĩ Hồng chỉ huy các dự án bất động sản có giá trị hàng tỉ nữa. Và bây giờ cô đột nhiên biến mất.

Việc đó xảy ra thế nào? Và Đoàn Vĩ Hồng là ai?

Đoàn Vĩ Hồng đã là vợ tôi và đối tác kinh doanh của tôi trong hơn một thập niên. Vào thời điểm đó, chúng tôi đã ly dị, nhưng trong nhiều năm chúng tôi là những cộng sự thân thiết và những người tri kỷ và cùng nhau chúng tôi đã tận hưởng những chuyến đi hoang dã nhất. Chúng tôi đạt được giấc mơ chung của chúng tôi về làm những thứ to lớn ở Trung Quốc cho Trung Quốc. Xuất xứ nghèo khó, chúng tôi đã thấm nhuần với mong muốn để làm cái gì đó của đời chúng tôi. Chúng tôi đã bị kinh sợ bởi thành công riêng của chúng tôi.

Chúng tôi đã xây dựng một trong những trung tâm logistic lớn nhất trên thế giới tại Sân bay Quốc tế Thủ đô Bắc Kinh. Chúng tôi đã nghĩ ra và xây khách sạn và trung tâm kinh doanh sang nhất ở thủ đô Trung Quốc – tọa lạc trên vạt đất lựa chọn gần tâm nhộn nhịp của thành phố. Chúng tôi đã tiến hành những giao dịch chứng khoán mang lại cho chúng tôi hàng trăm triệu dollar lãi thuần. Chúng tôi đã vận hành trung tâm quyền lực ở Trung Quốc, nuôi dưỡng các thủ tướng, các đảng viên cấp cao của Đảng Cộng sản Trung Quốc, và gia đình của họ. Chúng tôi đã chỉ bảo các quan chức tháo vát những người nắm quyền lực toàn bộ Trung Quốc. Chúng tôi đã thúc đẩy những sự thay đổi xã hội và chính trị để biến Trung Quốc thành một chỗ tốt hơn. Bằng việc làm khéo, chúng tôi đã nghĩ chúng tôi có thể làm tốt. Chúng tôi đã tính toán; tài sản ròng của chúng tôi lên đến hàng tỉ.

Nhưng bây giờ cô biến mất. Từ nhà tôi ở nước Anh, tôi liên hệ với quản gia của Vĩ Hồng, người nói rằng Vĩ Hồng đã không quay lại từ nơi làm việc từ ngày đó trong tháng Chín 2017 và đã không được nhìn thấy kể từ đó. Cứ như cô đã bốc hơi mất.

Tôi đã gọi những người trong công ty chúng tôi thành lập và biết được rằng Vĩ Hồng không phải là người duy nhất đã biến mất. Hai nhà điều hành cấp cao trong hãng của cô – cùng với một trợ lý cấp thấp hơn làm quản gia thứ hai – cũng bị mất tích. Chẳng ai được nghe thấy từ đó. Tôi vừa rời Bắc Kinh vào cuối tháng Bảy, sau khi để con trai của chúng tôi với mẹ nó trong mùa hè. Tôi tự hỏi: Có thể tôi cũng biến mất, nếu tôi đã ở thêm vài tuần ở Trung Quốc?

Những sự biến mất không được giải thích xảy ra thường xuyên ở Trung Quốc, nơi Đảng Cộng sản giữ độc quyền quyền lực. Bất chấp những sự bảo vệ pháp lý được ghi long trọng trong hiến pháp Trung Quốc, các nhà điều tra của Đảng coi thường các quy tắc đó để bắt bất kể ai với những cớ mỏng manh nhất và giữ họ vô thời hạn. Những ngày này các đặc vụ Cộng sản Trung Quốc thậm chí tiến hành các hành động truy bắt ở nước ngoài, nhắm tới các nhà xuất bản báo, các doanh nhân, những người bán sách, và những người bất đồng chính kiến. Bạn đã nghe về sự biểu hiện bất thường của các nghi phạm khủng bố của nước Mỹ. Phải, đây là phiên bản của Trung Quốc.

Tôi đã gọi bố mẹ Vĩ Hồng, nhưng họ không biết gì cả. Tôi đã hỏi các bạn, các quan chức cấp cao trong bộ máy thứ bậc Đảng Cộng sản những người có được vị trí của họ nhờ cô. Chẳng ai đã sẵn lòng nói giùm nhân danh cô. Mọi người đã lo về bị vụ Vĩ Hồng gài bẫy và sợ Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương của Đảng, mà tôi kết luận là tổ chức đang giữ Vĩ Hồng, đến mức họ không sẵn lòng giúp đỡ.

Tôi càng hỏi, tôi càng nhận ra rằng mọi mối quan hệ được hình thành giữa những người làm việc bên trong hệ thống Đảng ở Trung Quốc bị bão hòa bởi những tính toán lợi ích và thiệt hại. Vĩ Hồng đã cực kỳ hữu ích cho các bạn của cô. Cô đã dàn xếp sự cất nhắc cho rất nhiều người bên trong Đảng Cộng sản và chính phủ Trung Quốc. Cô đã quản lý sự nghiệp của họ và tốn vô số thời gian bàn chiến lược với họ về mước đi tiếp theo. Nhưng bây giờ cô bị nguy hiểm, họ đã quăng cô như một hòn đá.

Vì tôi đã nghĩ cuống cuồng về phải làm gì, cách tiếp cận thông minh nào sẽ mang lại cho con trai tôi người mẹ mất tích và cho tôi người vợ cũ mà đã có một tác động biến đổi đến vậy lên đời tôi, tôi suy ngẫm về hàng loạt sự kiện không thể tin được kéo dài hàng năm mà đã dẫn đến việc này.

Khi Vĩ Hồng biến mất, tài sản ròng của cô đã vượt quá xa mức cả hai chúng tôi có thể tưởng tượng trong những ngày đầu của mối quan hệ của chúng tôi. Một phụ nữ có những tài năng quá cỡ trong một xã hội gia trưởng, cô đã chơi trong môi trường chính trị giống trò chơi roulette của Trung Quốc Mới với kỹ năng vô song, đánh cuộc một sự liên minh với gia đình của một nhà chính trị khổng lồ thành thành công hầu như không thể tưởng tượng nổi. Cho đến khi cô đã không làm được. Cô hiểu Trung Quốc thật, cho đến khi cô đã không hiểu. Tôi đã là đối tác kinh doanh và chồng của cô. Chúng tôi đã rất thành công cùng nhau. Đây là câu chuyện của tôi, và của cô. 

