31 August 2022
Nhìn lại con người và di sản của Mikhail Gorbachev
22 August 2022
Một Nửa Sự Thật Chưa Phải là Sự Thật
21 August 2022
19 August 2022
Chế Độ Công An Trị Toàn Hảo của Trung Cộng
18 August 2022
Cỏ nội
Biden và đảng Dân Chủ đẩy mạnh việc đàn áp cựu TT Trump
17 August 2022
Làm Ăn Phải Giữ Lấy Cái Mối
Từ ngày qua Mỹ, hắn sống quanh quẩn ở California bằng nghề chuyên chở tư nhân. Nghĩa là ai cần ra phi trường đón, hay cần xe đưa đi khám bác sĩ, hay thậm chí đi nhậu về không dám lái xe thì cứ gọi cho hắn.
“Lộc chuyên chở: Rẻ, tận tâm, kín đáo.”
Hắn không ngờ chính vì cái sự kín đáo này mà có nhiều mối ở Việt Nam qua đều gọi hắn trước để đặt xe. Hầu hết các mối này là các đoàn cán bộ việt cộng qua Mỹ tham quan hay công tác. Thấy hắn ít nói lại uy tín đúng giờ giấc, họ thích lắm. Ngồi trên xe, có nhiều ông còn gạ hắn xem có mối nào làm đám cưới giả cho con cái họ được qua Mỹ thì giới thiệu, bao nhiêu họ cũng chi.
Ai hắn cũng gật, bảo để xem xem.
Thế là họ sướng điên lên, nhồi nhét vào túi hắn bao nhiêu là danh thiếp có số phôn của họ, toàn những chức vụ kêu loảng xoảng. Và khi về lại VN, họ rỉ tai nhau. Thế là đoàn nào sắp qua Mỹ cũng cứ Lộc chuyên chở mà gọi đặt xe trước.
Chẳng biết mấy ông công tác thế nào nhưng phần lớn các ông ấy thuê hắn là chỉ nhằm phục vụ các mục đích sau đây:
* Đi xem nhà:
Có đoàn bao xe hắn suốt ba ngày trời chỉ để chạy lòng vòng xem các khu dân cư. Coi trinh sát bên ngoài cho biết thôi chứ chưa mua ngay đâu. Nhưng khu nào các ông cũng chê. Chở tới khu nhà hơn triệu đô la vẫn chưa vừa ý.
Hắn bảo:
“Tiêu chuẩn mấy ông cao nhỉ?”
Một ông cười, nhe nguyên cái hàm răng vẩu ra:
“Thì cũng phải cố phấn đấu, hy sinh đời bố củng cố đời con.”
Hắn toan nói thằng quan nào cũng nghĩ như ông thì còn gì là mẹ Việt Nam nữa, nhưng lại thôi.
Làm ăn thì phải giữ lấy cái mối.
* Gái gú:
Có đoàn thì máu gái, hỏi xem có chỗ nào mấy em Mỹ trắng ngon mắt một tí để cho các ông ấy “trả thù dân tộc”. Hắn bảo:
“Cái này không được. Bị bắt ra toà rắc rối lắm. Xem vũ thoát y thì được, nhưng nhớ đừng đụng vào người mấy cô ấy, sẽ bị bảo vệ ném ra cửa.”
Mấy ông ấy coi xong ra chê vũ nữ Mỹ con nào cũng già, chê vú bé như hai quả quít, không bằng gái Việt.
Hôm sau hắn chở đi cà phê Lú. Ở đây các cô tiếp viên VN ăn mặc hết sức mát mẻ, lại trẻ trung. Các ông ấy xem chừng thích thú lắm, mặt ai cũng hiện lên nét ngu ngu. Và các ông thi nhau bo đẹp, đến nỗi có cô phải ngạc nhiên nhìn kỹ xem các vị khách này là ai mà sộp thế. Nhưng đến chiều, ghé ăn phở, 10 đồng một tô các ông luôn miệng kêu đắt và lờ đi không cho người hầu bàn tiền tip. Hắn bèn vui vẻ móc tiền túi bỏ tip lên bàn.
Làm ăn phải giữ lấy cái mối.
