18 March 2024
Đọc truyện dài “Nổi trôi cơn hồng thủy” của Dung Vũ
Đỗ Trung
Khi tham dự buổi tiệc gây quỹ của Hội Cựu Nữ Sinh Trưng Vương Nam Cali, tôi được Dung Vũ tặng cuốn truyện dài “Nổi trôi cơn hồng thủy” do Gia đình Trương Vũ xuất bản tại Nam Cal năm 2014. Cầm cuốn sách trong tay, tôi ngạc nhiên vì một người theo ngành khoa học lại viết văn mà còn có tài vẽ tranh từ hoa lan đến phong cảnh để làm phụ bản cho cuốn sách. Còn tôi, theo học khoa Nhân văn, nhưng lại suy nghĩ và hành xử theo khoa học, có lẽ tôi chỉ có khiếu về ngoại ngữ.
Về đến San Diego, tôi đã đọc cuốn “Nổi trôi cơn hồng thủy” tưởng để ru giấc ngủ, không ngờ tôi đã thức trắng đêm để đọc xong gần 300 trang sách khổ nhỏ. Vũ Dung có cái trí nhớ của một dược sĩ, có cái tâm tốt bụng nên đã kể lại những câu chuyện của thế kỷ cũ qua nhiều ngang trái, khổ đau, áp bức, bất công nhưng với một giọng văn bình dị thanh thản.
Bài viết này không phải là một bài điểm sách, lại càng không phải là một bài phê bình văn học mà chỉ là một vài cảm nghĩ của một người bạn học cùng hệ rất kính phục về tài năng của một người bạn có nhiều năng khiếu tiềm ẩn.
Cuốn “Nổi trôi cơn hồng thủy”, Dung Vũ đã kể lại những câu chuyện xẩy ra trong gia đình nội ngoại và những người gần gũi chung quanh coi như là vẽ lại cảnh xã hội Việt Nam trong một thế kỷ qua.
Vì không phải là một bài điểm sách, nên tôi chỉ xin ghi lại một vài “mảng” chính mà tôi có được nghe, nhưng chưa được chứng kiến mà qua cuốn sách Dung Vũ cho tôi những chứng liệu của bản thân hay qua lời kể lại của người thân của Dung.
Trước khi đi sâu vào những cảm nghĩ, tôi cũng xin được nói thêm Dung Vũ viết rất cẩn thận không nhận là viết hồi ký vì sợ nhớ sai ghi thiếu nên đã nấp mình trong nhân vật Ngọc và chồng trong nhân vật Hà còn bố là Trí, mẹ là Phúc. Bên nội là cụ Chánh, bên ngoại là cụ Cử Thái Bình.
Hôn nhân theo tử vi-tướng số
14 March 2024
Hiểu Xuân Tuý Bút, thơ
HIỂU XUÂN TÚY BÚTGửi ACLaTa còn đây, rượu nửa chai,Thì thôi, say hộ Người ngoài chân mây.Xuân Cali, lạnh, mưa bay,Uống, sao sầu vẫn đong đầy lầu không.Nhớ nhau, ly động, bềnh bồng,Thoáng âm xưa, biển mênh mông, sóng trào.*Ta ngồi, bóng đổ xôn xao,Chút lênh đênh, của thuở nào, Người ơi…LAN ĐÀM2/24
**
TIẾNG HÓT ĐỨT QUÃNG
Một ngày mưa. Một chòi vắng. Một nỗi buồn mênh mông. Buồn mênh mông nhưng không bâng quơ.
Bạn bè theo nhau ra đi. Nhìn quanh quẩn, gần ta chẳng còn ai. Giật mình. Hình như chưa khi nào tưởng tượng ra lại có một ngày như hôm nay. Mưa giăng tứ bề. Rượu độc ẩm, uống thay cho người còn lại, ở xa tắp tít mù khơi. Biết đâu một ngày nào đó cũng không còn để nhớ đến nữa.