Hoa lạ Hình đẹp



Photos: Trần Đức Tạo

Tuần Lễ Thất Bại Đầu Năm Của Joe Biden

Kim Nguyễn

Joe Biden đã gặp trở ngại lớn trong tuần lễ đầu năm với nhiều tin xấu, từ phán quyết của Tối Cao Pháp Viện đến sự từ chối hợp tác của hai Thượng Nghị Sĩ Dân Chủ trong việc biểu quyết Dự Luật Quyền Bầu Cử.  Nhiều kết quả thăm dò cho thấy đa số cử tri đã bất mãn vì Joe Biden đã không chú trọng tới việc giải quyết những vấn đề cấp bách như bệnh dịch, lạm phát, thất nghiệp, di dân và tội ác mà lại đặt ưu tiên cho việc vận động Dự Luật Quyền Bầu Cử.  Điểm tín nhiệm của Biden đã rớt xuống 33%, đây là tuần lễ tồi tệ nhất của Biden sau một năm làm Tổng Thống.  Vì quá hoảng loạn trước thực trạng đen tối, Biden đã giận dữ, lớn tiếng trong dịp phát biểu đánh dấu ngày 6/1 và tại Georgia ngày 11/1.  Trong suốt gần nửa thế kỷ qua, Biden chỉ đóng kịch, ông ta không phải là một chính trị gia ôn hòa lịch thiệp như đã từng được biết tới.  Trong tuần qua, Joe Biden đã lộ rõ nguyên hình là một con người mưu mô xảo quyệt, lạm dụng quyền lực, sẵn sàng sử dụng tất cả mọi thủ đoạn khi cần thiết.  (H: from CNBC)

Dự Luật Quyền Bầu Cử là chiêu bài kỳ thị nhằm chia rẽ đất nước

Gian lận bầu cử đã thực sự xảy ra trong cuộc bầu cử Tổng Thống năm 2020 chứ không phải là thuyết âm mưu như đảng Dân Chủ và truyền thông thiên tả tung ra.  Sau nhiều vụ khiếu nại, kiện tụng, mới đây một số tiểu bang đã đồng ý duy trì danh sách cử tri theo đúng luật.  Điển hình là tiểu bang Georgia đã loại bỏ 100,000 tên của cử tri ra khỏi danh sách cử tri, tiểu bang Wisconsin loại 206,000 tên cử tri, và tiểu bang Arizona có khoảng 315,000 ngàn tên cử tri sẽ được loại ra khỏi danh sách. 

Hệ thống máy bỏ phiếu Dominion bị tố cáo đã chuyển hàng trăm ngàn phiếu bầu của TT Trump cho Biden tại Michigan, Pennsylvania và Wisconsin.  Cáo buộc này đã bị những tiểu bang liên hệ phủ nhận, tuy nhiên mùa hè vừa qua, tiểu bang Pennsylvania đã nhìn nhận bộ phận điều hành của hệ thống máy bỏ phiếu Dominion Democracy Suite 5.5A có “vấn đề.”  Ngày 21/7/2021 Bộ Trưởng Nội Vụ Veronica Degraffenreid tuyên bố “Tiểu bang Pennsylvania sẽ ngưng hợp đồng với Doninion trong việc sử dụng máy bỏ phiếu của công ty này.”  Mới đây, ngày 14/1/2022, Thẩm Phán tại Winsconsin ra phán quyết xác nhận những thùng đựng phiếu bầu bằng thư được sử dụng trong cuộc bầu cử năm 2020 là không đúng luật của tiểu bang (theo Just the News.)  Tới nay đã có nhiều bằng chứng mạnh mẽ cho thấy sự đắc cử của Biden đáng nghi ngờ là do những phiếu gian lận đã giành được từ những thùng đựng phiếu bằng thư, chiến dịch thu gom phiếu, máy bỏ phiếu được gắn kỹ thuật chuyển phiếu theo ý muốn của người điều hành, . . .  Biden thắng Arizona với 10,457 phiếu, Georgia 11,779 phiếu và Wisconsin 20,682 phiếu.  Chiến thắng tại ba tiểu bang này có tác động lớn tới kết quả bầu cử.  Nếu gian lận không xảy ra, Biden đã không có cơ hội đắc cử Tổng Thống.

Để hợp thức hóa những việc làm gian lận đã giúp cho Biden chiếm được cuộc bầu cử năm 2020, đảng Dân Chủ đã đưa ra Dự Luật Bầu Cử Vì Dân, sau đó dự luật được đổi tên theo Dân Biểu John Lewis, một biểu tượng đấu tranh cho dân quyền của người da đen. Với đa số đảng Dân Chủ tại Hạ Viện, dự luật này đã được thông qua vào tháng 3 năm 2021 và được chuyển tới Thượng Viện.  Lãnh đạo Khối Đa Số Chuck Schumer đã cố gắng đưa dự luật ra bỏ phiếu vào tháng 6 nhưng bị thất bại.  Tuần vừa qua, toàn bộ đảng Dân Chủ lại tung ra nỗ lực vận động cho dự luật bầu cử với hy vọng sẽ được thông qua trong dịp tưởng niệm Mục Sư Martin Luther King ngày 17/1.  Đảng Dân Chủ cáo buộc quyền bầu cử của cử tri da đen đang bị đảng Cộng Hòa tước đoạt.   Biden và đảng Dân Chủ đã đào sâu thêm chia rẽ, gây phân hóa trầm trọng, và làm cho đất nước bị suy yếu hơn.

Trong chương trình “The Ingraham Angle” của Fox News, ông Bob Woodson, người dân của tiểu bang Pennsylvania là một nhà lãnh đạo tranh đấu cho dân quyền từ thập niên 1960 đã phát biểu “Nói rằng Dự Luật Quyền Bầu Cử là vấn đề quan trọng nhất đối với người da đen trong thời gian này là không đúng sự thật.  Điều chúng tôi quan tâm hiện nay là làn sóng tội ác tiếp tục bùng phát tại nhiều thành phố do chính quyền địa phương da đen điều hành trong 50 năm qua, và ngay cả nơi tôi sinh sống.  Cứ mỗi năm phút lại có một đứa trẻ bị bắn, đa số nạn nhân là trẻ em da đen. Đây mới chính là vấn đề quan trọng đối với cộng đồng da đen chúng tôi.”  Quả thực bảo đảm an toàn cho người dân là điều thiết yếu hơn Dự Luật Quyền Bầu Cử.  

