25 September 2021

Những Ảo Tưởng Nguy Hiểm Của Tướng Mark Milley

 It was Trump Derangement Syndrome*, not Trump, that posed the greatest threat to the country. 

Chính cái hội chứng bấn loạn vì Trump, chứ không phải Trump, đã gây ra mối đe dọa to lớn cho đất nước này...

George Neumayr**

Ba Sàm lược dịch


Giai cấp đang thống trị ở Mỹ hiện nay coi nhiệm kỳ tổng thống của Trump là một cuộc khủng hoảng duy nhất trong lịch sử đất nước.

Từ những tiếng la hét chói tai liên tục của giới truyền thông, người ta có thể nghĩ rằng nước Mỹ đã rơi vào tay một kẻ xâm lược nước ngoài.

Bởi vì giai cấp thống trị đó ngay từ đầu đã coi Trump là bất hợp pháp, nên hầu như tất cả các hành động điều hành của ông ta, bất kể là tầm thường dung tục đến mức nào, đều bị tai tiếng và rắc rối sâu sắc.

Các phương tiện truyền thông đã cường điệu hóa những cuộc tranh cãi bất tận về Trump, nhưng chúng không bao giờ là đủ đối với họ. Hầu hết chúng đều xoay quanh việc Trump vi phạm vào sở thích tinh tế của họ hoặc những sai lệch của ông ta so với thứ “quy tắc chuẩn mực” cung đình (Beltway) không quan trọng đó.

Tám lời dối trá của Big Media về cựu TT Trump đã bị vạch trần, còn gì nữa không?

Nước Mỹ đã đi từ những cuộc khủng hoảng giả dưới thời Trump sang những cuộc khủng hoảng thực sự dưới thời Biden – từ một thời kỳ thái bình đến một nhiệm kỳ tổng thống với những túi đựng xác, những cuộc sơ tán bất thành và những cuộc tấn công bằng máy bay không người lái thất bại.

Bộ Ngoại giao chặn các chuyến bay cứu hộ của tư nhân rời khỏi Afghanistan, các nhà tổ chức nói: “Trên tay họ đang vấy máu”.

Tuy nhiên, sự thèm muốn của tầng lớp thống trị đối với những cuốn sách cuồng loạn viết về nhiệm kỳ tổng thống Trump vẫn chưa suy giảm. Giờ đây, Washington rất hào hứng về việc Bob Woodward sẽ đảm nhận việc viết về những ngày cuối cùng của Trump. Đừng bận tâm rằng vụ bê bối lớn nhất mà cuốn sách của ông ta khai quật được không phải đến từ Trump, mà là từ việc Tướng Mark Milley mắc hội chứng rối loạn hô hấp để nói quá về ông ấy.

Trump nói Milley đã phạm tội “PHẢN QUỐC‘’ nếu ông ta nói chuyện với quân đội Trung Quốc.

Có vẻ như Milley, dựa trên nỗi sợ hoang tưởng về trạng thái tinh thần của Trump sau ngày 6 tháng 1, nên đã thực hiện hành vi phản quốc.

Theo cuốn sách của Woodward, Milley đảm bảo với người Trung Quốc rằng ông sẽ bảo vệ họ trước bất kỳ hành động quân sự nào do Trump ra lệnh trong những ngày cuối cùng của nhiệm kỳ tổng thống. “Nếu chúng tôi chuẩn bị tấn công, tôi sẽ gọi cho ngài trước.” Milley nói với một tướng Trung Quốc. “Sẽ không có gì ngạc nhiên.”

Đại tá về hưu: cuộc gọi cho Trung Quốc của Mark Milley, nếu có, là ‘vi phạm luật pháp’;ông ta không có thẩm quyền theo luật định’

Ở đây, chúng ta thấy một lần nữa mối đe dọa lớn nhất đối với nước Mỹ không đến từ Trump, mà đến từ một giai cấp thống trị đang nắm trong tay Hội chứng rối loạn vì Trump. Nằm ngoài trí tưởng tượng gây sốt của giai cấp thống trị, cuộc điều tra của Mueller đã khiến đất nước rơi vào tình trạng hỗn loạn trong nhiều năm, tất cả đều dựa trên một giả định về sự cấu kết với nước ngoài  vốn chưa bao giờ xảy ra. Hóa ra chính chính phủ của chúng ta, dưới thời Barack Obama, đã can thiệp nhiều nhất vào cuộc bầu cử năm 2016, theo dõi chiến dịch tranh cử của Trump một cách vô cớ.

