Năm 1977 sau khi “cải tạo” ở tỉnh Chương Thiện về, tôi đến công ty in ấn TP/HCM rủ ông bạn đang là họa sĩ làm việc ở xưởng in này đi uống café. Tôi thấy có một chị nói giọng Bắc 75 đang nói chuyện với anh một cách quá thân mật tại bàn làm việc của anh. Ra quán café khi chỉ còn 2 người, tôi hỏi ai vậy, anh cười cười nói: ”cái bà này có hỗn danh là Cặc Cô Hồn – Lồn Nhà Nước, bà có chồng đi bộ đội sau ngày cưới 3 tuần lễ, rồi anh chồng tử trận trong Nam mà đơn vị cũng không biết đích xác là nơi nào (có lẽ cả đơn vị bị ăn bom B52).
Làm việc ở đây nhưng bà cặp bồ với những người có tiền của Sài Gòn vì thân hình của bà cũng còn “chiến“ lắm. Anh thủ trưởng ở đây muốn cặp với bà ấy, nhưng bà ấy chê vì “bọn chúng từ Bắc vào Sài Gòn chỉ xách 2 hòn dái chứ làm đếch gì có tiền”.
Một hôm thủ trưởng và đảng ủy họp để tố khổ bà ta về cái tội “quan hệ tình cảm linh tinh”. Suốt hơn một giờ bị đấu tố, bà ấy không nói nhưng cái mặt câng câng nhìn vào mặt những tên lên đấu tố với cái môi bĩu ra tỏ vẻ khinh thường những tên cán bộ ấy.
Sau khi không còn ai đứng ra đấu tố, tên thủ trưởng kêu bà ấy ra đứng trước “vành móng ngựa” để nhận tội. Bà ấy không nói gì về tội trạng mà lại hỏi một câu làm thủ trưởng và toàn thể chi bộ Đảng Cộng Sản “tá hỏa” : “Bây giờ tôi hỏi thủ trưởng và chi bộ Đảng trả lời cho tôi biết (vừa nói vừa vỗ …lồn) cái lồn này là của tôi hay của Nhà Nước ?”.
Ngập ngừng mãi, chắc là cỡ 5 phút trôi qua, tên thủ trưởng mới run run nói “ Cái lồn là của bà… ”.
Không đợi thủ trưởng nói hết câu, bà ấy phát biểu ngay lập tức: ”Thế thì buổi đấu tố ngày hôm nay vô giá trị, chỉ khi nào thủ trưởng và chi bộ Đảng đưa ra được chứng từ xác nhận cái lồn này là của Nhà Nước, thì mới cần có buổi họp này. Đàng này cái lồn này là của tôi, tôi hoàn toàn có quyền sử dụng và quản lý vật sở hữu của tôi theo ý của tôi, không ai có quyền lời ra tiếng vào gì hết”. (Internet)
_____________
TTR: Câu chuyện trên đây có thể tin được, hay ít ra là biểu tượng của những chuyện có thật. Gần 40 năm qua đã cho thấy đại đa số văn nghệ sỹ, trí thức Miền Bắc trước 1975 e ngại, sợ hãi trước quyền lực của Đảng Cộng Sản mà chạy theo ma đạo hoặc, khá hơn, giữ im lặng để được yên thân, để mặc cho ma vương tung hoành. Nhưng với dân chúng, chẳng còn gì để mất, ngay cả mạng sống cũng đã thành vô nghĩa, nên nhiều trường hợp đã thẳng thừng chửi như tát nước vào mặt cán bộ đảng và nhà nước. Quần chúng sống trong chăn, nên thấy chăn đầy rận và rồi ngay với quỷ ma nếu bị đánh trúng nhược điểm cũng ngại ngùng chùn bước.
No comments:
Post a Comment