Joe Biden bị thất bại vì quá lạm dụng quyền lực

Thời gian gần đây đã có nhiều nhân viên của chính phủ, quân đội cũng như tư nhân bị mất việc vì họ đã từ chối chích ngừa.  Áp đặt người dân phải chích ngừa là vi phạm quyền tự do của người dân, Joe Biden đã lạm dụng quyền lực.  Thứ Năm tuần qua, ngày 13/1, Tối Cao Pháp Viện đưa ra phán quyết bãi bỏ lệnh yêu cầu nhân viên của các doanh nghiệp có 100 công nhân trở lên phải chích ngừa Covid 19 hoặc phải thử nghiệm mỗi tuần.  Lệnh này áp dụng cho khoảng 84 triệu người, từ nay họ được lựa chọn theo ý muốn mà không sợ bị ảnh hưởng tới công ăn việc làm.  Cũng trong tuần qua, Joe Biden đã bị chỉ trích gay gắt về những lời phát biểu nghịch lý của ông ta về ngày 6/1, và tại Georgia ngày 11/1.

Trong diễn văn nhậm chức, Joe Biden nói “Ngày hôm nay, tôi hứa sẽ bảo vệ hiến pháp, sẽ đoàn kết quốc dân . . . “  Sau một năm, khi phát biểu trong ngày 6/1, Biden đã cáo buộc những người vào tòa nhà Quốc Hội là những người nổi dậy có vũ trang, là những người khủng bố, là những người chống lại nền dân chủ của Hoa Kỳ.  Biden quên rằng thách thức chính quyền là quyền của người dân.  Hơn nữa, tới nay đã có nhiều bằng chứng cho thấy gian lận đã thực sự xảy ra trong cuộc bầu cử năm 2020.  Khi vận động cho Dự Luật Quyền Bầu Cử tại Georgia Thứ Ba vừa qua, Biden đã giận dữ, hét to và có lúc còn nắm tay đập xuống bục nữa.  Biden đã vu khống cho rằng quyền bầu cử của người dân đã bị xâm phạm , ông ta nhấn mạnh “Không, không, đã không có một đảng viên Cộng Hòa nào dũng cảm đứng lên chống lại một Tổng Thống thất bại để bảo vệ quyền bầu cử của người dân.”  Lời phát biểu của Biden chỉ gây thêm hận thù.  

Lãnh Đạo Khối Thiểu Số Cộng Hòa Mitch McConnell đã tóm tắt bài nói chuyện của Biden: “Ông ta đã hét lên rằng nếu quý vị không đồng ý với tôi thì quý vị là George Wallace, nếu quý vị không thông qua Dự Luật Quyền Bầu Cử thì quý vị là Bull Connor, và nếu quý vị không trao quyền kiểm soát đất nước cho đảng Dân Chủ thì quý vị là Jefferson Davis.” (Biden muốn nói tới 3 nhân vật kỳ thị người da đen.)  TNS Mitch McConnell nói thêm “Một tổng thống đã lớn tiếng chỉ trích 52 Thượng Nghị Sĩ và hàng triệu người Mỹ là những kẻ phân biệt chủng tộc trừ khi ông ta đạt được điều mình muốn.  Ông ta kêu gọi một cuộc nội chiến theo đúng nghĩa đen và cho rằng chúng tôi đứng ở bên kia chiến tuyến, đang chống lại đất nước.”  TNS Mitch McConnell kết luận “Biden đã có những việc làm và lời nói không xứng đáng của một Tổng Thống.”

Dự Luật Quyền Bầu Cử bị chỉ trích là phi lý, ngay cả người trong đảng Dân Chủ cũng không ủng hộ. Biden gán cho những người không ủng hộ Dự Luật Quyền Bầu Cử là “Jim Crow” (Biden nói tới những luật và phong tục có tính cách áp chế người da đen trước thời nội chiến.)  Biden cho rằng quyền tự do bầu cử của cử tri da đen bị giới hạn nên Dự Luật Quyền Bầu Cử cần được thông qua.  Trước nguy cơ dự luật khó được thông qua, Biden đã yêu cầu hủy bỏ thủ tục filibuster, đây là cách duy nhất có thể thay đổi tình hình.  Năm 2005 chính Biden đã kịch liệt bác bỏ ý kiến chống filibuster, giờ đây ông ta lại mạnh mẽ cổ động hủy bỏ thủ tục này.  Tuy nhiên hy vọng của Biden đã bị hai Thượng Nghị Sĩ Dân Chủ dập tắt.  Vài phút trước khi Joe Biden tới Quốc Hội, TNS Kyrsten Sinema bắt đầu thuyết trình tại Thượng Viện, bà ta nhấn mạnh “Tôi không thể ủng hộ việc ngưng thủ tục filibuster.”  TNS Joe Manchin nói “Bất kỳ thay đổi luật lệ nào cũng nên được thực hiện với sự hợp tác của đảng Cộng Hòa.”   

Suốt một năm đầy thất bại cộng thêm tuần lễ đầu năm hoàn toàn thất bại, Biden và đảng Dân Chủ sẽ bước vào cuộc tranh cử giữa nhiệm kỳ cuối năm nay với hai bàn tay trắng.  Chính vì vậy đảng Dân Chủ đang tìm cách giành quyền tổ chức bầu cử hiện đang nằm trong tay chính quyền địa phương.  Nếu giành được quyền tổ chức bầu cử thì đảng Dân Chủ sẽ có cơ hội gian lận đúng như Biden đã nhiều lần khẳng định “Điều quan trọng là người đếm phiếu chứ không phải là người bỏ phiếu.”  

Kim Nguyễn
January 18, 2022
(Nguồn: Nhận Định Thời Cuộc)

Mời nghe nhạc cuối tuần: Tiếng Xưa,

Nhạc sĩ: Dương Thiệu Tước
Tiếng hát: Mã Thị Lợi

 

18 January 2022

Dấu Chân Ai Trên Tuyết. thơ

Tại sao Biden là một trong những tổng thống Hoa Kỳ không được lòng dân nhất?

Nicola Slawson

Sau khi giành được nhiều phiếu bầu hơn bất kỳ ứng cử viên tổng thống nào trong lịch sử Hoa Kỳ, Joe Biden giờ đây - chỉ 12 tháng sau - là một trong những tổng thống không được lòng dân nhất của đất nước.

