Dạo:
Thấy thiên hạ nhớ ào ào,
Cũng bày đặt nhớ, nhưng nào có ai.
Mông Lung Cõi Nhớ
Chiều thoi thóp trên bờ cát lở,
Người nhìn trời chợt nhớ bâng quơ.
Con sông dĩ vãng đục lờ,
Đường xưa trắc trở, gót mơ rã rời.
Manh ký ức cuối đời dúm dó,
Chuyện năm nào quả có thật không,
Hay toàn tưởng tượng bông lông,
Thấy thiên hạ nhớ, cũng gồng gánh theo.
Nhúm hoài niệm lèo tèo rời rạc,
Đang nhọc nhằn lác đác hiện ra.
Trải bao ngày tháng phôi pha,
Bóng người xưa tựa bóng ma chập chờn.
**
Kìa đôi má hồng hơn nắng sớm,
Hớp hồn trai mới chớm mười hai,
Ra chơi trót lén nhìn ai,
Để rồi vô lớp cứ hoài vẩn vơ.
Nọ ánh mắt tình cờ gặp phải,
Ngờ đâu là lưỡi hái tình yêu,
Vết thương rỉ máu sớm chiều,
Tuổi mười bốn đã lêu bêu trốn trường.
Nhè nhẹ thoảng mùi hương hơi thở
Từ môi người thiếu nữ mười lăm.
Vô tình một tiếng hỏi thăm,
Con tim mười sáu trọn năm mơ màng.
Dáng e ấp dịu dàng khép kín,
Khiến lòng trai mười chín vấn vương,
Để rồi cách trở mười phương,
Người đây kẻ đó đoạn trường riêng hay.
Làn tóc xoã vờn bay trong nắng,
Tình hai mươi trĩu nặng bờ vai.
Sáng chiều se sắt nhớ ai,
Đêm về chống mắt mệt nhoài ươm mơ.
Bàn tay lướt hững hờ trên phím,
Khúc tình buồn chết lịm hồn nhau.
Kiếp này chẳng bén trầu cau,
Đành xin hẹn đến kiếp sau chực chờ.
**
Những hình ảnh lờ mờ vặt vãnh,
Được mày mò nhặt nhạnh khắp nơi,
Phải chăng là chuyện vẽ vời,
Thoa son đánh phấn cho thời đã qua?
Là kỷ niệm hay là ước vọng,
Giờ chỉ còn ảo mộng tàn phai.
Vật vờ chẳng biết nhớ ai,
Vẳng trong gió tiếng thở dài xót xa.
Cây níu vạt nắng tà quyến luyến,
Người cau mày xao xuyến ngẩn ngơ.
Mơ hồ một thoáng trời thơ,
Mông lung cõi nhớ, bơ vơ giấc buồn.
Trần Văn Lương
Cali, 11/2021
No comments:
Post a Comment