* Đi mua sắm:
Hình như ông nào cũng có một danh sách dài những thứ vợ dặn phải mua. Các ông ấy xài toàn giấy 100 đô bó lại với nhau thành một cục. Nhưng cũng có ông không mua mà dở trò ăn cắp.
Lần đó, một ông dấu cặp kính mát made in Italy vào bụng, vừa ra khỏi cửa thì bị bắt. Vì là đi chung đoàn nên tất cả được mời vào văn phòng giải quyết.
Cũng may gặp tay quản lý (manager) hôm đó cũng dễ dãi.
Ông ta nói nếu ai ăn cắp cái gì yêu cầu tự giác bỏ lên bàn, và nếu vẫn thấy thích món đồ đó cứ việc bỏ tiền ra mua, ông hứa sẽ bỏ qua. Còn để khám xét thấy thì chắc chắn sẽ bị truy tố.
Sau khi nghe hắn dịch lại, tay cán bộ ăn cắp mặt đang tái mét, run run tự nguyện rút từ trong bụng ra thêm hai lố quần lót phụ nữ đặt hết lên bàn: những mảnh vải bé tí, xinh xinh, đủ các màu, trắng hột gà, xanh nhạt, xanh da trời, đỏ, tím, hồng đậm, hồng phấn...
Cuối cùng, để thoát hiểm, tay cán bộ này chịu bỏ tiền ra mua cặp kính mát, còn mớ quần lót đành bỏ lại, không thì về vợ nó xem hoá đơn, nó phát hiện ra, nó giết.
Trên đường về, ông trưởng đoàn giọng tỉnh bơ, bảo hắn:
“Chuyện thế này là cũng chẳng ai muốn, thôi anh cứ giữ kín cho nhé.” Hắn cười:
“Mấy cái vụ này của các đoàn VN tôi còn lạ gì nữa? Các ông yên tâm.”
Thế là mấy ông vui vẻ trở lại, bắt đầu phét lác khoe khoang về những chuyến xuất ngoại của mình trong quá khứ, nào Nhật Bản, nào Anh Quốc...
Hắn thây kệ, chỉ chuyên tâm lái xe, bụng rất khinh bọn này, nhưng thôi, làm ăn thì phải giữ lấy cái mối.
Lộc Dương.
Nguồn: Saigon Trong Tim Tôi
12 August 2022
Song Phúc Lâm Môn, truyện ngắn
10 August 2022
Cuộc đột kích của FBI vào tư dinh cựu TT Donald Trump
09 August 2022
CUỐI TUẦN, MỘT BÀI THƠ
Tháng hạ, hình như bước chân có cát gọi mời. Biển xanh lồng lộng ngoài kia và mùi của trùng dương đã làm thơm tho ngày tháng. Có tình yêu nào như vết chân trên cát, chợt đến rồi chợt đi vì sóng nước cuốn trôi. Với Em, với biển trời, với mây bay vô định, kỷ niệm đã như một cơn mê đắm của một buổi chiều nào yêu nhau và thương nhớ nhau.Thơ Lan Đàm gọi lại một mùa hạ cũ. Không hiểu sao người thơ khi tỉnh giấc yêu thương lại thấy đời như mây bay về chốn vô thường. Mùa hạ, có một người thấy mình đã hóa thân từ buổi nào và yêu em từ kiếp trước rất xa vắng. Dường như thơ không cần thiết phải giải thích và thơ cũng không muốn được liên tưởng theo lối vẽ rắn thêm chân vẽ rồng thêm cánh. Phút giây hiện tại, một mình với biển, với cát, với nắng, với mây. Mùa hè yêu em vẫn là vài câu lục bát mở ra và đóng lại những suy tư về cõi người và kiếp người. Thơ có nói gì đâu, có kể gì đâu. Nhưng thơ là mênh mông biển trời của lòng người vô tận, của những niềm vui nỗi buồn chập chờn tâm thức thành hồi ức lúc nhớ lúc quên. Ôi, ở biển Cali mà sao nhớ biển quê nhà. Có phải thơ đã dắt tay đi xa hơn những gì hiện hữu. Bây giờ…
05 August 2022
Nhớ Hoa Phượng Đỏ, truyện ngắn
"Một lúc, khi quen với ánh sáng dưới bàn, Ngôn muốn bật cười, cây bút chì nằm dưới bàn chân che lên của Kim Uyên. Ngôn cầm đôi bàn chân nhỏ, da trắng hồng trong bàn tay run run của anh. Một phút. Năm phút. Mười phút trôi qua. Anh không nhớ bao lâu". Đấy, mối tình dễ thương chanh cốm đã bắt đầu như thế, như một tình cờ, và cảm xúc rộn ràng sẽ đeo đẳng suốt đời một người! (Diễn Đàn)
Nhớ em hong nắng tóc gầy
Nhớ hoa phượng đỏ rợp bay sân trường
(Viên Ngoại Ng. Đ. Nh)
Ngôn ngừng xe, đứng bên đường Võ Tánh ngày xưa, nay đổi lại đường Bùi Thị Xuân, nhìn vào trường Bùi Thị Xuân. Tất cả xa la như Ngôn chưa lần nào đến nơi này. Các lớp học hình như mới được xây cất thêm, dãy chính giữa xây thêm một tầng lầu. Các hàng thông trước sân trường và hai bên hông trường, có lẽ đã già cỗi quá, đã bị đốn đi và được trồng thế vào các cây cối khác, Ngôn không biết tên.