Phần lớn chương trình nghị sự trong nước của ông bị đình trệ ở Quốc Hội do các thành viên trong đảng của ông cản trở. Vi-rút Covid19 lại một lần nữa hoành hành vượt tầm kiểm soát: số ca lây nhiễm Covid-19 hàng ngày đã tăng lên mức kỷ lục, khiến nhiều người Mỹ phải nhập viện hơn bất kỳ thời điểm nào trước đó trong đại dịch.

Nhiệm vụ kiểm tra hoặc thử nghiệm vắc-xin của chính quyền đối với các nhà tuyển dụng lớn đã bị tòa án tối cao mà thành viên đại đa số thuộc phe bảo thủ ngăn chận. Lạm phát ở mức cao nhất gần 40 năm. Các cuộc đàm phán ngoại giao cho đến nay đã thất bại không kéo được Nga ra khỏi bờ vực chiến tranh với Ukraine.

Các nhà thăm dò ý kiến ​​và các nhà phân tích chính trị cho rằng vấn nạn về việc Biden bị quần chúng chán ngán có rất nhiều nguyên do. "Có một yếu tố không liên quan đến Joe Biden," Sarah Longwell, một chiến lược gia nổi tiếng của Đảng Cộng hòa chống Trump cho biết. "Đó chỉ là một giai đoạn khó khăn."

Joe Biden không được ưa chuộng như thế nào? Nhiều tháng qua, mức độ chấp thuận của quần chúng đối với Biden ì ạch khỏang giữa 45 tới 41, với mức trung bình là 42%. Cuộc thăm dò ý kiến ​​của Quinnipiac công bố vào tuần qua cho thấy mức chấp thuận Biden xuống đến mức thê thảm là 33%. 

(Theo The Guardian, Mục điểm tin) 

13 January 2022

Xuân Trên Núi Hoàng Liên

Những mùa xuân tù đày trên đất Bắc

Nguyễn Nhơn

Đầu Đông năm 76, hai ngàn tù cải tạo Miền Nam lênh đênh trên chiếc tàu Hồng Hà trên đường ra Bắc. Đổ bộ lên Bãi Cháy, Hải Phòng.Đoàn tù chia thành hai nhóm. Một hướng về Cao Bằng – Lạng Sơn tiến phát. Một quẹo trái thẳng về Hoàng Liên Sơn. Sau một ngày và gần một đêm rong ruổi, đoàn tù nhóm tôi đặt chân xuống “Trại Cải Tạo Trung Ương Số 1″, Lào Cai lúc 3 giờ sáng. Đường vào các phòng giam chật hẹp, đèn đóm lập lòe, chốc chốc hiện ra khung cửa hẹp, trông giống hệt cảnh Địa ngục A Tỳ, vẽ trên vách các ngôi chùa cổ Miền Nam.

Mùa Đông năm đó thời tiết thật là khắc nghiệt, đó là lời của bọn cai tù nhận định như vậy. Ban ngày còn được 5-7 độ C, ban đêm dưới 0 độ. Đội 11 chúng tôi khi đó chưa được phân công chẻ tăm mành xuất khẩu nên được xua đi, xa cách trại 5-3 cây số, cuốc đất trồng mì (sắn). Theo “kỹ thuật thâm canh tăng vụ xã nghĩa hiện đại” thì … hốc mì phải vuông vức 4 tấc, sâu 3 tấc, rồi bỏ phân xanh xuống, tức là quơ lá cây rừng bỏ xuống đầy hốc, lấp đất lại, ủ năm ba bửa mới bỏ hom mì xuống. Trong Nam, chỉ cần cuốc một cuốc, bỏ hom mì xuống, lấy chân gạt đất lắp lại là xong. Còn ở đây, đồi núi toàn sỏi đá, không làm như trên thì hom mì không làm sao bắt rễ nổi. Cho nên phải làm như vậy chớ chẳng phải kỹ thuật xã nghĩa cái mụ nội gì! 

Đội 11 triển khai đội hình, tức là dàn hàng một vòng quanh ngọn đồi trọc, vì trước đó tù hình sự đã phát xong lùm bụi rồi, bắt đầu cuốc dần lên đỉnh. Sức tôi lúc đó cầm cuốc còn không vững, lại thêm trời lạnh như cắt, tay chưn run lập cập, dẫu cho có dùng hết “tinh thần cách miệng tiến công”, ra sức cố cù lừ cuốc xuống thì chỉ thấy sỏi đá văng tứ tung mà lưỡi cuốc không ăn xuống được bao nhiêu! Tên cai tù trẻ nhìn tôi, lắc đầu ngán ngẩm, bèn bảo tôi chạy đi gom chà, đốt một đống lửa to cho nó ngồi sưởi ấm. Nghỉ giữa buổi, chúng cho phép anh em xúm quanh đống lửa, sưởi ấm một lúc. Nhìn anh em mặt mày tái xanh, tái xám, ngồi ủ rũ giống như một lũ u hồn, oan khuất. Lại thêm gió giật từng cơn, đã lạnh càng thêm giá buốt, tôi cám cảnh sanh tình, đặt tên cho ngọn đồi đó là “Đỉnh Gió Hú” cho nó văn chương, thơ mộng. Chiều xuống, sương mù giăng mắc, gió rét căm căm, bọn tù lầm lũi bước. Về đến trại, trời đã tối mịt mùng. Nuốt vội một chén đá duy nhất củ mì băm mà nơi đây gọi là “sắn dui” là cai tù đã lùa vào phòng giam, khóa lại. Ai nấy lật đật giăng mùng. Bao nhiêu mền chiếu đều đem ra quấn vào người. Riêng tôi, lấy hết mền chiếu trải phía dưới, quấn quanh người tấm nệm mỏng của trại tù, ngồi dựa vách run rẩy, chống lạnh cho đến khi mệt mỏi, thiếp đi. Phòng giam chật hẹp, chứa 50 nhân mạng mà lúc nầy vắng lặng như nhà mồ vì không ai đủ sức cựa quậy, đi lại. Thuở nhỏ, ở Miền Nam ấm áp quanh năm nên nghe ông già, bà cả ví von “lạnh thấu xương, lạnh nứt da, nứt thịt hoặc lạnh trong xương lạnh ra” đều không hiểu nổi. Lúc này tuổi ngoài 40 mới hiểu được thế nào là cái lạnh trên núi rừng Việt Bắc.

