Dạo:
Một mình lặng lẽ đêm đông,
Mắt nhìn cánh cửa mà lòng xót xa.
Cánh Cửa Đêm Đông
(Nhân chuyến đi thăm người thân tại một nhà
dưỡng lão ở Garden Grove trong mùa Giáng Sinh)
Phòng khách lạnh, ánh đèn màu láo nháo,
Giáng Sinh về, nhà dưỡng lão gượng vui.
Người ngồi xe lăn, bất giác ngậm ngùi,
Mắt nhìn cửa, thầm lui về quá khứ.
Ba mươi mấy năm bỏ xứ,
Chí nhụt dần, mộng cứ mãi tàn phai.
Chín mươi hơn, tuổi thọ đã quá dài,
Chút hơi thở dằng dai chưa chịu tắt.
Mỗi ngày bừng đôi mắt,
Khẽ hỏi Trời sao nỡ bắt sống lâu,
Để kéo lê mãi số kiếp bạc đầu,
Xác thân chịu ngàn khổ đau xâu xé.
Vừa lơi vòng tay mẹ,
Tuổi trẻ đã vèo qua.
Rồi đơn chiếc cảnh già,
Nằm lê la đợi chết.
Mấy năm trước tưởng mạng già đã hết,
Có ngờ đâu còn lết đến ngày nay.
Sống vật vờ ít tỉnh nhiều say,
Nhờ đau đớn mới hay mình còn sống.
Phải chăng cánh cửa cuối cùng đã đóng,
Khi nhà thương cho "hộ tống" về đây.
Thời gian giở chứng lây nhây,
Chuyện ăn uống càng ngày càng biếng.
Trong những dịp được người thân thăm viếng,
Đã bao phen đánh tiếng muốn về nhà,
Nhưng thằng con có vẻ chẳng thiết tha,
Thản nhiên lặp lại bài ca quen thuộc:
- Chỉ cần Ba đi được
Hai chục bước tự mình Ba,
Không xe lăn, không mượn sức người ta,
Con sẽ đón Ba về nhà trở lại!
Tin vào đó, người già không quản ngại,
Khi nắng mai còn tai tái bên song,
Đã đứng lên, run rẩy trước gian phòng,
Tay vịn vách, long đong từng bước nhỏ.
Nhưng mỗi ngày mỗi khó,
Theo phút giây, gian khổ tăng dần.
Và mỗi khi cánh cửa chính tưởng gần,
Sức lại kiệt, thêm một lần bỏ cuộc.
Con cháu cũng ít về thăm hơn trước,
Cả năm qua chỉ được một lần thôi.
Ngẫm nghĩ lời "nước mắt chảy xuôi",
Đành chấp nhận để nguôi đi buồn khổ.
Còn gắng được chút nào hay chút đó,
Mọi sự nay đành phó mặc cho Trời.
Không than thân mà cũng chẳng trách đời,
Sáng tối chỉ lâm dâm lời kinh nguyện.
*
* *
Một lần nữa, mùa Giáng Sinh lại đến,
Khách lạ nhiều như nước biển tràn sông.
Người già ngồi một góc ngắm đám đông,
Nhớ con cháu, nhớ nhà, lòng tê tái.
Đêm tối xuống, khách về, yên tĩnh lại,
Chuỗi đèn giăng chậm rãi nháy liên hồi.
Phòng khách buồn, người bình thản buông xuôi,
Chân dần lạnh, xác hồn thôi vật vã.
Thánh ca bỗng từ đâu vang rộn rã,
Phút linh thiêng, Thiên Chúa đã xuống trần.
Trên xe lăn, đôi mắt trút cạn thần
Vẫn mở lớn trân trân nhìn ra cửa.
Trần Văn Lương
Cali, Giáng Sinh 2014
24 December 2014
Cánh Cửa Đêm Đông, thơ
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Yêu cũng đáng ngại thật... Ai bỏ đi trước sẽ chết!
- Bức tranh "Ai bỏ đi trước sẽ chết" "Một bức tranh với giá trị nhân văn sâu sắc, ngay cả khi cô gái nói rằng nếu chàng trai ...
-
Đỗ Trung, tác giả bài viết chính là phu nhân của Đồng môn Huynh trưởng Nguyễn Đắc Điều, ĐS Khoá 6, Học viện QGHC Sài Gòn ** Đỗ Trung Dung V...
-
TTR: Dưới đầu đề trên, tác giả Nguyễn Đắc Điều, một viên chức hành chánh kỳ cựu của VNCH, kể về những chặng ngược xuôi trên con đường thi h...
-
Đỗ Tiến Đức Sept.,5-2022 Rock Springs-Wyoming Hôm nay chúng ta đến đây để tiễn đưa một người bạn mà chúng ta yêu mến rời bỏ chúng ta về miền...
No comments:
Post a Comment