Đã từng có tổng thống nào bị cư xử ác tâm và bị quấy rối vì những gì ông ta không làm hơn là Trump chưa? Những người như Mueller và Milley đã tấn công ông ta vì sự thông đồng mà ông ta không bao giờ cam kết và cuộc chiến mà ông ta chưa bao giờ bắt đầu.

Đối với một nhà độc tài được cho là quái dị, Trump đã rất kiềm chế và khoan dung. Thật vậy, toàn bộ thứ công nghiệp kiểu hộ gia đình của những cuốn sách chống Trump là kết quả của sự khoan dung đó: ông để những người chỉ trích ông, chẳng hạn như John Bolton, vào chính quyền của mình. Trong trường hợp của Bolton, ông ta tức giận với Trump vì sự thiếu kiên định của chính mình. Như New York Times đã có bài viết về cuốn sách của Bolton:

… Thời điểm mà ông ấy coi là “bước ngoặt” thực sự đối với ông ấy trong chính quyền liên quan đến một cuộc tấn công vào Iran, điều mà Bolton thất vọng nặng nề, đã không xảy ra.

Vào tháng 6 năm 2019, Iran đã bắn hạ một máy bay không người lái của Mỹ và Bolton, người luôn vô địch về điều mà ông tự hào gọi là “phản ứng không cân xứng”, đã thúc đẩy Trump chấp thuận một loạt các cuộc tấn công quân sự để trả đũa. Bạn có thể cảm nhận được sự phấn khích của Bolton khi ông ấy mô tả rằng mình về nhà “vào khoảng 5 giờ 30 phút” để thay quần áo vì ông ấy dự kiến ​​sẽ ở Nhà Trắng “cả đêm”. Do đó, đó là một cú sốc khủng khiếp khi Trump quyết định ngừng các cuộc tấn công vào phút cuối, sau khi biết rằng họ sẽ giết tới 150 người. “Quá nhiều túi đựng xác,” Trump nói với ông ta. “Nó không tương xứng.”

Bolton dường như vẫn còn tức giận trước màn thể hiện thận trọng và nhân văn bất ngờ này của Trump, coi đó là “điều phi lý nhất mà tôi từng chứng kiến ​​ở bất kỳ Tổng thống nào từng làm”.

Câu chuyện này phản ánh đúng về Trump và giải thích tại sao nhiệm kỳ tổng thống của ông không có đổ máu.

Nhưng giai cấp thống trị có một khả năng duy nhất là bực tức vì con muỗi nhưng lại chịu nhịn con lạc đà. Nó có thể mang lại sự tôn trọng cho George W. Bush, người mà những hành động sai trái ở Trung Đông đã dẫn đến cái chết của hàng chục nghìn người vô tội, trong khi lại xa lánh Trump, người mà nhiệm kỳ tổng thống được đánh dấu bằng hòa bình và không có thương vong.

Phần lớn, hòa bình và thịnh vượng đã xác định nhiệm kỳ tổng thống của Trump. Do đó, các nhà sử học tương lai sẽ thấy mọi sự ồn ào về nó thật khó hiểu và ngớ ngẩn. Như câu chuyện của Milley minh họa, những đòn đau đớn nhất, tự gây ra cho nước Mỹ lại không phải đến từ Trump mà là từ những người chỉ trích hoang tưởng của ông.

(*) Hội chứng bấn loạn vì Trump (Wikipedia): (Trump derangement syndrome (TDS) là một thuật ngữ có tính miệt thị, thường để chỉ những lời chỉ trích hoặc phản ứng tiêu cực đối với cựu Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump, được cho là thiếu lý trí và ít quan tâm đến các quan điểm chính sách trên thực tế của Trump hoặc các hành động do chính quyền của ông thực hiện. 