Cho nên một buổi sáng tàn Đông, nhằm ngày Chúa Nhật, cai tù mở cửa trễ. Đang ngồi thiêm thiếp, bất đồ anh bạn nằm bên cạnh mở tung cửa sổ ra. Ngoài song cửa hoa rừng nở rộ một màu trắng xóa khắp núi đồi, báo hiệu mùa Xuân đến. Chỉ trong một thoáng, tôi cảm thấy trong lòng bừng nở một sức sống mới: Sự HỒI SINH của Mùa Xuân. Cho nên sau nầy, khi đọc Thiền Luận của Suziki, dẫn bài “Hài cú” của một thi sĩ Nhật Bản, nhìn một đóa hoa đơn côi bên vệ đường, cảm tác nên, để dẩn giải về nguyên lý “Chẳng phải một, chẳng phải hai” của Thiền Đạo, tôi cảm nhận được liền. Cũng tương tự, khi đọc bài Xuân Thiền cuả Trúc Lâm Trần Nhân Tôn:

Niên thiếu chưa từng hiểu sắc không
Xuân về hoa nở, rộn trong lòng
Đến nay hiểu được điều không sắc
Xuân đến, giường Thiền, ngắm rụng hồng

Hoặc giả hai câu trứ danh:

Đừng tưởng Xuân tàn, hoa rụng hết
Đêm qua, sân trước, MỘT CÀNH MAI

Tết năm đó, trên núi rừng Hoàng Liên, chúng tôi có một điều vui nhỏ, mỗi người được một cặp bánh chưng nhân đậu, có một lát thịt mở đàng hoàng, tuy nhỏ và mỏng. Đáng ghi nhớ là một sự kiện chấn động: Đó là tin hai người tù cải tạo Miền Nam toan vượt ngục, bị bắt lại. Ngày mồng ba tết năm đó, toàn phân trại K1 tập hợp tại Hội trường để nghe viên Chúa ngục xỉ mắng và đe dọa về vụ nầy. Về sau, biết được hai người anh em dũng cảm nầy là: Thiếu Tá TQLC Tôn Thất Thiện Nhơn và một Trung Tá HQ dường như tên là Phát.

Đó là cái Tết đầu tiên trên đầu phía Bắc của dãy Hoàng Liên Sơn. Về sau, khi từ phòng kỷ luật ra, anh Tôn Thất Thiện Nhơn được bố trí về Đội 11 chẻ tăm mành của chúng tôi. Lúc nầy đã sang Hè, trời nóng như thiêu, như đốt. Cột kèo bằng tre nứa, giữa trưa nổ đom đóp.Trong một buổi họp đội do tên quản giáo chủ trì, anh T3 Nhơn liền cho nổ bom, long trời, lở đất, chấn động cả toàn trại. Chẳng là vừa khi khai họp, một tên “ăng ten” hèn nhát đứng lên tố cáo, “Nhờ ơn Bác đảng nuôi cho ăn học, nhà cao, cửa rộng, áo quần lành lặn, mà có người còn phát ngôn phản động… “. Tên nầy chưa kịp chỉ danh ai thì anh T3 Nhơn đã hùng hổ đứng vụt lên, bất kể cai tù dọa nạt, hô lớn như vầy: ” Đồ bợ đít, ngồi xuống. Tao chẳng những không biết ơn mà tao thù, tao oán. Bởi vì bác đảng mà thân tao tù tội, gia đình tan nát, đói khát, rách rưới tả tơi. Còn nhà cao, cửa rộng hả? Coi kìa! cái phòng giam chật hẹp, nóng như thiêu đó giống như Hỏa ngục A tỳ. Đồ bợ đít hỗn xược! Câm miệng, không thôi tao dọng vỡ mồm”. Trước tình cảnh lỡ khóc, lỡ cười, tên cai ngục bèn đứng dậy … dong thẳng một lèo … vì không có võ trang bảo vệ.

Mùa Xuân năm Kỷ Mùi 78 kế tiếp là một cái Tết buồn. Đêm 29 Tết, bác Hồ Đắc Trung cựu Dân Biểu và Tỉnh Trưởng Tây Ninh bị đau ruột trầm trọng. Trại chở đi Bệnh Viện Lào Cai cấp cứu, mãi không thấy về, không biết thân xác vùi dập nơi đâu! Đó là cái chết đầu tiên của người tù cải tạo Miền Nam trên núi rừng Hoàng Liên. Lại thêm năm đó, trại cạn láng rồi nên mỗi thằng tù chỉ được phát cho một cặp bánh chưng mỏng lét, ruột toàn khoai lang. Đến nổi bọn cai ngục mắc cở, chống chế, “Thôi mấy anh ăn đỡ cái Tết xoàng ở đây để năm tới về nhà ăn Tết vui hơn”.

Mà quả có thế thật, vì cuối tháng sáu năm đó, toàn trại, trừ hình sự và các anh Biệt Kích Miền Nam bị giam cầm ở đây từ trước, được lịnh chuẩn bị di chuyển. Có điều … KHÔNG phải về NAM mà là về Trại Tân Lập, Vĩnh Phú, về phía hữu ngạn sông Hồng. Trại nầy nổi danh là “MỒ CHÔN TÙ CẢI TẠO MIỀN NAM”! Vốn nó là trại cải tạo địa phương cải sang. Nhà cửa lụp xụp, lợp toàn bằng lá cói, lương thực dự trữ không có. Cho nên chỉ sau đó một tháng, xãy ra trận “dịch chết đói” mà họ gọi văn hoa là “suy dinh dưởng”. Có trên một trăm anh em tù cải tạo Miền Nam, rải rác khắp 5 phân trại, nhất là phân trại K1, K2, ngã gục, vùi thây khắp các đồi trồng khoai mì.

Mùa Xuân năm Canh Thân 79, vì suốt năm dài không nhận được chút ít tiếp tế nào của gia đình từ trong Nam gởi ra, nên sức dự trữ trong cơ thể cạn rồi, ai nấy đều phờ phạc, lửng lơ như xác chết chưa chôn. Tuy nhiên, tôi có một kỷ niệm cuối cùng với Đại Tá Nguyễn Văn Của, Tỉnh Trưởng Bình Dương. Tết năm đó, họ để cho tù đi lại các khu, thăm hỏi nhau. Khu tôi ở cách khu ĐT Của chỉ một bức tường cao. Tôi qua đó tìm thăm Ông. Thấy tôi, ông bước lại bá cổ, mừng rở. Tôi dang ra nhìn Ông đùa, “Coi bộ còn khá lắm”. Ông vừa chửi thề, vừa kéo lưng quần ra, “Coi nè, lưng quần tao hụt cả tấc vầy! Được, được cái nỗi gì!” Lúc nầy quả thật Ông Tỉnh Trưởng đã ốm yếu quá rồi. Tôi chỉ đùa cho Ông vui vậy thôi. Mùa Đông năm ấy, Ông bị phổi có nước. Mặc dầu anh em ở Bệnh xá, cũng là tù cải tạo, tận tình giúp đở, nhưng mà Ông yếu quá, quỵ xuống vĩnh viển.