**
Chim muông bản năng sinh hoạt cơ động tuyệt vời. Đại bàng nương theo gió bão mà lên cao không cần đập cánh. Con sóc lao vun vút trên đỉnh hàng rào chưa rộng bằng vài đốt ngón tay. Thế mà đã có lần nhìn thấy con chim bước sẩy chân trên đỉnh hàng rào như thế. Đôi chân mất chính xác. Độ lanh lẹ không còn. Sức vóc đang trở về số âm. Nó hắt ra từng âm thanh đơn độc "chép. . . chép . . ." y như khi nó mới nở được vài ngày. Chắc hẳn nó không bao giờ còn hót líu lo được thành bài như xưa nữa. Chim đã già. Phận chim sắp hết.
Không biết đã già chưa, nhưng sao ta thấy gần gũi với nó quá. Một thoáng đồng cảm. Cái âm thanh đứt quãng lâu lâu lại vang vọng. Có âm thanh nào buồn hơn thế. Thân chim nghiêng đi khi bước sẩy, cố gượng lấy lại thăng bằng, vậy mà đôi cánh không hề can thiệp, giúp sức. Bao năm tháng đã bay. Cánh mỏi, đã rã rời.
Không biết đã già chưa, nhưng ta vẫn còn đây như vạt rong lênh đênh trên biển. Những nỗi buồn như những ngọn sóng, cứ nối đuôi nhau xô dạt lên bãi vốn đã loang lổ rong rêu. Cũng trên bãi cát này, một buổi sáng tinh sương, hai thân thể đầy sinh lực quấn vào nhau trong cái không gian mờ ảo. Bây giờ họ ở đâu, có còn quấn quít bên nhau tiếp tục cuộc hành trình còn lại?
Đã là vô thường thì níu kéo làm chi, níu kéo sao được!
Chim sẽ lại mọc cánh với lông mượt mà để bay cao bay xa về chốn thanh thản, đẹp vô ngần.
Vài tiếng hót đứt quãng đáp tạ tình thâm gửi đến Người.
(A.C.La)
12 March 2024
Bài học đầu đời
10 March 2024
Dự ngôn mới nhất của Parker về năm 2024
Thảo Hương
Tam chiến có khác biệt với chiến tranh truyền thống không? Ngân hàng có gặp nguy hiểm không? Iran chỉ là một thùng thuốc súng… Liệu cuộc đại chiến Armageddon được tiên tri trong Kinh Thánh có kết thúc loài người không?
Hôm nay chúng ta hãy nói về một chủ đề nóng hiện nay, Thế chiến thứ ba.
Năm mới vừa qua, một đoạn video mới của nhà tiên tri người Anh Craig Hamilton-Parker đã được lan truyền trên Internet. Parker nói trong đoạn phim rằng Thế chiến thứ ba kỳ thực đã bắt đầu. Có thực sự vậy không?
Nội dung chính
- Thế chiến đã bắt đầu như thế nào?
- Chiến tranh trong thời đại Internet
- Iran là một thùng thuốc súng
- Ai có thể ngăn chặn thế chiến thứ ba?
- Dự ngôn của Kremna
- Thế chiến thứ ba trong Kinh Thánh
- Thế chiến đã bắt đầu như thế nào?
Parker là một nhà ngoại cảm. Năm 2016, ông trở nên nổi tiếng khi dự đoán thành công việc Trump đắc cử tổng thống Mỹ và nước Anh rời khỏi Liên minh châu Âu. Sau đó, ông lại nổi tiếng nhờ dự ngôn chính xác về loại virus Corona mới của ĐCSTQ, và được xã hội phương Tây gọi là “Nostradamus mới”. Nostradamus là nhà tiên tri cổ đại nổi tiếng nhất ở phương Tây.