Thuật ngữ này chủ yếu được những người ủng hộ Trump sử dụng để làm mất uy tín những lời chỉ trích về hành động của ông, như một cách sắp xếp lại cuộc thảo luận bằng cách cho rằng các đối thủ của ông không có khả năng nhận thức chính xác thế giới. Đồng sáng lập Politico John Harris đã viết rằng TDS có liên quan đến hiện tượng lạm dụng nhận thức của nạn nhân (gaslighting), “một khái niệm tâm lý khác thịnh hành trong thời Trump.” Các nhà báo đã sử dụng thuật ngữ này để kêu gọi sự kiềm chế khi đánh giá các tuyên bố và hành động của Trump …

(**)

_______________

The Dangerous Delusions of Gen. Mark Milley
It was Trump Derangement Syndrome, not Trump, that posed the greatest threat to the country.

The ruling class treated the Trump presidency as a singular crisis in the history of the country. From the constant shrieking of the media, one might have thought that America had fallen into the hands of a foreign occupier. Because the ruling class viewed Trump as illegitimate from the start, it cast almost all of his executive actions, no matter how prosaic, as deeply scandalous and troubling. The media ginned up endless controversies about Trump, but they never amounted to much. Most of them revolved around Trump’s infractions of taste or his deviations from this or that unimportant Beltway “norm.”

America has gone from fake crises under Trump to real ones under Biden — from a period of peace to a presidency of body bags, botched evacuations, and failed drone strikes. Yet the ruling class’s appetite for hysterical books about the Trump presidency hasn’t waned. Now Washington is excited about Bob Woodward’s take on Trump’s final days. Never mind that the biggest scandal his book has unearthed comes not from Trump but from General Mark Milley’s hyperventilating about him.

It appears that Milley, based upon imaginary fears about Trump’s mental state after January 6, committed an act of treason. According to Woodward’s book, Milley assured the Chinese that he would protect them against any military action ordered by Trump in the final days of his presidency. “If we’re going to attack, I’m going to call you ahead of time,” Milley told a Chinese general. “It’s not going to be a surprise.”

Here we see once again that the greatest threat to America came not from Trump but from a ruling class in the grip of Trump Derangement Syndrome. Out of the feverish imagination of the ruling class came the Mueller probe, which threw the country into turmoil for years, all based on an assumption of foreign collusion that never happened. It turns out that it was our own government, under Barack Obama, that intervened the most in the 2016 election, spying on the Trump campaign without cause.

Has there every been a president more maligned and harassed for what he didn’t do than Trump? The Muellers and the Milleys pummeled him for collusion that he never committed and wars that he never started.

For a supposedly monstrous dictator, Trump was remarkably restrained and tolerant. Indeed, the whole cottage industry of anti-Trump books is the result of that tolerance: he let critics of him, such as John Bolton, into his administration. In Bolton’s case, he was mad at Trump for his lack of bellicosity. As the New York Times wrote about Bolton’s book:

…the moment he cites as the real “turning point” for him in the administration had to do with an attack on Iran that, to Bolton’s abject disappointment, didn’t happen.

In June 2019, Iran had shot down an unmanned American drone, and Bolton, who has always championed what he proudly calls “disproportionate response,” pushed Trump to approve a series of military strikes in retaliation. You can sense Bolton’s excitement when he describes going home “at about 5:30” for a change of clothes because he expected to be at the White House “all night.” It’s therefore an awful shock when Trump decided to call off the strikes at the very last minute, after learning they would kill as many as 150 people. “Too many body bags,” Trump told him. “Not proportionate.”

Bolton still seems incensed at this unexpected display of caution and humanity on the part of Trump, deeming it “the most irrational thing I ever witnessed any President do.”

This story reflects well on Trump and explains why his presidency was free of bloodshed. The ruling class has a unique capacity for straining at the gnat and swallowing the camel. It can confer respectability on George W. Bush, whose misadventures in the Middle East led to tens of thousands of innocent people dying, while shunning Trump, whose presidency was marked by peace and the absence of casualties.
Bush has now endeared himself even more to the ruling class by comparing domestic political hooligans to jihadists. Yet it is that lack of judgment in Bush — that inability to make obvious distinctions — that explains his boneheaded foreign policy. Thousands of American soldiers died as a result of it. Trump was the picture of circumspection compared to Bush.

For the most part, peace and prosperity defined the Trump presidency. In light of that, future historians will find all the fuss about it baffling and silly. As the Milley story illustrates, the most crippling, self-inflicted blows to America came not from Trump but from his paranoid critics.

(The American Spectator)

No comments:

Post a Comment