Ngày chôn Ông, tôi đang cuốc đất bên vệ đường. Chống cuốc, đứng nhìn anh em đội Cải Lương quảy chiếc hòm dã chiến, đầu cao đầu thấp, lắt lẻo bước đi, trông thật thảm thương. Đàng sau chiếc hòm đong đưa đó, không có một ai thương khóc tiễn đưa. Tôi đứng đó, thầm khóc tiễn Ông mà cũng khóc cho thân phận khốn khổ của chính mình. Nói rằng khóc thầm là bởi vì, nếu chảy nước mắt mà bọn cai tù hay ăng ten nhìn thấy thì vừa bị chửi, vừa bị làm kiểm điểm về tội “không yên tâm cải tạo”.

Hồi đó, mùa Đông năm nào hay nói cho đúng là bắt đầu từ đầu tháng 9 tức là mới đầu Thu là tôi bắt đầu ôm bụng, rên rỉ cho đến hết Đông qua Xuân. Cho nên kể từ khi ĐT Của thượng đồi chè, tức là chôn bên cạnh đồi trồng trà, anh em thường kháo nhau, “không biết mùa Đông năm nay Phó Nhơn có qua khỏi không hay là lên đồi chè làm Phó cho Ông Của?”. Tôi nghe thấy được, liền dẫy ra, “Ổng có kêu thì kêu thằng Vinh đó! Nó là Phó của ổng chớ can hệ gì tới tao.”

Tuy nói đùa như vậy mà suýt tí nữa thì tôi đã theo Ông Của thật. Giữa tháng 12 năm 80, tôi đau một trận, thập tử, nhất sinh. Không phải ví von mà thật sự là như vậy. Đêm đó, khoảng 10 giờ, tôi bắt đầu lên cơn đau. Đến nửa đêm, chịu không nổi, la hét dữ dội, kêu lính gác, đòi cho đi Bệnh xá. Tên nầy lém lỉnh, dở trò hoãn binh, bảo chờ đi kêu cai ngục mở khóa cửa. Tôi chỉ biết lăn lộn, rít lên từng cơn. Gần sáng, tôi chịu hết nổi, làm liều, bước lại cửa sổ, thò tay qua song sắt, kêu toáng lên, xin cho một mủi Atropine. Thằng lính gác có biết trô pin, trô péc cái gì, nạt lại bảo chờ một chốc là mở khóa. Tới sáng, lả người nên khi cửa phòng giam được mở, tôi chỉ lờ mờ nhận thấy anh Mai, Đội phó Đội Rau Xanh, quấn mền, bồng đi. Đến Bệnh Xá, anh vừa đặt xuống là tôi bất tỉnh nhân sự. Từ đó về sau, tôi không biết gì nữa. Tỉnh lại thì đã nửa đêm, lại bắt đầu rên rỉ. Anh Lang cũng là tù cải tạo, được cử làm y tá trực Bệnh Xá, nghe thấy, bước lại nhỏ nhẹ bảo, “Cả Bệnh Xá chắt chiu mãi mới có được 5 ống Atropine. Từ sáng đến giờ, thấy anh đau đớn quá, không cầm lòng được, đã chích cho anh hết rồi. Bây giờ, dẫu còn thuốc cũng không dám chích cho anh nũa. Thôi, ráng ẩn nhẫn cho qua cơn.” Tôi dật dờ, khi tỉnh, khi mê như vậy trải qua 4 ngày, đêm. Sáng ngày thứ năm, thấy tôi có vẽ tỉnh táo, anh Lang cầm một ống thuốc đưa ra trước mặt tôi, không rõ là thứ thuốc gì, miệng nói, “Thuốc nầy khá mạnh, anh liệu sức kham nổi không, tôi chích cho.” Tôi cùng đường rồi, đánh liều, đưa tay ra. Quả nhiên, mủi kim chích chưa kịp rút ra, tôi cảm thấy như có ai cầm búa tạ đập mạnh vào ngực. Vừa tức thở, vừa nghe khí huyết nhộn nhạo, dâng lên, dâng lên. Sức sống từ mười đầu ngón tay, ngón chân thoát ra khỏi thân thể. Tôi kêu lên, “Anh Lang ơi! Tôi mệt quá!” mà nghe văng vẳng như tiếng của ai đó chớ không phải tiếng của mình. Tôi mơ hồ nghe thấy anh bảo, “Nằm xuống, nằm xuống.” Nếu tôi nghe lời anh, nằm xuống, có lẽ đã đi luôn rồi! May sao, tôi chỉ chống hai tay ra sau cho vững, nửa nằm, nửa ngồi, cố ngáp ngáp thở. Đợt thứ nhứt vừa hạ xuống, đợt nhộn nhạo thứ hai lại bùng lên. Có điều lạ lùng là lúc nầy tôi không cảm thấy đau đớn gì. Trí óc vẫn sáng suốt. Nhìn ra bên ngoài, buổi sáng mùa Đông mà lại có ánh nắng vàng le lói. Đồi núi dường như nhảy múa, khi gần khi xa. Tôi thầm than, “Cả đời không làm gì ác, sao đành phải vùi thây nơi rừng núi xứ lạ, quê người?” Rồi cố gắng hít thở. Bỗng nhiên, tất cả đều lắng xuống, thân tâm cảm thấy êm ả lạ thường. Đến nỗi khi về lại giường, nằm xuống đi vào giấc ngủ cô miên, êm đềm như chưa từng thấy.

Hồi đó, tôi chưa đọc Kinh Phật nên không lý giải được hiện tượng kể trên. Về sau, trong những năm cày cuốc trên Khu Kinh Tế Mới Bảo Lộc, tôi lần mò đọc Kinh Luận mới vỡ lẽ. Nếu hồi đó tôi hiểu được lẽ “Tùy Thuận Duyên Giác”, yên lặng nằm xuống, có lẽ đã dứt nghiệp từ khi ấy. Nhưng vì không hiểu biết, tôi lại cưỡng cầu, lại còn dấy lên “một niệm” oan khuất nên lại tái sinh. Nói cho rõ thì như vầy: Đạo Phật giải thích về Nghiệp bằng hình ảnh một mủi tên, ví như thân mạng. Nghiệp lực là sức mạnh phóng mủi tên thân mạng lao đi. Nghiệp dứt, mủi tên hết đà rơi xuống, thân mạng cũng dứt theo. Lúc đó, tôi đâu hiểu lý nầy nên mới cưỡng cầu, dấy lên một niệm oan khuất, tạo ra một Nghiệp Lực mới, đẩy mủi tên thân mạng tiếp tục duyên nghiệp mới.