Trước đây chúng ta đã có một tập giới thiệu dự ngôn của Parker vào tháng 11 năm ngoái về những sự kiện trọng đại trong năm 2024. Trong đó ông nói rằng Tập Cận Bình sẽ đổ bệnh, sau đó tình hình chính trị Trung Quốc sẽ bất ổn, chính quyền sẽ sụp đổ và Trung Quốc sẽ chia rẽ thành nhiều quốc gia nhỏ như châu Âu hiện tại.
Vừa qua năm mới, đúng như dự đoán, tin tức bắt đầu lan truyền trên mạng rằng Tập Cận Bình bị bệnh nặng. Chúng ta vẫn chưa biết tin tức này có mấy phần thật mấy phần giả, nhưng bằng cách này, Parker đã trở nên nổi tiếng trong và ngoài Trung Quốc.
Mặc dù đã xảy ra chiến tranh Nga-Ukraine, xung đột Israel-Palestine và vấn đề eo biển Đài Loan trong hai năm qua, nhưng dường như không có cuộc chiến nào trong số đó cấu thành sự uy hiếp cho toàn thế giới, vậy thì tại sao Parker nói thế chiến thứ ba đã bắt đầu?
Trước tiên chúng ta hãy xem Thế chiến thứ nhất và Thế chiến thứ hai bắt đầu như thế nào. Thế chiến thứ nhất bắt đầu bằng vụ ám sát Archduke Ferdinand, thái tử của Đế quốc Áo-Hung. Thái tử bị ám sát trong chuyến thăm Serbia và chết trên đường phố. Đế quốc Áo-Hung không thể nuốt nổi nỗi khuất nhục này, đã tuyên chiến với Serbia một tháng sau đó. Tuy nhiên, dù là một nước nhỏ nhưng lại được hậu thuẫn bởi một người anh lớn, đó là nước Nga. Bằng cách này, hai cường quốc châu Âu bắt đầu giao chiến với nhau, các quốc gia khác chọn phe và gia nhập cuộc chiến, và Thế chiến thứ nhất chính thức nổ ra.
Vậy Thế chiến thứ hai đã bắt đầu như thế nào? Hiện tại người ta thường tin rằng nó đã bắt đầu với cuộc xâm lược Ba Lan của Đức vào ngày 1 tháng 9 năm 1939. Ba ngày sau, Anh và Pháp tuyên chiến với Đức. Tuy nhiên, quân Đức không thèm đếm xỉa, tiếp tục đánh chiếm các thành phố chiến lược, nhanh chóng chiếm đóng phần lớn châu Âu, đồng thời còn thu hút được hai đồng minh là Ý và Nhật. Sự tình trải qua hai năm lên men, đến năm 1941, Đức hủy hiệp ước, xâm lược Liên Xô, Nhật tấn công Trân Châu Cảng và công khai khiêu chiến với Mỹ, Thế chiến thứ hai bùng nổ toàn diện.
Vì vậy Parker nói, khi thái tử Ferdinand bị ám sát, không ai có thể tưởng tượng rằng đây sẽ là sự khởi đầu của Thế chiến thứ nhất. Khi Đức nuốt chửng Ba Lan, không ai có thể tưởng tượng được rằng điều này sẽ châm ngòi chiến hỏa toàn cầu. Vì vậy, thế chiến thứ ba sẽ không bắt đầu bằng việc mọi người đánh nhau, mà sẽ bắt đầu từ một sự kiện nhỏ. Cá nhân ông cảm thấy có thể tính từ cuộc chiến tranh Israel-Palestine ngày 23/10, hoặc có lẽ, từ khi virus corona mới bắt đầu lan rộng.
Chiến tranh trong thời đại Internet
01 March 2024
Những Ngày Cuối Cùng Của Miền Nam Việt Nam Tự Do
- Nguyễn Tiến Hưng
- Ông Hương nói ông ta sẽ đề cử cả hai ông Thiệu và Khiêm làm Đại sứ Lưu động và gửi hai người sang Đài Loan mệnh danh là một phái đoàn đại diện ông để phúng điếu tang lễ ông Tưởng Giới Thạch. Tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã được sắp xếp với phía Đài Loan.
