Dạo:
Tình đà bỏ bến sang ngang,
Để ai luộc mãi rau lang một mình.
NỒI RAU LANG LUỘC
Em có biết đã bao năm rồi đó,
Kể từ ngày em bỏ bến sang ngang,
Bỏ lại quê xưa, bỏ gã trai làng
Thui thủi cạnh nồi rau lang than thở.
Chắc em không còn nhớ
Chúng mình đà có một thuở bình yên,
Với chuỗi ngày vui sống thật hồn nhiên,
Dù gia cảnh hai bên toàn khác biệt.
Anh nghèo khó, đời trăm ngàn thua thiệt,
Em giàu sang chẳng biết đến buồn đau.
Sân trường dù sáng sáng chạm mặt nhau,
Thỉnh thoảng mới có một câu chào hỏi.
Tan trường em rẽ lối,
Tung tăng về với gia đình,
Anh tất tả linh đinh,
Chân cao thấp một mình ra canh ruộng.
Dạ dày còn trống rỗng,
Vội vàng luộc mấy cọng rau lang,
Lót lòng cùng nắm cơm vắt luôn mang,
Cầm cự đến lúc về làng ăn tối.
Một hôm bỗng em bất ngờ tìm tới,
Anh thẹn thùng chẳng biết lủi vào đâu,
Mặt đỏ nhừ lúng búng chẳng ra câu,
Khi em chỉ nồi rau trên bếp lửa.
Em ngỏ ý muốn được dùng chung bữa,
Anh phân vân toan kiếm cớ phớt lờ,
Nhưng bất thần gặp ánh mắt ngây thơ,
Đành khẽ thốt một tiếng ừ miễn cưỡng.
Em thỉnh thoảng trốn nhà ra ruộng,
Để được anh chiều chuộng "đãi" rau lang.
Lòng anh tuy khấp khởi rộn ràng,
Nhưng vẫn cảm thấy bẽ bàng tủi phận.
Bèn đâm ra vớ vẩn,
Thầm tự vấn lắm phen,
Có phải vì em sung sướng đã quen,
Nay gặp món nghèo hèn nên ngon miệng?
Và từ đó, mỗi lần em thăm viếng,
Anh cố không nghĩ đến chuyện nghèo giàu,
Chỉ lom khom lo chăm chút nồi rau,
Để vui vẻ cùng nhau trong thoáng chốc.
Hết lớp nhất, em rời ra tỉnh học,
Anh quê nhà khó nhọc với ruộng nương.
Và mỗi khi có dịp lướt qua trường,
Lòng thổn thức nghe nhớ thương vời vợi.
Nhưng may mắn, mỗi năm khi hè tới,
Em từ xa khăn gói trở về làng.
Cứ vài ngày, em lại tạt ghé sang,
Cùng nhấm nháp món rau lang ngày cũ.
Anh nhiều lúc chập chờn trong giấc ngủ,
Muốn nhờ rau bày tỏ giúp nỗi lòng,
Thốt lên giùm câu thương nhớ chờ mong,
Nhưng đành tiếc là rau không biết nói.
Rồi cứ thế, hai mảnh đời hai lối,
Bảy năm trời thoắt đã vội vèo qua,
Cuối cùng em cũng bỏ xóm bỏ nhà,
Mặc áo mới về phương xa vĩnh viễn.
Đứa ở lại, đứa chân trời góc biển,
Có còn chăng chút kỷ niệm mà thôi.
Em ê hề mỹ vị chốn xa xôi,
Anh quê cũ chăm chăm nồi rau luộc.
*
Khung cảnh dầu quen thuộc,
Tiếng người năm trước còn đâu!
Mải lăng quăng đánh vật với cơn sầu,
Ngoảnh mặt lại, nồi rau đà cháy khét.
Trần Văn Lương
Cali, 6/2021
11 June 2021
Nồi Rau Lang Luộc, thơ
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Tùy bút
H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...
-
Đỗ Trung, tác giả bài viết chính là phu nhân của Đồng môn Huynh trưởng Nguyễn Đắc Điều, ĐS Khoá 6, Học viện QGHC Sài Gòn ** Đỗ Trung Dung V...
-
TTR: Dưới đầu đề trên, tác giả Nguyễn Đắc Điều, một viên chức hành chánh kỳ cựu của VNCH, kể về những chặng ngược xuôi trên con đường thi h...
-
Đỗ Tiến Đức Sept.,5-2022 Rock Springs-Wyoming Hôm nay chúng ta đến đây để tiễn đưa một người bạn mà chúng ta yêu mến rời bỏ chúng ta về miền...
No comments:
Post a Comment