Trên đây là những MÙA XUÂN TRÊN NÚI HOÀNG LIÊN, bởi vì nói là Tân Lập, Vĩnh Phú, kỳ thật nơi đó vẫn là một thung lũng hẹp nằm giữa rặng Hoàng Liên trên Đất Bắc

Xuân năm nay là bắt đầu năm thứ năm, sống trên đất Mỹ. Bốn Mùa Xuân qua đều không cảm thấy gì là Tết. Hội Tết ở đây, dẫu cho tổ chức khéo léo cách mấy cũng không thể tạo nên “không khí” của Ngày Tết nơi Quê Nhà. Con lân múa trong Hội Chợ Mỹ không thể nào sinh động như con cù giỡn pháo trên đường phố quê tôi. Con cù râu bạc đó làm thế nào sánh được với con cù râu bạc của Hội Chùa Bà, xứ THỦ, Bình Dương.

Tìm đâu thấy cành mai vàng rực rỡ của Ngày Tết ở Quê Nhà!? Tìm đâu thấy cảnh trẻ em mặc quần áo Tết sặc sỡ, vui đùa trên hè phố, thỉnh thoảng đốt trái pháo chuột nổ tì tạch!? Cho nên ngày Tết, cứ nằm nhà, ngâm Kiều, giải khuây:

Ngày Xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa

Hoặc giả, xót thân 15 năm lưu lạc phong trần thì ngâm Kiều vịnh:

Tấm lòng nhi nữ thương mà trách
Chẳng trách chi Nàng, trách Hóa công

Nguyễn Nhơn
Cuối Đông 1994

Người và Heo sẽ lẫn lộn?: Tim Heo cấy vào Người

Một người đàn ông 57 tuổi với bệnh tim nguy hiểm đến tính mạng đã được cấy tim từ một con leo biến đổi gen, một bước đột phá mang lại hy vọng cho hàng trăm nghìn bệnh nhân có cơ phận bị suy sụp.

Đây là ca cấy ghép thành công tim heo đầu tiên vào con người. Ca phẫu thuật kéo dài tám giờ diễn ra ở Baltimore vào thứ Sáu và bệnh nhân David Bennett Sr. ở Maryland. Theo bác sĩ điều trị, bệnh nhân tỏ ra khoẻ khoắn sau đó.

“Nó tạo ra mạch; nó tạo ra huyết áp; đó là trái tim của ông ấy”, Tiến sĩ Bartley Griffith, giám đốc chương trình cấy ghép tim tại trung tâm y tế, người thực hiện ca phẫu thuật cho biết. “Nó đang hoạt động và có vẻ bình thường. Chúng tôi rất vui mừng, nhưng chúng tôi không biết ngày mai sẽ mang lại điều gì cho chúng ta. Điều này chưa từng được thực hiện trước đây ”.

Đây là một quyết định không-còn-cách-khác để cứu mạng sống bệnh nhân. 

(TTR theo New York Times) 

David Bennett Sr. và gia đình
**
__________________*__________________

Người dậy heo

**

Cám ơn các bác sĩ Bùi văn L. và Hồ văn H. về những thông tin liên quan. (TTR)

Hội Nam California: Thư mời họp mặt


09 January 2022

Phân ưu


**

Có lẽ tôi là người đầu tiên đến thăm gia đình Trương An Ninh sau khi đi tù cộng sản về. Ra tù 1981 tôi bán bánh mì ở góc đường Duy Tân - Hiền Vương. Một buổi tối, tôi  bán bánh mì cho xong thì bất ngờ xuất hiện một ông già. Ông già nhe miệng cười, nhìn một lúc tôi mới phát hiện đó là Trương An Ninh. Tôi ngạc nhiên "Sao mầy già quá vậy?" Trương Anh Ninh giải thích rằng "Đi tù về sống ở quê với gia đình, phải cày cấy, làm ruộng cực quá bây giờ lên Sài Gòn cưới vợ, ở với vợ" Thì ra  cậu ta lên Sài Gòn sống với cô người yêu, cập nhau từ thời còn đi học  ở trường Hành Chánh. Thỉnh thoảng tôi đạp xe lên Chợ Lớn thăm gia đình Trương An Ninh, thấy hai cô bé, là con của vợ chồng Trương An Ninh. Dĩ nhiên Trương an Ninh nhờ vợ bồi dưỡng nên hết già, đep trai ra. Câu chuyện nhạt nhẻo nầy tôi kể  vừa không chính xác vì lâu quá lại vừa nhạt nhẽo, nhưng bạn biết ý tôi muốn nói gì chưa? Chị Vương thu Lan là một nàng tiên.Tù cải tạo về bị vợ bỏ, có khi đuổi ra khỏi nhà là bình thường, vì thất nghiệp  vì việt cộng đẩy xuống tận đáy xã hội, chỉ riêng Chị lại mở rộng vòng tay yêu thương đón nhận  Trương an Ninh. Mỗi lần về Cali. thăm bạn bè, gặp chi Vương thu Lan, tôi thấy ở chị một tâm hồn cao thượng  và Trương An Ninh quả thật là người có phước. Cầu mong Chị sớm siêu thoát vào cõi hạnh phúc vĩnh hằng. ptc.
________________

TTR xin cáo lỗi với bạn PTC về đoạn email đăng trên đây mà chưa hỏi ý bạn: Lời lẽ trong email rất chân tình và cảm động thiết nghĩ cũng nên chia sẻ với những người bạn khác khoá của bạn Trương An Ninh, người đang chịu nỗi đau mất mát to lớn trong đời mình. (ntv)

04 January 2022

Vài hình ảnh sau trận tuyết vừa qua ở miền đông Hoa Kỳ

 (Gõ lên hình để phóng lớn)








Hình chụp: Võ v. Hào - Vienna - Virginia 

Triết lý vụn về Bệnh!

Nguyễn Văn Hoàng 

Hôm nay kỷ niệm 2 năm ngày em trai tôi, Nguyễn văn Hoàng, đột ngột ra đi vĩnh viễn. Là một bác sĩ nhưng Hoàng có một cái nhìn độc đáo về vấn đề bệnh tật.