Thực ra, ngoài việc ông Thiệu phải ra đi để dễ hơn cho việc đàm phán về một giải pháp chính trị, Tổng thống Hương còn lo ngại cho sự an toàn của ông. Ông Đại sứ thêm:
- Tổng thống Hương nói với tôi là ông ta lo ngại cho sự an toàn của cựu Tổng thống Thiệu… Bởi vậy ông Hương yêu cầu chúng ta giúp cho ông Thiệu ra đi thật kín đáo và sớm nhứt có thể.
Ngoài những mưu toan nguy hiểm cho ông Thiệu từ các phe phái, Tổng thống Hương còn để ý tới một khía cạnh cá nhân: Sự bất hòa giữa hai tướng lãnh Nguyễn Văn Thiệu và Dương Văn Minh. Sự bất hòa đã có mầm mống từ lâu và mọi người đều biết. Như chúng tôi đã đề cập tới trong Chương 11, chính ông Thiệu đã cố vấn Tổng thống Hương là chớ đề cử Tướng Minh làm Thủ tướng vì sẽ rất nguy hiểm. Việc ông Minh không ưa gì ông Thiệu thì cũng đã công khai. Bởi vậy vào giờ chót, Tổng thống Hương muốn đưa ông Thiệu ra khỏi Việt Nam trước khi ông Minh lên nắm chính quyền. Ông Martin viết:
- Tổng thống Hương nhứt quyết là ông Thiệu phải ra khỏi nước đã rồi lúc đó ông ấy mới đi tới quyết định cuối cùng là trao quyền cho ông Big Minh.
Đó là về sự cần thiết và thời điểm ra đi, nhưng còn cách ra đi thì làm sao cho được an toàn?
Chi tiết chuyến đi của hai ông Thiệu và Khiêm từ Bộ Tổng Tham Mưu ra phi trường Tân Sơn Nhứt thì nhân viên CIA là Frank Snepp đã kể lại và chúng tôi cũng có đề cập tới trong cuốn KĐMTC. Ông Snepp và một nhân viên khác là Joe đã giấu vũ khí dưới chỗ ngồi trong xe vì lo sợ tái diễn vụ sát hại như trường hợp hai anh em Tổng thống Diệm.
Mới đây, câu chuyện từ lúc Tổng thống Thiệu rời bỏ Dinh Độc Lập tới Bộ TTM và ra phi trường được Thiếu tá Nguyễn Tấn Phận kể lại rất chi tiết. Ông Phận là một trong đoàn tùy tùng tám người (cuối cùng chỉ có bảy người) của Tổng thống Thiệu và bốn người của Thủ tướng Khiêm được Tổng thống Hương cho đi tháp tùng theo như yêu cầu của ông Thiệu. Diễn biến có thể tóm tắt như sau:
- Vào khoảng 7 giờ 30 tối, Tổng Thống Thiệu thay bộ đồ bốn túi trong phòng ngủ rồi qua phòng nhỏ bên cạnh nghiêng đầu qua cửa sổ nhìn xuống. Dưới sân, bên cạnh thềm tam cấp một xe Mercedes màu xanh đậm đã đậu sẵn. Người lái xe là Đại tá Nhan Văn Thiệt. Thấy mọi việc đã sẵn sàng, Tổng thống Thiệu vội vã rút trong hộc tủ cây Browning đã lắp đạn, ông khóa chốt an toàn rồi cho vào túi áo. Ông xuống lầu trệt bằng thang máy. Khi cánh cửa mở ra thì Đại tá Trần Thanh Điền đã túc trực tại đó. Ông vừa bước xuống bậc tam cấp thì lại cũng vào lúc có hai binh sĩ (tên là Sanh và Khình) xuất hiện làm ông dựt mình. Thực ra là họ chỉ đến để đổi gác. Ông Thiệu và ông Điền lanh lẹ bước vào xe. Đại tá Điền ngồi bên phải của Tổng thống Thiệu ở băng sau. Như vậy là ông Điền đã ngồi vào chỗ chánh thức của Tổng thống và chịu làm Lê Lai cứu Chúa!