Ngôn thở dài. Tất cả đều đổi thay. Không còn gì các dấu vết ngày xưa. Ngôn đưa tay lên túi áo, lấy bao thuốc, cầm một điếu, như một thói quen.
Khí hậu Đà Lạt mát mẻ, gió gợn lành lạnh. Ngôn bật que diêm, châm điếu thuốc, lơ đểnh nhả khói vào không gian tịch mịch của buổi sáng. Ngôn hít từng hơi thuốc dài, thơ thẩn bước lại chiếc xe gắn máy mượn của đứa cháu, có lẽ chạy một vòng Đà Lạt, trở lại khu chợ Hòa Bình, vào quán nhâm nhi một ly cà phê. Cho hết một ngày. Còn vài ba hôm nữa Ngôn từ giả cha già, xuống lại Sài Gòn để trở về Mỹ.
Khu chợ Hòa Bình cũng hoàn toàn thay đổi. Quán cà phê Tùng ngày xưa, không biết bây giờ có còn không và nằm ở chỗ nào. Ngôn gởi xe , đi bộ thay dọc hè phố, có nhiều tiệm bách hóa khá lớn. Ngôn bước vào một tiệm cà phê và điểm tâm nho nhỏ, ở góc phố. Nhìn lên tường, bảng hiệu " Kim Uyên " làm Ngôn giật mình.
Chọn chiếc bàn nhỏ , một chỗ ngồi bên cửa kính nhìn ra khu đồi thông xa xa , còn ẩn hiện trong sương mù. Tô phở bốc khói và ly cà phê phin , nhỏ từng giọt tí tách, người chủ vừa bưng lên. Ngôn gạ chuyện ông ta, quán có tên Kim Uyên hay hay. Ông ta cười, một thoáng buồn trên khuôn mặt. Giọng nói nhỏ nhẹ như tâm sự:
Cười tí tỉnh: Khi thủ tướng cộng sản đi chợ
01 August 2022
Bổ túc và hoàn chỉnh thuyết về “Hấp Lực” của Einstein
Tùy bút
H ình như thuở đó có một học sinh nghèo "ngoại đạo" mới vừa 16 tuổi, quê mùa nhút nhát, đang nuôi dưỡng một tình "yêu-hoa-cúc...
-
Đỗ Trung, tác giả bài viết chính là phu nhân của Đồng môn Huynh trưởng Nguyễn Đắc Điều, ĐS Khoá 6, Học viện QGHC Sài Gòn ** Đỗ Trung Dung V...
-
TTR: Dưới đầu đề trên, tác giả Nguyễn Đắc Điều, một viên chức hành chánh kỳ cựu của VNCH, kể về những chặng ngược xuôi trên con đường thi h...
-
Đỗ Tiến Đức Sept.,5-2022 Rock Springs-Wyoming Hôm nay chúng ta đến đây để tiễn đưa một người bạn mà chúng ta yêu mến rời bỏ chúng ta về miền...