Xin gởi đến các bạn một bài viết của Hoàng để cùng nhau hồi tưởng lại cái thuở mà Hoàng còn “tung hoành” trên Facebook. (Phuong Nguyen)

*

Không biết đã bao nhiêu lần đệ nghe bệnh nhân nói câu này:

- Sao hồi đó giờ tôi hỏng có bị như vầy?

Đúng vậy. Không ai ra đời là có đủ thứ bệnh. Phải nói là trong vài chục năm đầu rất ít bị bệnh. Thế rồi một hôm đau lưng xuất hiện, rồi đau đầu gối, rồi chóng mặt, rồi tiêu ra máu, rồi tiểu không ra, rồi đau ngực, rồi mắt không thấy đường, rồi liệt giường, liệt chiếu.

Cái câu hỏi “Sao hồi đó giờ tôi hỏng có bị như vầy?” tự nó đã hàm chứa câu trả lời: Bạn đã già. Hồi đó giờ bạn trẻ, khoẻ mạnh, bây giờ bạn bắt đầu già yếu rồi, nên bệnh đến với bạn.

Và bệnh nhân nói tiếp:

- Tui hỏng sợ gì hết, chỉ sợ bệnh thôi.

(Vậy mà hô hỏng sợ gì hết)

Bạn có biết đó là cái sợ vô cùng hữu lý, ai mà không sợ bệnh, nhưng cũng là cái sợ vô cùng vô ích bởi vì ai cũng sẽ bị bệnh. Không sợ bệnh cũng sẽ bệnh mà sợ bệnh cũng sẽ bệnh.

Cái sợ không thể nào làm bạn không bị bệnh và cái sợ đó làm bạn sống trong lo âu, phập phồng, mất hạnh phúc trước khi bạn bị bệnh.

Bạn hãy làm mọi cách để khoẻ mạnh lâu nhưng, nhưng cấm bạn sợ, cấm bạn lo, vì cái sợ đó hại bạn trước khi bạn bệnh. Những bệnh nhân này không có bệnh gì nặng hết nhưng cứ nhức đầu, nhức vai, nhức lưng, khó thở, chóng mặt, đau bao tử và đặc biệt là mệt, lúc nào cũng than mệt.

Trong program đệ dùng ở phòng mạch, có danh mục các chứng, bệnh, và trong đó có cái chứng gọi lại “fear of diseases”, chứng sợ bệnh, hay bệnh sợ bệnh.

Tiểu đệ khuyên bệnh nhân:

“Phòng bệnh là điều cần thiết, nhưng chuẩn bị tinh thần, chấp nhận dễ dàng khi nó đến là điều cần thiết hơn, vì trước sau bạn cũng sẽ đi ngang cái ải bệnh này, trừ phi bạn may mắn chết bất đắc kỳ tử.

Khi bệnh tới, thí dụ như nhẹ nhẹ là bị đau lưng, khá khá hơn một chút là nhồi máu cơ tim hay ung thư, khá chút nữa là bán thân bất toại vĩnh viễn, thì bạn hãy bình thản nói “rồi, tới phiên mình”

Chúng ta như những người sắp hàng đến quầy trả tiền. Chóng hay chầy, chắc chắn sẽ đến phiên mình móc bóp.

Người ta thường nói cái quý nhất là sức khoẻ.

Có lẽ không nên quan niệm như vậy.

Cái gì mình quý nhất thì khi mất nó đi mình sẽ đau khổ nhất. Mà chắc chắn sức khoẻ thì ai cũng sẽ bị mất. Tiền có thể giữ cho đến chết chớ sức khoẻ thì không.

Quan niệm quý sức khoẻ nhất là quan niệm chuẩn bị cho bạn đau khổ khi sức khoẻ bị mất đi, khiến bạn lo lắng khi chưa bị bệnh.

Sức khoẻ quý thật, nhưng quý nhất, trên cả sức khoẻ, là cái nhìn thấu suốt cuộc đời, sinh lão bệnh tử, để chấp nhận dễ dàng một khi sức khoẻ mất đi. Lúc đau bệnh, bạn sẽ đau, yếu, nhưng bạn không khổ vì mất đi cái “quý nhất”.

Xem nhẹ đồng tiền, khi mất nó bạn sẽ ít khổ. Nguyên lý đó cũng áp dụng cho tất cả, kể cả sức khoẻ.

Từ thời có con người đến nay, cả tỉ người đã bệnh. Bây giờ tới phiên mình. Có cái gì mà ầm ĩ.

Nguyễn Văn Hoàng, Bs
19/12/2018 

03 January 2022

TRỞ VỀ THÂN XÁC, thơ

Khi tất cả thân hình nằm yên ngủ
Ta trở về thăm lại vết hoang sơ
Từng tế bào - từng tế bào ủ rũ
Dây thần kinh đứt nối, đổ trơ vơ

Thân xác này. Của ta hay kẻ khác
Sao đìu hiu, lạnh lẽo đến lạ lùng
Sao như những cỏ cây tàn, mục nát
Giữa trần ai gian khổ bước gai chông

Đường ký ức, dấu xưa còn sót lại
Chiếc Ngai Vàng, năm ấy đặt em lên
Rồi hỏa hoạn, rồi Ngai Vàng bốc cháy
Những tình thư năm tháng, hững hờ quên

Ôi ! tàn tạ làm sao, muốn lối nhỏ
Nẻo vào tim, cây trốc mất câu thề
Cửa tâm hồn, vành tai, thôi bỏ ngõ
Mắt ai nhìn.
Tan. Ánh mắt si mê

Chỉ còn lại.
Đây, mặt trời hấp hối
Và thiên thu đá lạnh đổ sau ghềnh
Bờ hoang dại, những bóng người u tối
Và. Trời ơi. Trăng xuống, nước không lên

Có phải chăng ? Em. Trong từng hơi thở
Trong giấc mơ, ta thường gọi tên em
Mun - Mun ơi .. ..ơ .ơ …ơi …..
Vọng âm về bỡ ngỡ
Ta phong trần. Tạm biệt nhé. Trời đêm

Ta trở về với xác thân cằn cỗi
Nhưng mãi luôn, ta yêu mến cuộc đời
Ta chờ em, cho ta bàn tay với
Trong vũng buồn, vẫn gắng gượng. Ta bơi

Ta biết rõ, kiếp người là hữu hạn
Đến rồi đi, ai cũng chỉ một lần
Một ngày kia, ta sẽ về cõi ảo
Nhưng Tình Em, còn mãi với thời gian.

          Dương Quân
(viết sau cơn cấp cứu 11.21)

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...