Vừa ngồi vào xe, ông Thiệu hỏi:
29 February 2024
Sang Năm Quay Lại ! cười tí tỉnh
28 February 2024
Người Bạn Trung Thành
Người xưa thường nói : "Con không chê cha mẹ khó, chó không bỏ chủ nghèo"...
Nơi góc chợ của một thị trấn nhỏ miền biên giới gần đây người ta bỗng thấy xuất hiện một người hành khất tiều tụy, rách rưới bên một con chó xơ xác.
Người ăn xin sống lay lắt qua ngày với những của bố thí. Chẳng ai biết lão từ đâu tới, cũng không ai hiểu vì sao lão lại ra nông nỗi này ?...
Rồi người ta bàn tán :
- Tại sao lão lại không vất quách con chó đi cho rảnh, thân lão còn không lo nổi huống chi lại có thêm một con vật.
Ngày lại qua ngày, người ta cũng quen với hình ảnh một người một chó nơi góc chợ bẩn thỉu. Kẻ qua đường mỗi khi rủ lòng vứt cho những đồng tiền lẻ. Mỗi lần như thế con chó lại tỏ ra nhanh nhẹn chạy ra gặm lấy đồng tiền đem về cho chủ. Còn có người chỉ vì tò mò ném ra một mẩu bánh mỳ, nó cũng trân trọng dùng cái mõm gặm đưa lại. Còn người xin ăn thong thả bẻ đôi mẩu bánh đưa cho nó một nửa. Cứ như thế một người một vật sống lần nữa qua ngày…
Rồi một hôm, có ông thợ dệt thổ cẩm dừng lại chăm chú nhìn con chó, có vẻ thích thú bèn lên tiếng :
- Này ông lão, ông bán cho tôi con chó này nhá.
Nói xong người thợ rút ra 30 đồng và tự cho rằng: mình cũng đã làm một việc tốt không kém ai.
Ông già ngước đôi mắt đục về phía người thợ nói đứt đoạn :
- Ta cũng không còn sống được bao lâu nữa, anh hãy đem nó về mà nuôi !
Ông nhẹ nhàng với tay vuốt lên đầu con chó giọng chua xót :
- Nó là con vật có nghĩa, có tình.
Người thợ tìm được sợi dây mang đến. Tay ông già run run luồn dây quanh cổ con chó, nó bỗng hạ thấp hai chân trước như thể cầu cứu van xin. Ông vỗ nhẹ :
- Không hề gì đâu, anh bạn nhỏ ạ ! Ta vẫn còn có mọi người đấy thôi.
Xong rồi ông đẩy nó về phía người thợ dứt tình :
- Thôi ngoan nào !.
Con chó cong lưng cưỡng lại, ông phải ôm nó vào lòng cất giọng rưng rưng :
- Ta không thể sống cùng con được bao lâu nữa đâu, hãy đi đi…
Khó khăn lắm người thợ cũng đem được con chó về…
Hai ngày sau, người ta lại thấy người thợ đem con chó đến với ông già khốn khổ. Nó bây giờ có vẻ bảnh chọe, bóng mượt, dưới cổ còn thắt chiếc nơ làm dáng. Người thợ nói với ông lão cùng với mọi người xung quanh :
- Tôi xin trả lại con chó này cho ông vì suốt hai ngày nay nó không chịu ăn uống gì cả mặc dù nhà tôi không thiếu, có lẽ nó nhớ ông !?
Rồi anh ta thừa nhận :
- Đúng là một con chó trung nghĩa.
