03 June 2021

Vấn Vương Buồn, thơ Võ Ngô


Vấn Vương Buồn

Đêm nay lạnh đèn trời không sáng
Cánh đồng Troy im ắng lạ lùng
Ngoài xa sương chắp thành khung
Chếch trăng mưa lẻ nối từng giọt rơi .

Tay cô đơn quê người xe nắn
Mắt trông buồn Quốc Hận suông qua
Gẫm suy mất trẻ còn gìa
Luống sầu bên gối trời xa đất gần .

Bóng thời gian lần khân đi đến
Thuyền chinh nhân không bến không bờ
Buồn thì xé ruột dán thơ
Để nghe da diết ngày hờ hững trôi .

Lắng đêm sâu cuộc đời trĩu nặng
Chiếc gánh sầu lủng lẳng trên vai
" Trần gian tri kỷ là ai " ?
Có ai vị nước , có ai vì đời .

Bao nhiêu năm xứ người sinh sống
Hết nửa rồi giấc mộng hoàn hương
Mỗi lần phố nhỏ đan sương
Mỗi lần tôi thấy buồn vương vấn buồn .

VN

No comments:

Post a Comment

Tùy bút

H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...