Người thợ vừa lỏng tay, con chó phóng ra nhào vào lòng người ăn xin, nồng nhiệt liếm lên đôi bàn tay lạnh giá với cái đuôi mừng rỡ khôn cùng. Ông già vuốt ve nó như đã từ lâu không gặp đồng thời rút mấy đồng bạc trả lại cho người thợ. Người thợ xua tay :
- Thôi, thôi coi như tôi tặng ông và cũng như tôi đã mua rồi, nếu không làm sao tôi biết được một con chó tốt đến thế !
Anh kết thúc :
- Coi như ta đã sòng phẳng với nhau rồi nhá…
Mùa đông tới, khắp vùng biên giới gió rít từng cơn, lá vàng cuộn thành đống nơi góc chợ.
Buổi sáng ngày đó người ta không còn thấy hình ảnh quen thuộc. Con chó nằm phủ phục bên đống chăn cũ nát. Người ăn xin đã chết đêm hôm qua. Thảo nào người đi chợ sớm nghe thấy tiếng con chó tru lên từng hồi, rợn cả người.
Nhà chức trách thị trấn cho người đến giải quyết sự việc với cái xác vô chủ. Lục tìm trong ông họ không thấy có thứ gì ngoài một tấm thẻ có từ thời Pháp bị cháy sém chỉ còn rõ con số 1938…và 30 đồng.
Con chó ngồi đó im lặng nhìn người ta ghép vội mấy miếng gỗ tạp làm một cái gọi là quan tài. Xong xuôi họ khiêng cái xác lạnh ngắt ép xuống. Chiếc quan tài được buộc vào giữa hai cây gỗ như một cái thang, hai đầu thang quét xuống đất.
Con bò già lững thững kéo chiếc xe quẹt đi, ngay lập tức con chó vùng dậy theo sau. Nhìn đám ma người xấu số và thấy hành động của một con chó bất giác có một nhúm người đi theo sau đưa đám
**
Một đám ma không có tiếng khóc, đằng sau chiếc quan tài là một con chó xám, sau nữa là một nhúm người im lặng.
Những con người đi sau như mắc nợ với người nằm trong quan tài, món nợ thật dễ trả nhưng không bao giờ họ làm được.
Bên nấm mồ vô chủ mấy ngày sau người ta vẫn thấy con chó nằm phủ phục bất động, đầu ghếch lên nấm đất mới. Bên cạnh nấm mồ, con chó cũng kịp bới một ô trũng hình lòng chảo. Hai ngày sau nó chết dưới vũng đất ấy.
Đám đất bên vệ đường cứ to lên mãi. Người qua đường, kẻ đi chợ không ai bảo ai, người hòn đất, người hòn gạch, hòn đá ven đường ! Người đời trả nợ cho ông. Và người ta lan truyền rằng : Đắp một nắm đất lên đó thì làm việc gì cũng gặp may mắn. Không biết ai đã đặt tên cho là : "Đất Nghĩa"
Một ngày nào đó, người bạn tốt nhất của ta cũng có thể bỏ mặc ta trong cơn hoạn nạn. Con cái ta dầy công nuôi nấng chăm chút cũng sẽ trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa. Con người lâu nay ta gửi gắm nâng đỡ thành sự nghiệp cũng sẽ thơ ơ lạnh nhạt khi ta thất thế. Sự nghiệp của ta một ngày nào đó cũng có thể trở thành mây khói, ta thành một kẻ cô đơn không còn ai cậy nhờ chia sẻ.
Nhưng đối với con chó thì Không ! Cho dù ta có vinh quang, sống trong giầu sang phú quí hay ta trở thành một kẻ khốn khổ, nó vẫn là người bạn gần gũi nhất, sẵn sàng chia ngọt sẻ bùi mà cùng ta đi tới tận cùng trời cuối đất. Khi trở về dù trắng tay nó vẫn nồng nàn liếm lên bàn tay ta nóng hổi. Trên đời này có người bạn nào tốt và trung thành hơn thế ?
(N. Nguyễn sưu tầm)
25 February 2024
23 February 2024
Xã Hội Sa Đoạ
Bản in bị kiểm duyệt trong nướccủa Nxb Hồng Đức